Trước khi lên tới đảo, Nhạc Nha đã ngủ được một giấc.
Lúc cô tỉnh dậy thì Trần Dạng đang đọc tạp chí, dáng vẻ hết sức chuyên
chú, động tác ngẫu nhiên lật sang trang mới khiến người ta phải sáng cả
mắt.
Trần Dạng quay đầu lại, “Nhìn gì mà xuất thần dữ vậy?”
Nhạc Nha mỉm cười, “Nhìn anh, anh không vui hả?”
Trần Dạng xoa tóc cô, ngón tay trượt dần qua tai cô, khẽ vân vê, nói:
“Đương nhiên là vui rồi.”
Nhạc Nha lắc lư đầu, không nói gì.
Rời khỏi sân bay, cả nhóm lại ngồi xe đến bến tàu, chiếc thuyền bọn họ
thuê trước đó đang chờ sẵn ở bến.
Bờ biển ở đây khác hẳn bờ biển ở trong nước, bầu trời xanh thẳm
trong lành khó tin, y như chỉ có trong trí tưởng tượng của con người vậy,
mỗi chi tiết đập vào mắt đều là phong cảnh tuyệt đẹp.
Từ đây lên đảo chỉ cần vài phút đi ca nô, bãi cát trắng và bóng dừa cao
lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người, còn có cả khu nhà gỗ
được xây dựng trên mặt biển nữa.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Tối nay tụi mình ở đây nè.”
Khu nhà gỗ trên đảo có giới hạn, thường sẽ rất nhanh hết phòng, nhưng
may mà bọn họ không đi vào mùa cao điểm, nếu không thì sẽ chẳng có
chỗ để đặt nữa.
Nhạc Nha nhớ tới căn hộ bên bờ biển của Trần Dạng, nhỏ giọng nói:
“Phong cảnh nơi này đẹp thật, y như chỗ anh dẫn em tới vậy.”
Trần Dạng nói: “Em đang ám chỉ anh mua một hòn đảo nhỏ à?”
Nhạc Nha không ngờ anh lại trả lời thế này, trừng mắt nhìn anh, “Anh
nói nhảm gì vậy, em không có ám chỉ như vậy, anh đừng xuyên tạc ý của
em.”
Một hòn đảo nhỏ chắc chắn không hề rẻ chút nào.
Trần Dạng chỉ cười cười.
Ca nô chậm rãi cập bến, bãi cát ở đây trắng xóa, sóng biển vỗ nhẹ vào
bờ, cuốn theo vài hạt cát trở về.
Nhạc Nha mang giày da, mà mũi thuyền lại cao hơn một mét, cô không
có can đảm nhảy xuống dưới như nhóm Tạ Khinh Ngữ.
Trần Dạng nhảy xuống trước, đưa tay ra: “Lại đây.”
Anh ôm Nhạc Nha xuống ca nô bằng một tay, sau đó đi đến chỗ sóng
biển đánh không tới nữa mới thả cô xuống.
Nhạc Nha bị dọa sợ ôm chặt cổ anh.
Trần Dạng nhìn bộ dáng này của cô, khóe môi bật ra tiếng cười, lồng
ngực rung động theo, Nhạc Nha nằm gọn trong lòng anh cũng cảm nhận
rõ ràng.
Cả nhóm Tạ Khinh Ngữ ở gần đó đã bắt đầu rời đi.
Tạ Khinh Ngữ vừa đi thẳng đến chỗ khách sạn mình đã đặt chỗ trước
vừa gọi điện cho người phụ trách, rất nhanh một người trẻ tuổi với làn da
ngăm đen xuất hiện trước mặt họ.
Nhạc Nha chú ý tới khuôn mặt anh ta không hề có lông mi, cô cảm thấy
kì lạ, cố gắng nhìn kỹ hơn thì bỗng có bàn tay xoay mặt mình lại.
“Nhìn gì đó?”
Nhạc Nha chớp mắt, “Có nhìn gì đâu.”
Người phụ trách dẫn bọn họ đến phòng đã đặt, cả nhóm đi xuyên qua
một rừng thông nhỏ, ở cuối con đường có khu nhà gỗ, được xây dựng
theo lối kiến trúc ở nơi này, không phải là khách sạn tầng gác mà là từng
ngôi nhà tách biệt.
Mỗi người đều được sắp xếp ở gian nhà gỗ riêng, kéo dài từ bãi cát đến
bờ biển, giống như căn nhà sàn thu nhỏ, chỉ khác là bên dưới nhà gỗ là
biển nên còn được gọi là nhà thủy.
Nhà thủy không lớn lắm, nhưng đều đầy đủ đồ đạc, đứng ở bên trong
còn có thể nghe cả tiếng sóng biển, trong không khí thoang thoảng hương
gió biển vô cùng thanh bình.
Nhạc Nha rất hài lòng, gửi icon dang tay ôm chầm tới Tạ Khinh Ngữ.
Trong phòng thủy chỉ có một giường lớn, ngoài khung cửa sổ là biển cả
bao la xanh ngắt, ở khu bên này chỉ là mực nước cạn, có thể nhìn thấy
mấy hạt cát li ti cùng một số sinh vật biển đang tung tăng bơi qua bơi lại,
rất là đẹp mắt.
Trần Dạng thả hành lý xuống, thấy cô đứng bên cửa sổ, anh đi tới ôm cô
từ phía sau, “Tối nay hai tụi mình ngủ chung.”
Nhạc Nha giật mình, xoắn xuýt mấy giây, ngại ngùng nói: “Cũng không
phải là chưa... chưa từng ngủ chung một giường...”
Trần Dạng nói: “Không giống lắm.”
Đương nhiên là không giống rồi.
Nhạc Nha không hiểu ý anh lắm, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ
vì lần trước là lần đầu tiên sao.
Cô còn nhớ rõ mấy dấu đỏ trên người mình phải mất mấy ngày mới
biến mất hẳn, mỗi giây mỗi phút cô đều lo lắng sẽ bị người khác nhìn
thấy, cũng may là không có ai chú ý tới.
Trần Dạng nhìn tai của cô ửng đỏ, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ
giúp cô, “Anh chỉ nói vậy thôi, có phải em lại suy nghĩ đi đâu rồi không?”
Nhạc Nha vội vàng lắc đầu, không ngờ là mình đang giấu đầu lòi đuôi.
Trần Dạng cũng không tiếp tục lật tẩy cô nữa, lỡ đâu chọc giận cô để rồi
buổi tối bầu không khí giữa hai người không được thoải mái thì anh sẽ
phải chịu đựng cực khổ nguyên đêm mất.
Anh không rõ ý định của Tạ Khinh Ngữ lắm, nhưng cũng phát hiện đâu
đó rằng các cô ấy đang cố ý đặt phòng thế này, nhưng anh cũng rất vui vẻ
mà đón nhận ý tốt của bọn họ.
Anh hôn lên tóc Nhạc Nha, thấp giọng nói: “Từ giờ đến tối còn mấy
tiếng lận, cứ vui chơi cho thỏa thích cái đã.”
Nhạc Nha đẩy anh một cái, “Biến thái!”
Buổi trưa ăn uống rất chi là đặc sắc, toàn là hải sản.
Nhạc Nha không thích hải sản lắm, nhưng mấy món ở đây được nêm
nếm gia vị rất ngon, còn có Trần Dạng lột vỏ tôm cho cô, cô ăn một lèo đã
xong hai con lớn.
Lương Thiên ngồi bên cạnh lột vỏ tôm cho Tạ Khinh Ngữ, lén lút nói
nhỏ với cô ấy: “Trước kia Dạng ca không bao giờ đụng vào tôm đâu.”
Tạ Khinh Ngữ cũng ngẩng đầu lên, “Cũng bình thường thôi mà.”
Bạn gái muốn ăn thì mình cũng phải ăn cùng chứ.
Sau khi ăn uống no say, mọi người trở về phòng thủy, trên đường đi Tạ
Khinh Ngữ nói: “Mấy cậu nhớ thay sang áo tắm đó nha, lát nữa tụi mình
sẽ có hoạt động dưới biển.”
Trước khi đến đây, Nhạc Nha đã bị Tạ Khinh Ngữ kéo đi mua hai bộ áo
tắm, cô ấy hình như đặc biệt hứng thú với việc mua áo tắm cho cô, đủ mọi
kiểu loại, đủ mọi hình dáng.
Cuối cùng cũng do cô ấy chọn giúp cô.
Nhạc Nha cầm lấy túi đựng đồ, mở to mắt nói: “Em muốn qua chỗ Tạ
Khinh Ngữ thay đồ.”
Trần Dạng nói: “Thay bên đó với bên này thì khác gì nhau?”
Khác nhau lớn lắm đó, Nhạc Nha không dám giải thích với anh, mang
theo túi chạy ra ngoài rồi biến mất dạng vào trong phòng khác.
Tạ Khinh Ngữ đang thay đồ bị cô dọa giật mình, “Sao cậu lại đến đây?
Không thay ở phòng của mình hả?”
Nhạc Nha nói: “Tớ muốn thay ở đây.”
Tạ Khinh Ngữ bỗng nghĩ thông suốt, trêu chọc cô: “Chẳng lẽ cậu sợ
Trần Dạng đột nhiên hóa sói à?”
Nhạc Nha xẵng giọng: “Cậu đừng có nói mò.”
Tạ Khinh Ngữ buông thỏng tay, “Tớ không hề nói mò nha.”
Sau khi thay đồ xong, Tô Tuệ mặc áo tắm khoan thai đi tới, xoay một
vòng hỏi: “Tớ đẹp không?”
“Đẹp đẹp đẹp, cậu là người đẹp nhất thế giới!”
Ba người họ ngồi trên giường sửa sang lại, Tạ Khinh Ngữ đột nhiên nhớ
tới một chuyện, hỏi: “Lần trước tớ gửi cho cậu bộ phim kia, cậu xem
chưa? Cái bộ siêu nghệ thuật đó.”
Nhạc Nha lắc đầu, “Tớ chưa xem được bao nhiêu.”
Cô chỉ mới xem được mấy phút đã bị phát hiện rồi, mà khúc cô đang
xem còn chưa vào phần chính nữa, sau đó bị Trần Dạng thẳng tay xóa
sạch, cô chẳng thể xem được nữa.
Tô Tuệ tức tối nói: “Đây chính là cơ hội tốt để cậu tích lũy kinh nghiệm,
vậy mà cậu không chịu xem, chẳng lẽ cậu tính tự mình học thành tài hả?”
Nhạc Nha đỏ mặt không nói gì.
Tạ Khinh Ngữ vỗ vỗ lên vai cô, “Đừng lo, tối nay tớ sẽ phổ cập kiến thức
khoa học cho cậu, nhất định sẽ biến cậu thành một con người thành thục
mọi thứ.”
Nhạc Nha không biết nên nói sao với mấy cô ấy nữa, thôi thì cứ để bọn
họ nghĩ là cô không biết gì thì hơn, nếu không cô lại bị xoay vòng vòng
với mấy câu hỏi đáng xấu hổ nữa.
Cô nói lảng sang chuyện khác: “Lát nữa tụi mình làm gì vậy?”
Tạ Khinh Ngự nói: “Lặn biển, mấy cậu từng chơi môn này chưa?”
Tô Tuệ từng lặn rồi, trước kia cô ấy hay đi chơi cùng Tô Thành, “Trong
đám tụi mình hình như chỉ có mình Nhạc Nha chưa được chơi thôi.”
Lặn biển phần lớn đều sẽ bị nước vào lỗ tai, Nhạc Nha lúc chưa được
chữa tai không cách nào xuống biển được, sau này cũng không để ý lắm.
Ba người họ bọc lấy áo choàng rồi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.
Nhạc Nha nói: “Nhưng giờ tớ chơi được rồi.”
Trước kia cô hay xem hình mọi người chụp lại cảnh mình lặn biển, đáy
biển rất đẹp, chỉ tiếc là cô không thể nào trải nghiệm được, tuy là bây giờ
vẫn chưa lặn sâu được, như cô vẫn có thể lặn trên vùng biển nông.
“Bởi vậy tớ có trang bị sẵn hết rồi.” Tạ Khinh Ngữ lanh trí mỉm cười,
“Là tớ đặc biệt mua đó, sản phẩm của cửa hàng lặn biển nổi tiếng nhất
trong nước.”
Vì lần du lịch này mà có thể nói là cô ấy đã chuẩn bị rất đầy đủ, Lương
Thiên vốn cũng muốn nhún tay vào nhưng đã bị cô ấy từ chối.
Nhạc Nha ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Dạng và Lương Thiên đang đứng
trên bãi cát đợi mấy cô, nửa thân trên để trần của anh săn chắc phản
chiếu dưới ánh mặt trời.
Hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ngoại trừ lần tiếp xúc da trần với anh cách đây mấy ngày, cô hầu như
chưa từng nhìn thấy bộ dạng thế này của Trần Dạng, trên mặt cô nóng
dần, như thể đang phát nhiệt vậy.
Thực tế là cô đã được sờ qua mọi vị trí trên cơ thể anh rồi.
Nhạc Nha không tự chủ siết chặt áo choàng trong tay.
Cô đi qua chỗ Tạ Khinh Ngữ đã chuẩn bị từ trước, không khỏi thốt lên
khen ngợi cô ấy: “Cậu chuẩn bị chu đáo thật đó.”
Trần Dạng nói: “Đi chung với cô ấy thì em không cần phải lo gì cả.”
Nhạc Nha gật đầu: “Ừm.”
Cô đại khái giống như con cá ướp muối đầy hưởng thụ, các bạn của cô
đều đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hồi đó trên Weibo cũng có một chủ đề
tương tự thế này, đi du lịch cùng bạn thân thì thoải mái nhất ở điểm nào.
Chắc sẽ là được chăm lo từ a đến z, trang bị được bạn bè chuẩn bị sẵn
sàng, chỉ cần muốn đi là xách balo lên đi thôi, cũng không cần phải quan
tâm đến chuyện ăn uống vì mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lương Thiên ở bên cạnh cũng không mặc áo, đi qua chỗ mấy cô nói:
“Để anh dẫn em đi, anh có bằng lặn biển luôn nè, lợi hại lắm đó.”
“Nói hay quá ha, làm như em không có vậy.” Tạ Khinh Ngữ chọc vai cậu
ta, “Đừng có xem thường em.”
Lương Thiên á khẩu, bạn gái lợi hại quá cũng hơi đáng tiếc, cậu ta còn
định tranh thủ khi nào Tạ Khinh Ngữ hoảng sợ sẽ ôm lấy cô ấy nữa mà.
Xem ra cậu ta lại nằm mơ giữa ban ngày nữa rồi.
Nhạc Nha nhìn bọn họ cởi áo choàng ra, “Còn tớ thì sao?”
Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại, thoáng kinh ngạc, “Tất nhiên là cậu đi theo
Trần tổng rồi, Trần tổng không có ý kiến gì chứ?”
Trần Dạng đương nhiên gật đầu.
Đối với cô bạn thân trợ giúp Nhạc Nha vui vẻ như vậy, anh cũng sẽ nể
tình hai ba phần.
Cả nhóm đi xuống biển, bởi vì mỗi người đều có ý định riêng nên phân
tán khắp nơi, Nhạc Nha bị Trần Dạng dẫn đến chỗ cách xa bọn họ.
Lúc nước biển còn chưa cao đến đầu gối, Trần Dạng kéo áo choàng của
cô xuống, ánh mắt chăm chú dán lên người cô, “Chẳng lẽ em muốn xuống
nước rồi mà vẫn bọc mình lại thế này à?”
Nhạc Nha giật mình hô to một tiếng, đưa tay ngăn cản ánh mắt anh,
“Không cho anh... không cho anh nhìn em như vậy.”
Toàn cơ thể của cô nóng rực.
Trần Dạng lấy tay cô xuống, “Đẹp mà, dù sao anh cũng đã nhìn qua rồi.”
Áo tắm hôm nay của cô là do Tạ Khinh Ngữ chọn, nói là để nghiệm
chứng Trần Dạng, cuối cùng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì áo đã được
thanh toán rồi.
Nhạc Nha xấu hổ đỏ cả mặt, thúc giục anh: “Anh đừng nhìn nữa, mau
xuống nước đi, anh xem bọn họ đi xa rồi kìa.”
Trần Dạng mỉm cười: “Ừ.”
Anh đeo trang bị lên cho cô, trang bị siết chặt ở trên mặt, chỉ là động
tác của anh nhẹ nhàng nên Nhạc Nha cũng không cảm thấy khó chịu.
Đến khi chân bị hụt xuống chỗ nước sâu, cô sợ hãi không dám bước
tiếp nữa, lúc trước vì tai của cô nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện phải
học bơi.
Trần Dạng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Đi theo anh.”
Nhạc Nha bị mất trọng lực hét lên vài tiếng ngắn ngủi, bây giờ Trần
Dạng là điểm chống đỡ duy nhất của cô, cô vô thức bám víu vào anh.
Cả buổi trời cũng không dám động đậy, chỉ ôm cổ anh thở từng hơi.
Trần Dạng cảm nhận được trái tim cô đang đập thình thịch trong lòng
mình, vòng eo mềm mại dưới nước phảng phất như hóa thành nước, đôi
chân mà anh luôn nhớ thương còn quấn quýt quanh người anh.
Anh lên tiếng: “Em lùi lại một chút nhìn xuống nước nè, bên này có thể
thấy cả cá nữa.”
Nhạc Nha dùng sức lắc đầu, tay càng siết chặt hơn.
Trần Dạng không còn cách nào khác, chỉ có thể cứ để yên như vậy
mang cô đến chỗ nước sâu hơn, cảm giác như trong người đang lẫn lộn
hai luồng nóng lạnh, hết lần này tới lần khác không thể làm bất kì thứ gì
khác.