Tiểu Nguyệt Nha

Chương 85: Ngoại truyện 5 - Tô Tuệ x Tô Thành – Anh của tôi




Đây hoàn toàn là phản ứng vô thức của Tô Tuệ.

Cái tát kia vừa đánh tới, khóe mắt Tô Thành đã nhìn thấy, anh khẽ

nghiêng người ra sau, vì thế đầu ngón tay của cô chỉ sượt qua chóp mũi

của anh, nhưng móng tay quẹt lên da anh, khiến anh phải hít hà một

tiếng, đưa tay lên sờ nhẹ.

Tô Tuệ giật mình khi nhìn thấy vệt máu trên mũi anh, cô càng hoảng sợ

hơn, cả người đều luống cuống, “Tôi... tôi không cố ý đâu...”

Cô không thể ngờ mình lại phản ứng như vậy.

Tô Tuệ thu hồi tay rồi vắt chéo ra sau lưng, cảm thấy thật khó xử,

không dám nhìn thẳng vào anh, y như học sinh tiểu học đang phạm lỗi

vậy.

Chóp mũi nóng rát, Tô Thành dở khóc dở cười, đưa tay lau nhẹ lên vết

trầy kia, mùi máu nhàn nhạt trong không khí, “Sao cậu hung dữ vậy?”

Tô Tuệ không đáp lại anh.

Tô Thành thở dài, “Đi lấy giúp tôi hộp thuốc y tế ra đây.”

Tô Tuệ nhanh chóng chạy đi.

Mãu cho đến khi vào trong căn phòng gần đó rồi, cô mới tỉnh táo lại,

hoài nghi không biết cảm giác vừa rồi của mình có đúng không, rõ ràng

lúc nãy là đầu lưỡi của Tô Thành đã liếm lên vành tai của cô.

Nhưng mà nhìn bộ dạng bình tĩnh kia của Tô Thành không hề giống vậy

chút nào, cô nhéo nhéo vành tai của mình, chẳng lẽ cô nhầm rồi?

Tô Tuệ đắn đo suy nghĩ cả buổi trời mới lề mà lề mề cầm thuốc đỏ băng

bông ra.

Tô Thành ngồi trên ghế, mắt nhìn lơ đãng vào trung tâm bữa tiệc tối,

ngẫu nhiên sẽ có vài cô gái đi qua hỏi thăm vết thương trên mặt anh.

Tô Tuệ chỉ suy đoán vậy thôi.

Bởi vì vẻ mặt của mấy cô gái kia đều là kinh ngạc và đồng cảm, cho nên

rất có thể là Tô Thành đã nói bị cô quẹt tay làm cho bị thương rồi.

Tô Tuệ bĩu môi, đi qua tức giận nói: “Thuốc nè.”

Tô Thành quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi không thấy vết

thương ở đâu, cậu bôi thuốc cho tôi đi.”

Tô Tuệ mở to mắt: “Trong nhà không phải có người giúp việc à?”

Tô Thành nói: “Đây là vết thương cậu gây ra.”

Tô Tuệ: “...Được rồi.”

Cho đau chết anh luôn.

Cô đổ thuốc sát trùng ra bông băng, sau đó đưa tay qua: “Ngẩng đầu

lên, cậu không nghiêng qua đây sao tôi bôi thuốc được?”

Tô Thành hơi nghiêng người qua.

Từ trước tới giờ Tô Tuệ chưa từng bôi thuốc cho ai nên cũng không

biết nặng nhẹ thế nào, chỉ là cô vẫn vô thức nhẹ tay lại.

Đợi bôi thuốc được vài giây, cô rốt cuộc cũng cảm giác được có gì đó là

lạ ở chỗ nào, Tô Thành đang mở to mắt nhìn cô chằm chằm.

Tô Tuệ giật mình, “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Tô Thành nói: “Tôi mà không nhìn, lỡ cậu hạ độc tôi thì sao.”

“Hạ độc cái con khỉ á.” Tô Tuệ phản bác, “Nếu là thật thì tôi đã hạ độc

cậu chết từ lâu rồi.”

Tô Thành: “...”

Cô ấn vải bông lên, lau đi vết máu, sau đó nhanh chóng bỏ bông ra, xé

băng cá nhân rồi cẩn thận dán lên mũi anh.

Tuy ngoài mặt thì ra vẻ ghét bỏ, nhưng vừa nghĩ tới Tô Thành thiếu

chút nữa bị phá hủy dung nhan vì mình, trong lòng cô vẫn hơi áy náy.

Ngọn đèn soi rọi sau lưng cô, để cô có thể nhìn thấy rõ sống mũi cao

thẳng của Tô Thành.

Nếu bình tĩnh mà xem xét thì người anh trai hờ này của cô cũng rất đẹp

trai, từ cấp ba cho đến đại học, số cô gái theo đuổi anh không hề ít chút

nào, nữ sinh trong lớp cô cũng thường hay nhắc đến anh.

Thậm chí chủ đề trong các buổi họp tọa đàm ở ký túc xá bên cạnh cũng

chỉ toàn xoay quanh Tô Thành.

Nhưng từ trước đến giờ cô vẫn chưa thấy Tô Thành hẹn hò với ai, Tô

Tuệ cảm thấy hơi kỳ quái, có nhiều người thích anh như vậy, đáng lẽ anh

cũng phải động tâm với một người trong số đó chứ, sao lại chưa từng có

bạn gái?

Cô có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tô Thành trên đầu

ngón tay của mình, mang theo ấm áp và nhịp thở rõ ràng.

Tô Thành hỏi: “Xong chưa?”

Tô Tuệ như bị điện giật thu tay lại, “Xong rồi.”

Tô Thành với miếng băng cá nhân trên mũi không hề suy giảm đi vẻ

điển trai thường ngày của anh chút nào, ngược lại còn khiến người ta

phải thêm động lòng, anh liếm liếm khóe môi của mình.

Tô Tuệ khẽ nhíu mày.

Cô cứng nhắc nói: “Lần sau tự cậu bôi thuốc đi, nhìn gương mà bôi, nếu

cậu không có gương thì để tôi chuyển cho cậu một cái.”

Tô Thành cười cười, không nói gì.

Tô Tuệ nhích qua một bên, cầm mấy món bánh ngọt trên bàn lên ăn ,

vụng trộm lén nhìn anh qua khóe mắt.

Bánh ngọt có mứt hoa quả, khiến cô ê ẩm cả răng, nhưng mùi vị không

tệ chút nào.

Vừa rồi có không ít người nhìn thấy cảnh Tô Tuệ bôi thuốc giúp Tô

Thành, chỉ là Tô Tuệ đưa lưng về phía mọi người, che hết mọi động tác tỉ

mỉ bôi thuốc của mình, người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng họ đang nói

chuyện với nhau mà thôi.

Người bên cạnh ba Tô lên tiếng: “Quan hệ giữa con gái ông với Tô

Thành tốt thật, nhà tôi cũng có hai chị em, suốt ngày cứ tranh giành nhau

như chó với mèo.”

“Cũng may hai đứa nó không cãi nhau gì.” Ba Tô cười cười, nhìn theo

tầm mắt của ông ấy, cũng khẽ giật mình.

Giống như ông chưa từng nhìn thấy hai người họ thân mật như vậy bao

giờ.

Tô Tuệ không hề hay biết có người đang bàn tán về mình, vui vẻ ăn hết

món bánh ngọt kia, chợt nhìn thấy một cô gái đi ngang qua trước mặt Tô

Thành.

Cô ta hứng thú nhìn Tô Thành rồi đuổi theo người đồng hành với mình.

Bọn họ đi rồi, Tô Tuệ mới lên tiếng: “Đúng rồi, hôm trước mẹ cậu mới

hỏi tôi có phải cậu có người yêu rồi không.”

Tô Thành liếc nhìn cô, “Cậu còn lừa bà ấy là có nữa.”

Tô Tuệ nói: “Tại mấy ngày trước tôi thấy có người tặng quà cho cậu

nên chỉ nói đúng sự thật thôi, tôi cũng không biết là cậu từ chối cô ấy rồi.”

Cô dựa người lên bàn, từ trên cao nhìn xuống anh.

Tô Thành nói: “Lần sau mà cậu còn nói linh tinh như vậy nữa thì không

biết hậu quả sẽ thế nào đâu.”

Tô Tuệ hừ hừ.

Tiệc tối kết thúc, trong nhà cũng yên tĩnh lại.

Người giúp việc thu dọn đồ đạc, ba Tô đi đến trước mặt Tô Tuệ, hỏi:

“Hôm nay gặp mấy người trẻ tuổi kia, con có để ý ai không?”

Tô Tuệ đương nhiên trả lời lại: “Không có.”

“Không nhìn trúng ai hết sao?” Ba Tô kinh ngạc nói: “Không phải chứ,

ba cũng không ngăn cấm con yêu đương, hẹn hò gì, sao ngay cả yêu sớm

con cũng không có thế này.”

Tô Tuệ nói: “Cái lần yêu sớm của con đã bị bóp chết từ trong trứng

nước rồi.”

Nói xong cô còn trừng mắt với Tô Thành đang đứng cách đó không xa.

Ba Tô nhìn theo tầm mắt của cô, lại cảm thấy hơi quái dị, hỏi: “Tô

Thành có đang hẹn hò với ai không?”

Tô Tuệ nhún vai, “Không có, dù sao anh ấy cũng không nói với con, có

khi đang lén lút hẹn hò sau lưng con không chừng, với lại con có hỏi thì

anh ấy cũng đâu có trách nhiệm phải trả lời đâu.”

Ba Tô trầm tư: “Con có muốn đổi chung cư khác không?”

“Đổi gì chứ.” Tô Tuệ thuận miệng nói: “Chỗ này ở cũng được mà, lại gần

trường nữa, bây giờ mà đổi thì lại phải chuyển đồ lung tung, phiền lắm,

con không đổi đâu.”

Hơn nữa sống chung với Tô Thành cũng tốt, có thể ăn cơm do anh nấu,

không cần phải đặt hàng bên ngoài nữa, dù sao cũng là Tô Thành rửa

chén mà.

Tô Tuệ không hề có chút cảm giác áy náy nào, mỗi lần ăn xong cô còn

chưa kịp nói gì thì Tô Thành đã tự mình xử lý hết, cô cũng đâu có yêu cầu

anh đâu.

Ba Tô thở dài, “Đúng rồi, mặt Tô Thành bị gì vậy?”

Tô Tuệ ngập ngừng, nói: “Con không cẩn thận quẹt trúng mặt anh ấy.”

“Con cũng lớn như vậy rồi mà chẳng để ý gì cả.” Ba Tô chỉ tiếc rèn sắt

không thành thép, “Nếu mặt của thằng bé bị sẹo thì con chịu trách nhiệm

à?”

Tô Tuệ không nói gì.

Mặt anh sao có thể bị sẹo được.

Cô bị thuyết giáo gần nửa tiếng đồng hồ, còn bị lật lại không biết bao

nhiêu cái nợ cũ, đến mức chỉ cần nghĩ đến Tô Thành là nghiến hết cả răng

cả lợi.

Tối đó Tô Tuệ ngủ ở nhà.

Giường trong nhà mình đương nhiên thoải mái hơn bên ngoài nhiều, cô

ngủ một giấc thẳng tới hừng sáng, không hề bị giật mình tỉnh dậy nửa

đêm khuya.

Cô rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Người giúp việc mang lên cho cô một ly sữa bò.

Tô Tuệ ngồi bên bàn, mới uống được một ngụm đã nhận được điện

thoại của Chu Khả Tâm, “Mới sáng sớm đã nhớ tớ rồi à?”

“Nhớ cái gì mà nhớ!” Chu Khả Tâm nói: “Hôm nay thầy điểm danh nè,

bây giờ cậu không lên là không còn cơ hội đâu, đợi đến lúc tan tiết thứ hai

là thầy sẽ đóng sổ đó.”

Cái kiểu trốn học này ảnh hưởng rất nhiều đến điểm số thường ngày

trên lớp.

Nếu trốn học ba tiết trong một môn thì cuối kì sẽ bị đánh rớt tín chỉ.

Tô Tuệ nghe thấy đã có cảm giác không hay, “Tớ biết rồi, giờ tớ chạy

qua ngay, cậu giúp tớ tìm cớ cái, đến tiết thứ hai tớ mới tới được.”

Cô chỉ kịp uống một ngụm sữa, liếm liếm môi rồi đặt ly lên bàn, nhanh

chân chạy lên lầu lấy đồ.

Lúc Tô Thành xuống lầu, người giúp việc đang quét dọn, chợt nhìn thấy

ly sữa bò trên bàn, anh liền cầm lên uống.

Người giúp việc ngẩng đầu nhìn thấy hành động này của anh, thoáng

sửng sốt, vội nhắc anh: “Ly đó... hình như tiểu thư đã uống qua rồi ạ.”

Động tác Tô Thành dừng lại.

Anh săm soi thử, hoàn toàn không hề có dấu vết có người đã uống qua.

Tô Thành nói: “Không sao, không uống chung một chỗ là được.”

Người giúp việc không nói gì, cúi đầu tiếp tục quét dọn.

Tô Thành xoay xoay ly sữa trong tay, sau đó lại uống thêm một ngụm,

không biết đang nghĩ đến chuyện gì mà có vẻ như tâm tình cũng không tệ

lắm.

Hai người một trước một sau rời khỏi nhà.

Lúc Tô Thành đến ký túc xá, Lâm Cẩm Húc cũng vừa tỉnh dậy, vừa ra

khỏi phòng vệ sinh đã thấy anh vào cửa, cảm thán nói: “Vết thương của

cậu cũng ngay ngắn qua ta.”

Tô Thành sờ lên.

“Cho dù cậu có dán băng cá nhân như vậy thì nữ sinh củng chỉ dõi theo

mình cậu thôi.” Lâm Cẩm Húc bùi ngùi: “Tôi đi tìm em gái xinh đẹp ở

trường khác cho rồi.”

Tô Thành nói: “Chỉ cần cậu đứng đắn lại là được.”

Lâm Cẩm Húc nhún vai.

Sáng nay bọn họ không có tiết, Lâm Cẩm Húc nằm trong phòng chơi

game, hai người còn lại đã ra ngoài hẹn hò, Tô Thành dùng máy tính.

Mãi cho đến khi chạng vạng tối Tôn Tuyền Thủy mới trở về, vừa đẩy

cửa vào đã ầm ĩ: “Tô Thành, cậu có biết em gái cậu đang được người ta tỏ

tình không?”

Tô Thành đang gõ phím chợt dừng lại, “Em ấy được tỏ tình nhiều lần

lắm rồi.”

Tôn Tuyền Thủy dựa người lên cái thang bên cạnh anh, hào hứng nói:

“Lần này không giống mấy lần trước đâu, nam sinh này đứng dưới khu ký

túc xá của nữ, mang theo quá trời đồ luôn, có nhiều người vây lại xem

lắm, nếu không phải tôi phải về phòng lấy đồ thì cũng đứng đó xem thử

ra sao rồi.”

Vừa dứt lời, chàng trai trước mặt bỗng đứng bật dậy.

Tôn Tuyền Thủy nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, hỏi: “Có phải cậu ta

đang tức giận không?”

Lâm Cẩm Húc cũng không thèm quay đầu lại, nói: “Nếu cậu có cô em gái

dễ thương như vậy được người ta tỏ tình, cậu có vui không?”

Tôn Tuyền Thủy suy nghĩa, “Tôi nhất định sẽ đánh chết thằng đó, dám

cướp em gái của tôi à, phải bước qua cửa ải của tôi trước đã.”

Lâm Cẩm Húc nói: “Tô Thành cũng giống cậu đó.”

Tôn Tuyền Thủy gật đầu: “Có lý, mà tôi phải đi xem đã, lỡ có đánh nhau

cũng không hay lắm.”

Dưới lầu ký túc xá nữ có không ít người.

Tuy hành động cầm hoa, đốt nến để tỏ tình này đã quá xưa cũ, nhưng

mọi người vẫn thích vây xem, còn cầm điện thoại để chụp lại nữa.

Nam sinh bị mọi người dõi theo, hư vinh trong lòng vẫn ngập tràn.

Giá trị nhan sắc của Tô Tuệ so với các tân sinh viên khác xuất sắc hơn

một chút, tuy không phải là đẹp nhất nhưng lại thu hút được nhiều người,

hơn nữa tính cách cô tốt bụng, người thầm mến cô cũng xếp cả một hàng

dài.

Nam sinh chuẩn bị trau chuốt mọi thứ rồi nói to: “Bạn học Tô Tuệ,

mình thích cậu đã lâu lắm rồi, từ khi khai giảng lần đầu tiên nhìn thấy cậu

cho đến bây giờ, nghe nói cậu vẫn chưa có người yêu nên mình hi vọng

cậu có thể cân nhắc đến mình một chút.”

Trong ký túc xá, Tô Tuệ nhức cả đầu.

Không hiểu sao sau khi học xong cô lại chạy về ký túc xá làm gì nữa, cứ

chạy đến chung cư hoặc ra ngoài dạo chơi vài vòng cho rồi, về đây làm gì

để bị người ta chắn ngang đường thế này.

Chu Khả Tâm nói: “Làm sao bây giờ?”

Tô Tuệ bực bội: “Chắc tớ bị điên mới cân nhắc đến cậu ta.”

Trương Nhiên Nhiên hiểu ý cô, chạy đến ban công nói: “Tô Tuệ nói là

cậu ấy không có thích cậu, cậu không cần ngồi chờ ở dưới lầu đâu, mau

thu dọn đồ rồi về đi.”

Nam sinh kia không động đậy, “Tôi tin tưởng lòng chân thành của mình

rồi sẽ được đáp lại, tôi nguyện ý chờ Tô Tuệ ở đây cho đến khi nào cô ấy

đồng ý quen tôi thì thôi.”

Quần chúng vây xem xung quanh ồn ào vỗ tay.

Người xem náo nhiệt không chê phiền phức, tất cả đều biết Tô Tuệ chắc

chắn sẽ không đồng ý, nhưng lỡ như cô suy nghĩ khác đi thì sao.

Trương Nhiên Nhiên trở về ký túc xá, “Cậu ta không chịu đi, sao giờ?”

Tô Tuệ nói: “Có phải cậu ta kích động quá rồi không, bây giờ tớ mà ra

cậu ta sẽ chặn đường tớ mất, không được rồi, tớ phải ra khỏi trường mới

được.”

Chu Khả Tâm: “Vậy cậu mau đi đi, nếu tí nữa người càng đông thì cậu

không đi được nữa đâu, bây giờ trên diễn đàn còn có mấy người đang

livestream nữa này, có người còn đánh cược khi nào thì cậu xuống dưới

lầu nữa đó.”

Tâm tình Tô Tuệ ngày càng xấu dần, “Bọn họ cũng rảnh quá ha.”

Cô cầm balo lên chuẩn bị đi.

Tô Tuệ suy nghĩ vô cùng chính xác, cô vừa xuất hiện đã bị nam sinh kia

chặn lại, cô không thể vô duyên vô cớ động thủ được, chỉ nghe thấy nam

sinh kia nói: “Tô Tuệ, cuối cùng cậu cũng ra rồi, có phải cậu đồng ý rồi

không?”

Tô Tuệ nói: “Tôi không đồng ý, cậu đừng có cản đường tôi, tôi phải đi

ăn tối nữa.”

Nam sinh kia nhanh chóng lên tiếng: “Để tôi mời cậu.”

Tô Tuệ lạnh lùng đáp lại: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần.”

Cô chuẩn bị vượt qua nam sinh kia, không ngờ nam sinh đó lại vươn

cánh tay không cầm hoa ra muốn nắm lấy tay cô.

Tay còn chưa chạm đến đã bị ai đó đẩy ra.

Không biết Tô Thành đã tới từ lúc nào, kéo tay Tô Tuệ rời đi.

Lần đầu tiên Tô Tuệ phát hiện ra Tô Thành lại hữu dụng như vậy, cũng

không để ý anh đang nắm tay của mình, thúc giục: “Mau đi thôi!”

Nam sinh ở phía sau nhìn động tác thân mật của cả hai, lại nhìn sang Tô

Thành một thân hàng hiệu, đột nhiên lên tiếng: “Tô Tuệ, cậu muốn bỏ đi

với cậu ta sao?”

Tô Tuệ không thèm quay đầu lại, bước đi thật nhanh như thể hận

không thể bay đi luôn vậy.

Sau lưng vẫn truyền đến giọng của nam sinh kia: “Bộ có tiền thì giỏi

lắm chắc?”

Tô Tuệ thiếu chút nữa tức muốn chết, quay đầu lại hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Cô thả tay Tô Thành ra, đi đến trước mặt nam sinh đó, hỏi: “Cậu mới

vừa nói tôi thích tiền của anh ấy? Đúng không?”

Nam sinh đối diện mạnh miệng: “Chẳng lẽ cậu không thích tiền của cậu

ta à? Tôi không ngờ cậu lại là cô gái ham mê vật chất như vậy, đúng là tôi

nhìn nhầm người rồi.”

Tô Tuệ phủi tay, “Vị tiên sinh này, cậu có biết anh ấy là anh của tôi

không, cậu có hiểu hai chữ anh trai này không? Cậu có học môn ngữ văn

chưa vậy? Tôi với anh ấy có tiền, chứ không phải là anh ấy có tiền. Anh ấy

giàu có nghĩa là tôi giàu đó.”

Cô kéo Tô Thành qua, nói: “Đây là anh của tôi, hiểu chưa, không biết mà

còn dám vỗ ngực theo đuổi tôi, trước hết cậu phải đẹp trai như anh tôi cái

đã.”

Tô Tuệ sờ lên mặt Tô Thành, “Cậu có thể so được với vẻ đẹp này à?”

Sau đó vẫn cảm thấy chưa đủ, cô lại chuyển hướng sang cả cơ thể của

Tô Thành, giễu cợt nói: “Cậu có thể so với cả dáng người này à?”

Tô Thành chỉ cảm nhận được đôi tay kia đang sờ mó lung tung trên

người mình.