Tiểu Nguyệt Nha

Chương 68: Em vừa để tay ở đâu đó?




Bạn gái đói bụng thì phải làm sao, đương nhiên là đưa cô ấy đi ăn rồi.

Trần Dạng bị cô khiêu khích hết lần này đến lần khác mà không làm được gì, nhìn ánh mắt vô tội của cô, anh chỉ có thể cam chịu dẫn cô đi ăn.

Trên đường xe cộ đông đúc.

Trần Dạng càng nghĩ càng cảm thấy bứt rứt trong người, thở dài một tiếng, hỏi cô: “Có phải bây giờ anh theo đạo Phật rồi không?”


Nếu như là trước kia nhất định anh sẽ cho cô biết tay vì tội dám chọc ghẹo anh, còn gọi “anh” ngọt ngào như vậy, thật không ra tay là không được.

Nhưng bây giờ anh thanh tâm quả dục rồi, phải nhẫn nhục lại trong lòng, không được dùng sức, chỉ có thể thầm niệm chú ổn định lại tinh thần, đến nỗi anh sắp trở thành hòa thượng luôn rồi.

Trần Dạng cảm thấy mình bây giờ xuất gia luôn cũng được.

Nhạc Nha mở to mắt nói một cách chắc chắn: “Không có mà.”

Trần Dạng cười lạnh.

Nhạc Nha mím môi cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, quan hệ hiện tại giữa cô và Trần Dạng rất ổn định, lúc mới ra nước ngoài, Trần Dạng vẫn là chàng trai cà lơ phất phơ như khi còn đi học.

Sau này anh dần dần trở nên chín chắn hơn.

Cô tận mắt chứng kiến thiếu niên trong giấc mộng của những cô gái trẻ trở thành một người đàn ông trưởng thành, từ hai bàn tay trắng cho đến lúc nắm cả gia sản bạc triệu, tất cả đều được ông trời ban tặng cho cô.

Người đàn ông như vậy, có ai mà không thích.

Nhạc Nha biết rõ thái độ của Nhạc Dịch Kiện, tuy ngoài mặt ông không có chút hài lòng nào nhưng thật ra lại đánh giá rất cao Trần Dạng, chỉ là hiện tại theo như cách nói của ông thì ông vẫn đang khảo sát anh thôi.

Hôm nay anh dẫn cô đến nhà hàng Tây.

Nhạc Nha ở nước ngoài đều tự mình nấu cơm, hồi đó cô không biết nấu, nhưng bây giờ thì cũng có thể nấu được vài ba món cơ bản.

Mỗi khi cô nấu cơm thì những nữ sinh ở phòng trọ bên cạnh đều chạy qua, đặc biệt hiếu kỳ với món ăn Trung Quốc.

Bọn họ ăn cơm còn không quên xem thêm mấy chương trình về ẩm thực Trung Quốc nữa.

Nhạc Nha cũng thường hay xem với các cô ấy, từ cho đến , xem thôi đã thấy ngon, nhưng tiếc là cô không được nếm thử.

Bây giờ cô cũng sẽ thỉnh thoảng liên lạc với bọn họ, nhưng đâu đó cô cũng biết rằng, những mối quan hệ như vậy sẽ không duy trì được bao lâu, cũng sẽ có một ngày dần dà phai nhạt theo thời gian.

Đây là điều tất yếu sẽ xảy ra, cô cũng không cách nào cưỡng cầu được.

Vị trí của Trần Dạng với Nhạc Nha vẫn ở gần cửa sổ như lúc trước.

Vị trí này bình thường sẽ rất nhanh bị đặt trước, có đôi khi còn không còn chỗ để đặt nữa, ví dụ như hai người đến sau họ không kịp đặt trước đã hết chỗ.

Rõ ràng lúc ấy báo là đã đặt, kết quả nhân viên lại nói không có, xem ra là đã có người có địa vị đặt chỗ trước rồi.

Bên trong nhà hàng Tây có rất nhiều cặp tình nhân, nhưng những người có giá trị nhan sắc cao thường sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có người biết Trần Dạng cũng nhanh chóng nhớ lại.

Anh thật sự có hôn thê.

Nhìn Trần Dạng thuần thục cắt bò bít tết cho vị hôn thê của mình, rồi còn làm mấy hành động mờ mờ ám ám, e là đã cưng chiều vị hôn thê này đến tận trời rồi.

Không ít người thầm nghĩ vị hôn thê này thật lợi hại.

Ăn xong bữa cơm thì trời cũng đã tối, Nhạc Nha uống miếng nước để nhuận môi, vào phòng vệ sinh súc miệng rồi trang điểm lại mới quay về bàn của mình.

Trần Dạng đã thanh toán xong, ngồi chờ cô.

Nhạc Nha đi tới, gõ lên bàn, “Đi thôi.”

Cô xoay người đi trước.

Đèn bên trong nhà hàng Tây không sáng lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ người phía trước, ánh mắt của Trần Dạng rũ xuống, rơi vào váy cô.

Trên váy dính chút đốm máu không rõ ràng.

Anh nhanh chóng cởi áo khoác, bước nhanh đến trước mặt Nhạc Nha, kéo cô vào lòng mình, sau đó cột áo quanh eo cô.

Nhạc Nha không hiểu, “Sao vậy?”

Trần Dạng lời ít ý nhiều: “Em đến cái kia rồi.”

Mặt Nhạc Nha lập tức đỏ bừng, cúi đầu muốn nhìn thử nhưng chỉ thấy áo khoác của anh, bị cột rất chặt.

Cô nhìn lên mặt ghế một cái, không có để lại vết nào.

“Em quên để ý thời gian…” Nhạc Nha thì thầm, thúc giục anh: “Mau về nhà thôi.”

Trần Dạng gật đầu, lúc dẫn cô ra ngoài chợt nhìn thấy có cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, anh nói: “Em lên xe chờ anh.”

Nhạc Nha còn chưa kịp nói gì đã thấy anh đi sang hướng khác, trên người anh không còn mặc áo khoác nên phô diễn hết tất cả những rắn chắc, nam tính trên dáng vóc của mình, mấy cô gái đang đi trên đường đều quay sang dõi theo anh.

Cô đột nhiên lại có cảm giác người đàn ông thuộc về mình.

Trần Dạng đi vào cửa hàng tiện lợi kia.

Anh dạo ở bên trong hết vài phút đồng hồ mới tiến đến quầy hàng ở nơi hẻo lánh chứa băng vệ sinh, nhìn hàng dài những nhãn hiệu sặc sỡ màu sắc khác nhau, anh thoáng ngây người.

Trần Dạng giỏi giang trên thương trường không hề hay biết bạn gái mình dùng nhãn hiệu nào.

Trần Dạng ngẩn người vài giây, lấy điện thoại ra tra trên Baidu, đáp án mỗi người không hề giống nhau, còn có người nói là hỏi thẳng bạn gái cho nhanh.

Anh dứt khoát tắt điện thoại, chọn một gói màu hồng nhạt.

Lúc tính tiền, thu ngân nhìn chằm chằm, trong lòng bùi ngùi người đàn ông này thật chân thành, còn biết đau lòng bạn gái.

Trần Dạng cầm lấy cái túi đen đi ra ngoài.

Lúc đang trở về xe, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, bước chân lại rẽ ngang, đi vào cửa hàng thời trang ở gần đó.

Trong cửa hàng tráng lệ, hai mắt của nhân viên cửa hàng giống như tỏa sáng, lập tức chạy ra chào đón, dịu dàng nói: “Tiên sinh cần gì ạ?”

Làm nhân viên ở mấy cửa hàng sang trọng này có thể bắt gặp không ít đàn ông có tiền, nhưng hầu như ai ai cũng có bạn gái, nên mình chẳng còn chút cơ hội nào.

Hôm nay gặp được một người điển trai thế này, y như người yêu trong mơ của mình vậy.

Cô ta có thể phân biệt sơ sơ tất cả nhãn hiệu trang phục, đồng hồ trên người anh, nếu như mình được anh để ý đến, vậy thì cả đời này ăn uống không cần phải lo rồi.

Trong lòng nhân viên đập thình thịch, đề cử với anh: “Tiên sinh, khu thời trang nam ở bên cạnh, số đo của ngài là bao nhiêu, tôi có thể giới thiệu giúp ngài…”

Mới nói được một nửa đã bị anh cắt ngang: “Khu thời trang nữ.”

Nhân viên cửa hàng sững sờ, hoài nghi hỏi lại: “Tiên sinh, ngài hỏi khu thời trang nữ ạ?”

Quai hàm Trần Dạng cứng lại, ừ khẽ.

Trong ánh mắt của cô nhân viên tỏ vẻ thất vọng, tại sao người đàn ông nam tính điển trai như thế này cũng có bạn gái rồi vậy?

Cô ta dẫn anh đến khu thời trang nữ, nhìn anh không chớp mắt chọn liên tục mấy bộ, sự thất vọng trong ánh mắt của cô ta dần chuyển thành hâm mộ.

Chỉ là nhân viên bọn họ đã được huấn luyện nghiệp vụ, trên mặt vẫn tươi cười, giới thiệu: “Không biết số đo của bạn gái ngài là bao nhiêu ạ?”

Cái này đương nhiên là hỏi Trần Dạng rồi.

Anh đứng im tại chỗ suy nghĩ, chọn một bộ có size nhỏ hơn, chắc không sai biệt lắm, dù sao anh cũng chỉ toàn là đo bằng mắt.

Nhân viên cửa hàng không ngờ một vấn đề đơn giản như thế mà anh còn phải suy nghĩ lâu đến vậy.

Cô ta khẽ chậc lưỡi, “Tiên sinh, ngài nghĩ ra chưa ạ?”

Trần Dạng nghe giọng của cô ta không đúng lắm, lạnh giọng nói ra ba con số.

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đáp lại: “Dạ, những bộ trang phục ở đây đều có size này, ngài cần tìm phong cách nào ạ?”

Trần Dạng lại suy nghĩ.

Lần này nhân viên cửa hàng không hỏi anh nữa, có phải vị tiên sinh này vẫn chưa theo đuổi được người ta không, chứ sao ngay cả những vấn đề đơn giản này cũng không biết.

Trần Dạng hoàn toàn căn cứ vào sở thích của mình, chọn mấy bộ không khác biệt lắm, dù sao nếu cô không thích thì cũng có thể thay bộ khác.

“Cho hỏi ngài quét thẻ hay sao ạ?”

Trần Dạng thưa thẻ qua, nhân viên cửa hàng nhận lấy, vừa nhìn qua thẻ mới biết đây thật sự là kẻ có tiền, cô ta cũng không dám thất lễ nữa.

Cô ta nhịn không được khích lệ anh: “Tiên sinh có lòng như vậy, bạn gái của ngài nhìn thấy những bộ trang phục này nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Trần Dạng thuận miệng đáp: “Ừm.”

Theo như anh được biết thì con gái đều thích quần áo mới, mỗi lần trước khi Lương Thiên dạo phố với Tạ Khinh Ngữ đều sẽ rất vui vẻ, sau khi dạo phố xong thì lại co quắp thành con cá khô ướp muối rồi lại chạy đến than vãn với bọn họ.

Nhạc Nha chắc cũng không ngoại lệ.

*

Sắc trời dần dần tối hẳn, gió đêm mang theo hơi lạnh khẽ thổi qua.

Nhạc Nha ngồi trong xe đợi cả buổi cũng không thấy Trần Dạng quay lại, cô dứt khoát lấy điện thoại ra ngồi chơi, Tạ Khinh Ngữ với Tô Tuệ đang tám chuyện với nhau trong nhóm chat của bọn cô.

Tạ Khinh Ngữ: “Trong trường có giáo viên mới tới, vài ba câu đã câu hồn của thầy chủ nhiệm rồi, hôm nay tớ mới nhìn thấy hai người họ hẹn hò với nhau xong.”

Tô Tuệ: “Tớ nhớ lần trước cậu nói thầy chủ nhiệm có vợ rồi mà.”

Sau khi bọn cô tốt nghiệp không bao lâu thì trường cũng đổi thầy chủ nhiệm mới, hiện tại ngoài Tạ Khinh Ngữ thì chẳng có mấy ai biết mặt người này.

Tạ Khinh Ngữ: “Ừ, bởi vậy mới kể để cậu đoán thử nè.”

Tô Tuệ: “Tớ không muốn đoán đâu, chuyện này vượt quá giới hạn rồi, Nguyệt Nha thì sao, @Nhạc Nha tối đang làm gì vậy ta, sao không lên đây tám nhảm với tụi mình.”

Tạ Khinh Ngữ: “Người ta đang ân ân ái ái hẹn hò với bạn trai, tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô gặp lửa nóng, như keo như sơn, ai da, thiêu cháy cả hai người họ rồi!”

Nhạc Nha đang ngồi đọc, không ngờ chủ đề lại chuyển sang mình từ lúc nào.

Nhất là cái cách ví von này, rõ ràng là những câu nói rất bình thường, nhưng lúc ghép lại thành một tổ hợp thật khiến người ta phải đỏ mặt tới cả mang tai.

Nhạc Nha trả lời: “Đừng có nói mò, tớ đến ngày rồi.”

Tạ Khinh Ngữ: “Ôi, Trần Dạng thật đáng thương.”

Tô Tuệ: “Trần Dạng: Tôi cũng thấy mình thật tủi thân.”

Tạ Khinh Ngữ: “Sao lại mất hứng như vậy chứ ha ha ha ha, Trần Dạng e là có chết cũng không ngờ cậu sẽ tới ngày ha ha ha ha!”

Nhạc Nha đang muốn nhắn lại, bỗng cửa xe bị ai đõ gõ lên.

Trần Dạng xoay người, thấp giọng nói: “Ra đây.”

Vì đang là mùa hè nên trời rất nóng, bên thái dương của anh vươn lại mấy giọt mồ hôi.

Nhạc Nha ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài, không biết có phải vì nội dung trong đoạn chat vừa rồi hay không mà cô lại cảm thấy ngại ngùng sao đó.

Trần Dạng đưa túi cầm trên tay qua cho cô, khẽ nói: “Em thay đồ đi.”

Nhạc Nha hơi mờ mịt, sau đó mới kịp phản ứng: “Hả, thay ở đây á…”

Cô căn bản không ngờ Trần Dạng vừa mới đi mua quần áo với băng vệ sinh cho cô, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa ấm áp.

Bị Nhạc Nha hỏi như vậy, Trần Dạng mới kịp nhận ra.

Anh đột nhiên bật cười, trong ánh mắt còn mang theo vẻ không đứng đắn, ghé sát gần cô nói: “Vậy thì thay trong xe là được.”

Nhạc Nha thiếu chút nữa là nện nguyên cái túi trên tay vào mặt anh.

Trần Dạng nhếch môi: “Chẳng lẽ em muốn thay ở bên ngoài?”

Nhạc Nha hỏi: “Trần Dạng, có phải đầu của anh bị hỏng ở đâu rồi không?”

Cô mắng anh một câu, cầm theo túi ngồi vào ghế sau, không đợi Trần Dạng vào xe, cô hạ cửa xe xuống: “Em không đổi.”

Trần Dạng nói: “Vừa rồi chỉ chọc em thôi.”

Nhạc Nha xoắn xuýt trong giây lát, ấp úng ừ ừ, đỏ mặt nói: “Vậy không cho phép anh nhìn vào bên trong.”

“Nhìn không được.” Trần Dạng gõ lên cửa xe: “Em nghĩ gì thế, cửa này dán kính đen, anh có nhìn cũng chẳng thấy gì.”

Nhạc Nha thấy cũng đúng.

Trong tay cô có nhiều túi, cô mở ra, tất cả đều là váy, màu pastel, thuộc nhãn hiệu mà cô hay mặc.

Nhạc Nha xem xét từng bộ một, cuối cùng chọn chiếc váy màu xanh chiết eo, kiểu váy lễ phục nhỏ.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, thấy Trần Dạng nhìn chằm chằm về phía trước mới yên lòng, bằng không ngồi trong xe thế này rất có cảm giác sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nhạc Nha cởi chiếc váy bị dính máu ra, sau đó giật tag của nhãn hiệu trên váy xuống, động tác hơi mạnh nên tay va vào ghế lái phụ.

Hơi đau một chút.

Trần Dạng hỏi: “Sao vậy?”

Nhạc Nha vội vàng nói: “Không có gì.”

Trần Dạng tin lời cô, dù sao thì trong xe cũng không có mấy thứ có thể gây nguy hiểm đến cô.

Ánh mắt anh lại đảo qua đầu xe.

Trong lúc lơ đãng chợt dừng lại trên kính chiếu hậu.

Trên chiếc kính nho nhỏ kia phản chiếu một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, cổ tay uốn lượn, nhẹ nhàng xuyên qua lớp vải mịn màng, sau đó làn da ấy lại lộ ra ngoài.

Rõ ràng đó chỉ là cánh tay của cô, nhưng ánh mắt của Trần Dạng lại tối sầm.

Anh tịnh tâm lại, ép buộc mình phải dời mắt đi, cảm giác như trời mùa hè nóng quá rồi, về nhà anh phải tắm nước lạnh mới được.

Haiz.

Nhạc Nha cất đồ dơ vào trong túi giấy, sửa sang lại tóc của mình rồi mới mở cửa xe ra ngoài, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Trần Dạng dựa người vào đuôi xe, vuốt ve chiếc bật lửa trong tay.

Nghe thấy động tĩnh, anh nhìn sang.

Trần Dạng chọn quần áo không hề suy nghĩ nhiều, nhưng đến lúc nhìn thấy Nhạc Nha mặc lên người, anh mới thấy lựa chọn của mình thật sự rất khéo.

Nhạc Nha hơi ngại.

Hai bên váy chiết eo tạo thành một khối hình kim cương đối xứng với nhau, vừa khớp với đường cong của cô, có cơn gió thoáng thổi qua, cánh tay cùng bắp chân mảnh khảnh, trắng mịn đều lộ ra ngoài.

Cô do dự nói: “Để em đổi bộ khác.”

Trần Dạng nói: “Không cần đổi.”

Nhạc Nha dò hỏi: “Thật hả?”

Trần Dạng nhìn cô chăm chú, gật đầu, ý vị không rõ nói: “Nhìn rất đẹp, không cần phải đổi.”

Anh đi qua, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo chỉ lớn cỡ lòng bàn tay ngẩng đầu nhìn anh, y như đang dụ dỗ anh hãy hôn cô đi, đừng do dự.

Khả năng tự chủ của Trần Dạng vốn rất tốt, đến lúc đứng trước mặt cô thì lại bay biến sạch.

Yết hầu của anh giật giật, hỏi cô: “Váy thế nào, có thấy bất tiện ở đâu không?”

Nhạc Nha lắc đầu, “Không có, hồi trước em có mua một bộ giống vậy rồi, may mà anh không mua màu chết [1].”

[1] là mấy màu mà con gái sẽ không bao giờ dùng để trang điểm, để mặc.

Trần Dạng không hiểu hỏi lại: “Màu chết là màu gì?”

Thấy anh không biết, Nhạc Nha lấy một ví dụ cho anh, “Ví dụ như màu phấn Death Barbie nè [2].”

[2] tựa như màu của búp bê Barbie, đậm hơn hồng cánh sen một chút.

Trần Dạng đúng là không thể tưởng tượng nổi đó là màu gì.

Con gái quan tâm rất nhiều đến mấy vụ màu sắc này, nhất là son môi cũng phải có đến mấy loại, còn màu trong game của anh phần lớn đều là do nhóm thiết kế chọn lựa nên anh cũng không để ý lắm.

Nhạc Nha hơi buồn cười, “Có phải anh không biết không?”

Trần Dạng không nói gì, ánh mắt đảo qua bên hông cô.

Đúng lúc có mấy người đi ngang qua, trong đó có hai người đàn ông, bọn họ đều nhìn sang bên này, anh khẽ nhíu mày, cầm lấy áo khoác ở ghế sau cột lên eo của cô.

Đối với hình thể của Nhạc Nha thì áo khoác của anh cũng có thể trở thành váy, chỉ cột chung vào nhau như vậy thôi đã phủ dài qua đầu gối của cô rồi.

Nhạc Nha đưa tay định cởi ra, bất mãn nói: “Không phải em thay đồ rồi hả, còn cột vào làm gì nữa?”

Trần Dạng chỉnh sửa áo khoác cao thêm một chút mới cảm thấy thỏa mãn.

Thấy cô định động tay động chân tiếp, giọng của anh liền trầm xuống: “Không được cởi ra.”

Nhạc Nha lại ngọ ngoạy, mềm giọng nói: “Nhưng mà em nóng.”

Trần Dạng lơ đi: “Làm nũng cũng vô dụng.”

Tuy anh nghe đến mức trong lòng ngứa ngáy lắm rồi, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được, dù sao anh cũng là người có tự chủ.

Nhạc Nha: “…”

Cô làm nũng lúc nào chứ, Trần Dạng suốt ngày cứ chụp mũ cho cô, rõ ràng toàn là anh đoán mò.

Cô hừ một tiếng đầy bất mãn, Trần Dạng lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt anh ẩn hiện nét vui vẻ, đưa tay mở cửa xe, nói khẽ: “Vào thôi, anh đưa em về, tối nay ngủ sớm một chút.”

Nhạc Nha cúi người ngồi vào xe, không thèm để ý đến anh.

Thấy anh cả buổi cũng không thèm di chuyển, cô ghé sát cửa kính định hỏi anh, chợt nhìn thấy có mấy thanh niên trẻ tuổi đang nhìn qua đây.

Hình như lúc nãy họ có đi ngang qua chỗ bọn cô thì phải.

Mắt Nhạc Nha lóe sáng, đưa tay kéo áo anh, tủm tỉm hỏi: “Trần Dạng, có phải anh đang ghen không?”

Anh khẽ cúi đầu xuống nhìn, nhìn thấy chỗ xương quai xanh xinh xắn lộ ra một ít làn da trắng như tuyết, đôi mắt thoáng cái trở nên sắc lẻm.

Cô nhân viên cửa hàng lúc nãy còn dám trào phúng anh, nhưng thật ra anh chọn đồ rất hợp với Nhạc Nha, chiếc váy đó khoác lên người cô tôn dáng vô cùng.

Chỉ là lúc này, không phải cô đang dụ dỗ anh chứ?

Thấy nắm áo mà anh không có chút động tĩnh nào, Nhạc Nha dứt khoát thò tay ra câu lấy dây lưng của anh, “Hỏi anh đó, sao không trả lời?”

Dây lưng bị cô kéo, cảm giác vô cùng rõ ràng.

Nhạc Nha hoàn toàn không biết gì, còn đưa tay chọc lên người anh.

Bởi vì đang ngồi trong xe nên tay cô bị giới hạn chỉ có thể chạm đến nửa thân trên của anh, thế là cô thẳng tay chọt lên bụng dưới của anh, cơ bụng vô cùng rắn chắc, cảm giác cũng rất đã.

Khóe môi Trần Dạng giật giật, mắt híp lại.

Nhạc Nha chợt nhận ra mình vừa làm gì, vô thức muốn thu tay lại.

Trần Dạng nhanh chóng bắt lấy cánh tay đang thu về của cô, cúi người, cố ý hỏi: “Em vừa để tay ở đâu đó?”