Tiểu Nguyệt Nha

Chương 62: Nhớ cậu




“Chị cũng không rõ ông ấy chuẩn bị đến đâu rồi, nếu em muốn biết chi tiết thì thử hỏi ba em xem.”

Lương Noãn nhắn thêm một câu.

Số lần gặp mặt giữa cô ấy và Nhạc Dịch Kiện cũng không nhiều lắm, nhưng cô ấy có thể nhận ra người đàn ông trung niên đó rất yêu thương Nhạc Nha, giống như ông muốn cho cô một cuộc sống đầy hạnh phúc trên tòa tháp ngà voi vậy.

Tuy Lương Noãn cảm thấy cách làm đó không hay lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng không thể xen vào cuộc sống của người khác được.


Những chuyện này vẫn nên nói rõ với nhau thì tốt hơn.

Nhạc Nha nhắn lại cho Lương Noãn rồi để điện thoại di động xuống, hít một hơi thật sâu, trong lòng không biết phải nói với ba mình như thế nào.

Nếu quả thật ông đã chuẩn bị xong hết mọi giấy tờ rồi thì cô không thể nào từ chối được.

Nhạc Nha cứ nghĩ câu nói đó của ông chỉ là bâng quơ, vì Nhạc Dịch Kiện không hỏi nhiều lắm, chỉ ngẫu nhiên hỏi cô hai ba câu xem thử cô ấn tượng với trường nào nhất, lúc ấy hình như cô còn chọn đại một trường thì phải.

Bây giờ mới phát hiện ra điều này đã xáo trộn hoàn toàn kế hoạch của cô.

Ba ngày sau Nhạc Dịch Kiện đến bệnh viện.

Bởi vì chuyện công ty nên ông cũng chỉ có thể qua đây một tuần một lần, mỗi lần cũng chỉ ở lại một ngày, đối với Nhạc Nha như vậy cũng quá tốt rồi.

Trước kia cô còn khuyên ông không cần phải bay qua bay lại nữa, sợ ông mệt mỏi, nhưng ông không đồng ý, còn lần này thì cô đang chờ ông tới.

Bác sĩ theo ông vào phòng bệnh, sau khi kiểm tra xong mọi thứ rồi rời đi, Nhạc Dịch Kiện mới yên lòng, “Chờ một khoản thời gian nữa là tai con sẽ sẽ lành hẳn rồi.”

Nhạc Nha gật đầu.

Ánh mắt cô chạm đến những cuốn tạp chí trên bàn, cô nhẹ giọng hỏi ông: “Ba có phải đang giúp con chuẩn bị thủ tục du học không ạ?”

“Ừ.” Nhạc Dịch Kiện nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Nhạc Nha cắn môi nói: “Con không muốn học ở nước ngoài.”

Nhạc Dịch Kiện giải thích: “Nguyệt Nha, ba nói con nghe, đợi đến khi con dưỡng bệnh xong thì các trường trong nước cũng đã vào học rồi, thậm chí có khi đã học xong một học kỳ, con có đi học cũng không thể theo kịp được chương trình ở đó, chẳng lẽ trường bên nước ngoài không tốt sao?”

Ông nói cũng rất có lí.

Lúc trước Nhạc Nha cũng không cân nhắc qua vấn đề này.

Kỹ năng thuyết phục người khác của Nhạc Dịch Kiện rất cao siêu, “Quan trọng nhất là, bây giờ con cần phải dưỡng bệnh, vẫn chưa thể quay trở lại trường được.”

Nhạc Nha buột miệng: “Con có thể tạm nghỉ một năm.”

Rốt cuộc Nhạc Dịch Kiện mới phát hiện ra có điểm bất bình thường ở đây, trầm giọng hỏi: “Nguyệt Nha, có phải con giấu ba chuyện gì không?”

Nghe vậy, trong lòng Nhạc Nha căng cứng.

Cô khẽ lắc đầu, “Không có.”

Nhạc Dịch Kiện nhìn qua đã có thể biết rõ tâm tư của con gái, trong lòng thở dài, “Con cứ suy nghĩ lại thật kỹ đi rồi quyết định.”

Nhạc Nha do dự: “Dạ.”

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Nhạc Dịch Kiện đến văn phòng của bác sĩ bàn về quá trình trị liệu cho tai của Nhạc Nha, sau đó ở lại một đêm rồi mới về nước.

Vừa đáp xuống sân bây, ông liền gọi điện cho người quen ở trong trường, đúng lúc thời gian này vừa công bố điểm thi xong.

Bạn của ông nói: “Nhạc Nha khi còn đi học cũng hăng hái lắm, lúc con bé ra nước ngoài tôi còn tưởng là trường đã mất đi một hạt giống tốt, không ngờ thành tích lại ổn định đến vậy.”

Lúc ấy thầy chủ nhiệm còn báo đánh giá điểm sơ bộ là bảy trăm, đến khi có điểm thi thật thì cô được bảy trăm mười hai, đứng trong top đầu của toàn tỉnh.

Nhạc Dịch Kiện hãnh diện, “Con gái của tôi đương nhiên là giỏi nhất.”

Lúc ở nước ngoài khi chưa tiến hành phẫu thuật, Nhạc Nha đều tập trung giải đề, không hề buông thả so với khi đi học.

“Biết anh yêu con gái thế nào rồi.” Bạn của ông mỉm cười, “Hôm nay anh gọi điện cho tôi chắc không phải chỉ để hỏi chuyện thành tích chứ?”

Nhạc Dịch Kiện suy nghĩ, “Tôi muốn hỏi một chuyện nữa.”

Hai người nói chuyện với nhau mấy tiếng liền.

Nhạc Dịch Kiện đi thẳng một mạch từ sân bay về công ty, thư ký nhìn thấy sắc mặt ông chủ nặng nề, có chút mơ hồ, nghi ngờ không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không.

Thẳng cho đến chạng vạng tối, ông tắt điện thoại.

Nhạc Dịch Kiện xoa xoa ấn đường, ông luôn tự hỏi tại sao Nhạc Nha lại đột nhiên kiên trì muốn học trong nước như vậy, thì ra là đều có lý do.

Thư ký mang trà vào phòng, “Ông chủ, ông có muốn ăn gì không?”

Nhạc Dịch Kiện khoát tay, đến lúc anh ta gần ra khỏi phòng thì đột nhiên hỏi: “Chuyện tài trợ bên kia hiện tại thế nào rồi?”

Thư ký là người quản lý việc này, anh ta vội vàng nói: “Tôi có thể tra văn kiện ngay bây giờ, ông cần hay sao ạ?”

Nhạc Dịch Kiện nói: “Lấy tới đây.”

Văn kiện tích tụ qua nhiều năm nên rất dày, phần lớn đều là do thư ký xem và quản lý, còn ông thì không để tâm mấy.

Lúc thư ký đặt đống văn kiện lên bàn, vô tình nhìn thấy giao diện trên màn hình máy tính, chợt ngẩn người.

Ông chủ nhà mình xem Tieba?

*

Sau khi Nhạc Dịch Kiện về nước, Nhạc Nha cứ thấp thỏm không yên.

Cô không biết có phải ông đã phát hiện ra gì đó rồi không, chứ khi không đột nhiên ông lại tỏ ra cứng rắn như vậy.

Nhạc Nha cũng không phải kì thị gì chuyện du học.

Đợi hai ngày sau, cô nói bóng nói gió với Trần Dạng ở bên kia, thấy mọi thứ vẫn bình thường thì cô mới yên lòng.

Lương Noãn tranh thủ thời gian ghé thăm cô, cả hai người xuống lầu nói chuyện phiếm với nhau.

“Anh ta dám chân trong chân ngoài sau lưng chị, em biết không?” Lương Noãn giận điên người, “Bà mẹ nó, chị sắp tức chết rồi, anh ta ghét bỏ chị không cởi mở, chị đây không cởi mở thì anh ta làm được gì.”

Nhạc Nha an ủi cô ấy: “Nếu đã vậy thì chị chia tay anh ta đi.”

“Chị đá anh ta rồi.” Lương Noãn trừng mắt, “Mà cái chân ngoài đó lại là bạn cùng phòng của chị, hai người đó đúng là xứng đôi vừa lứa với nhau mà.”

Nhạc Nha từng nghe cô ấy nói về bạn cùng phòng của mình, tính ra cũng thuộc dạng người kì lạ, nhưng xui thế nào đó mà hợp đồng thuê nhà của Lương Noãn vẫn chưa hết kỳ hạn.

Lương Noãn hỏi cô: “Chuyện du học của em thế nào rồi?”

Nhạc Nha nói: “Hình như là đã định rồi.”

Thấy cô có vẻ không vui, Lương Noãn giải thích: “Chắc Nhạc tiên sinh nghĩ rằng giáo dục ở nước ngoài tiên tiến hơn trong nước nên mới muốn tạo điều kiện tốt nhất cho em, thật ra chị cũng nghĩ giống ông ấy, chỉ là với chị mà nói, dù có học ở đâu thì em đều có thể tỏa sáng.”

Đây là sự chênh lệch giữa người với người.

Lương Noãn sinh sống ở đây đã mấy năm trời nên từng nhìn thấy rất nhiều chuyện, có nhiều người muốn lấy được văn bằng loại giỏi, sau khi về nước có thể kiếm được tiền lương gấp đôi hoặc là gấp nhiều lần những sinh viên bình thường khác, hoặc là tìm được công ty nước ngoài thích hợp với mình.

Đây hoàn toàn là suy nghĩ bình thường.

Nhạc Nha nghĩ nghĩ, do dự nói: “Em muốn học chung trường với người mà em thích.”

Câu nói này đối với Lương Noãn thật sự rất ngây thơ.

“Tại em không biết là hằng năm có bao nhiêu cặp đôi vừa vào trường mới là chia tay nhau ấy chứ.” Lương Noãn nói: “Nếu chỉ học khác trường đại học đã có thể chia cắt tụi em thì không cần phải nghĩ thêm gì nữa, cậu ta cũng không thèm qua đây gặp em đâu.”

Nhạc Nha muốn nói là cậu ấy rất khó khăn.

Lỡ đâu như trên mạng thường nói, anh phải bỏ ra tận mấy ngàn để mua vé máy bay, rồi suốt một tháng trời chỉ có thể ăn mì tôm với dưa muối…

Cô khó có thể tưởng tượng nổi.

Lương Noãn không biết cô nghĩ xa như vậy, cũng không biết Trần Dạng trong lòng cô có trọng lượng thế nào, chỉ đưa ra lời khuyên dựa theo ý nghĩ của mình.

Cô ấy thuận miệng nói: “Nếu không chịu được thì bảo cậu ta sang đây thăm em.”

Nhạc Nha thở dài.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn tên của Trần Dạng trên Wechat, do dự hồi lâu mới nhắc đến chuyện này với anh.



Trần Dạng đứng trong phòng bệnh, nhìn xuống sân cỏ ở tầng dưới.

Nhạc Nha đang chơi với một đứa bé, bên cạnh là Lương Noãn đang cầm ly trà, hiện tại bên này đang là mùa đông, ánh nắng ấm áp chiếu xuống dưới, rọi sáng cả khung cảnh xung quanh.

Trước đó không lâu điện thoại của anh mới nhận được một tin nhắn.

Nhạc Dịch Kiện đứng bên cạnh anh, hỏi: “Cậu có muốn nói gì không?”

Từ khi tra được chuyện ở trong trường, ông hầu như cả đêm không ngủ, căn bản không hề hay biết Nhạc Nha và Trần Dạng đã tiến triển đến bước này.

Ông còn cho rằng chỉ cần không nói chuyện tài trợ với cô thì cô sẽ không biết gì.

Trần Dạng lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.

Lúc Nhạc Dịch Kiện gặp mặt anh cũng đã nhận ra thiếu niên này không hề giống cha của mình, tính cách hoàn toàn trái ngược, thậm chí còn ẩn giấu một loại cảm giác điên cuồng sau vỏ bọc lạnh lùng kia.

Trần Dạng bình tĩnh nói: “Con sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay rồi.”

Nhạc Dịch Kiện phát hiện lúc anh nói chuyện không hề kiêu ngạo, cũng không hề nịnh nọt, chỉ là hai người trưởng thành đang nói chuyện với nhau, nhất thời ông bị anh làm cho tức cười, “Cậu thì có thể cho con bé cái gì?”

Trần Dạng nói: “Xin chú cho con thời gian mấy năm.”

Nhạc Dịch Kiện nói: “Mấy năm mà đã muốn tự đứng trên đôi chân của mình?”

Trần Dạng mỉm cười: “Là tự bay trên đôi cánh của mình.”

Nhạc Dịch Kiện: “…”

Ông muốn xem Trần Dạng có thể bay như thế nào.

Điện thoại đột ngột rung lên cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai, Trần Dạng nhấn mở, là tin nhắn của Nhạc Nha: “Cậu thấy sao?”

Trần Dạng nhíu mày, trả lời lại: “Du học cũng tốt.”

Nhạc Nha không ngờ anh cũng đồng ý chuyện mình đi du học, liền nhắn qua: “Cậu cũng thấy vậy hả?”

Trần Dạng chuẩn bị trả lời, khóe mắt chợt phát hiện Nhạc Dịch Kiện đang lén nhìn sang, những dòng chữ đang định gõ trong đầu chợt biến thành ý khác.

“Tôi đồng ý với cách làm với chú.”

Lúc này vẻ mặt của Nhạc Dịch Kiện mới trở nên thư thái đứng thẳng lại.

Người trong Trần gia đều không tốt lắm, nếu như tên nhóc này dám bằng mặt không bằng lòng, ông sẽ cho cậu ta nếm trải sự lợi hại của mình.

Nhạc Nha: “Có phải cậu bị trộm tài khoản rồi không?”

Trần Dạng bị ý nghĩ kỳ quái của cô chọc cười, nhắn lại: “Không có.”

Chỉ là vài năm thôi.

Vì cô, cũng là vì anh.

*

Sau khi đồng ý du học, mối quan hệ giữa Nhạc Nha và Nhạc Dịch Kiện cũng dịu xuống không ít.

Về phần Trần Dạng xuất hiện ở bệnh viện rồi lại trở về nước kia, từ đầu đến cuối cô không hề hay biết gì, Lương Noãn cũng không biết.

Thời gian ở nước ngoài trôi qua rất nhanh.

Nhạc Nha chuyên tâm ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, sau đó đi ra ngoài với Lương Noãn, sinh hoạt không có máy trợ thính thật sự rất kì lạ.

Máy trợ thính cô đeo mười năm cứ như vậy tháo xuống, những âm thanh rè rè khi xưa bây giờ đã có thể nghe rõ ràng.

Thật tốt.

Lương Noãn dẫn Nhạc Nha ra quảng trường, ở đây có không ít nghệ sĩ đường phố, có người chỉ cầm đàn ghi ta rồi hát, dưới đất là nón của mình.

Thấy tâm tình Nhạc Nha có vẻ đang rất vui, cô ấy hỏi: “Có phải êm tai lắm không?”

Khóe môi Nhạc Nha cứ nhoẻn cười, “Êm tai lắm.”

Cả thế giới này đều rất êm tai.

Sinh hoạt của Nhạc Nha mỗi ngày đều là ra ngoài đi dạo với Lương Noãn, sau đó thì chuẩn bị hồ sơ nhập học, vô cùng phong phú và thú vị.

Cô cũng học cách chụp ảnh.

Mỗi ngày cô sẽ chỉnh sửa lại ảnh chụp của mình rồi gửi cho Trần Dạng.

Năm đầu tiên trôi qua, Tô Tuệ và Tạ Khinh Ngữ qua thăm cô, tiện thể đi du lịch luôn, lúc này Nhạc Nha mới nhận được giấy báo nhập học.

Điều khiến cho Nhạc Nha giật mình chính là Tô Tuệ thay đổi rất nhiều.

Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu ấy thất tình rồi, cho nên tớ mới kéo cậu ấy qua đây, nhân tiện phân tán sự chú ý luôn.”

Chỉ là không ai biết nguyên nhân thất tình là gì cả.

Chơi đã đời một tuần liền, lúc sắp về nước, Nhạc Nha tiễn cả hai ra sân bay, Tô Tuệ mới nói: “Cậu biết người tớ thích là ai không?”

Nhạc Nha hỏi: “Ai?”

“Tô Thành.”

Cái tên Tô Thành này có chút xa lạ, hơn nửa ngày Nhạc Nha mới nhớ ra là ai, kinh ngạc hỏi: “Cậu ấy không phải là anh của cậu hả?”

“Anh cái gì.” Tô Tuệ bĩu môi: “Tái hôn xong lại ly hôn, hai người họ tìm được người mới rồi, giờ tớ với Tô Thành chỉ là hai kẻ xa lạ thôi.”

Nhạc Nha đột nhiên nhớ lại, “Hồi đó cậu kể tớ nghe chuyện cậu ấy bắt cậu uống nước ép đu đủ là tớ đã thấy lạ rồi, không ngờ hai người các cậu thật sự mờ ám với nhau à nha.”

Tô Tuệ hùng hổ: “Cậu ta đúng là tên biến thái, trước kia tớ thật sự không nhìn lầm mà, suốt ngày cứ tỏ vẻ, tớ cũng cóc thèm.”

Phàn nàn chửi rủa xong, hai người làm thủ tục xuất cảnh, lúc nhìn máy bay cất cánh rồi, trong lòng Nhạc Nha còn đang nghĩ khi nào mình về nước cũng phải hỏi thăm một chút mới được.

Buổi tối, cô nhận được tin nhắn của Tạ Khinh Ngữ.

“Ngoài miệng thì bỏ mặt người ta, mà cơ thể thì chẳng thành thật chút nào, Tô Thành hình như không biết mấy ngày nay cậu ấy đi đâu nên bộ dáng lúc nào cũng suy sụp, còn lừa cậu ấy chạy tới…”

Đính kèm đó là một bức hình.

Nhạc Nha không nhịn được bật cười.

Sau khi cả hai cô bạn thân rời khỏi Úc một tháng, bác sĩ kiểm tra cho cô xong, cười nói: “Chúc mừng.”

Trong nháy mắt, Nhạc Nha chỉ muốn khóc.

Không bao lâu sau, cô nhập học vào trường mình đã chọn.

Sinh viên bên này trưởng thành hơn trong nước một chút, sinh hoạt, học tập, kết bạn đều có cách thức riêng, cô với bọn họ cũng hơi khác nhau, nhưng có chung một điểm là rất nhiệt tình.

Nhạc Nha ở ký túc xá trong trường, cùng phòng với cô còn có hai cô bạn nữa, mỗi lần cô nói chuyện điện thoại với Trần Dạng xong, đám bạn cùng phòng đều sẽ bắt chước cách nói chuyện của cô.

Sau đó gọi cô là sweetheart.

Mới đầu Nhạc Nha còn ngại ngùng, sau này cũng dần quen.

Quy chế của trường rất nhiều, học đại học ở nước ngoài lúc mới bắt đầu cũng không khó lắm, quan trọng là có tốt nghiệp được hay không, có học đủ học phần hay không thôi.

Ngành học chính của Nhạc Nha là thiết kế, chủ yếu là vẽ, vì thế những buổi học với giáo viên trong khoảng thời gian điều trị đã giúp ích cho cô rất nhiều, không đề cập tới học bổng, nội mấy lần tham gia những kỳ thi do trường tổ chức cũng đã mang lại cho cô không ít phần thưởng.

Tối đó là sinh nhật của bạn cùng phòng, mọi người đều chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho cô ấy, Nhạc Nha lần đầu tiên uống rượu, không ngờ chỉ mới uống một ngụm đã say.

Lúc say rồi còn gửi tin nhắn thoại cho Trần Dạng: “Tại sao cậu không qua tìm tôi?”

Giọng nói vô cùng tủi thân.

Lúc Trần Dạng mở tin nhắn, xung quanh đều là bạn học của anh, nghe thấy vô cùng rõ ràng, còn tưởng cô sẽ bị anh cho vào danh sách đen.

Không ngờ một giây sau chứng kiến Trần Dạng gọi điện sang dỗ cô.

Cả đám trợn mắt há hốc miệng.

Mười giờ ngày hôm sau Nhạc Nha mới mơ mơ màng màng đi học, cũng không nhớ hôm qua mình đã nói gì trong điện thoại.

Đợi đến lúc nhìn thấy người ở bên ngoài ký túc xá, cô chợt ngây ngốc dừng lại.

Trần Dạng đứng ở nơi đó, dựa lưng vào vách tường, mấy cô bạn da trắng đúng lúc đi qua, nhìn anh trêu chọc mấy câu, sau đó muốn tiếp cận anh.

Nhạc Nha gọi một tiếng: “Trần Dạng.”

Đã lâu không gặp, anh càng đẹp trai hơn so với trước kia, dáng người cao hơn, đường nét cũng rắn chắc hơn, khóe môi anh khẽ nhếch ra vẻ lạnh nhạt, trầm ổn mà hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Trần Dạng ngẩng đầu, bước lại chỗ cô.

Nhạc Nha còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào lòng, toàn bộ cơ thể của cô đều áp chặt lên người anh, dựa vào lồng ngực vững chắc.

Cô vẫn dịu dàng ấm áp như trước.

Hormone nam tính che lấp chóp mũi của Nhạc Nha, cô vòng tay ôm chặt lấy eo anh, chôn mặt vào lồng ngực của anh, “Sao cậu lại tới đây?”

Giọng nói Trần Dạng truyền từ đỉnh đầu xuống: “Nhớ cậu.”

Nhớ muốn chết rồi.

Anh đã nhớ cô ngay từ những ngày đầu tiên.

Nhạc Nha nghe mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc, “Giọng cậu hình như hơi khàn.”

“Bị cảm.” Trần Dạng nói, tay đặt trên lưng của cô, giam cầm cô lại, một lát sau lại nhéo nhéo vành tai của cô, Nhạc Nha vô thức né tránh.

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, muốn hỏi mà lại sợ tổn thương đến lòng tự tôn của anh, chiều tối đó vừa ăn xong bữa cơm tối là ấn đường cứ nhíu chặt.

Trần Dạng nhớ lại giọng khóc thút tha thút thít tối hôm qua vừa mềm vừa êm, hại anh cả đêm nằm mơ thấy những giấc mộng không thể nói thành lời.

Anh bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không ăn dưa muối nữa.”

Nhạc Nha nhanh chóng nhận ra ý của anh, tai đỏ bừng như muốn rỉ máu, giải thích: “Chỉ là tôi lo lắng quá thôi, cậu đừng có nghĩ nhiều quá.”

Trần Dạng nghĩ thầm anh cũng đâu có nghèo đến mức đó.

Nhưng hình như trong lòng Nhạc Nha, anh lúc nào cũng như vậy, trừ phi cô tận mắt nhìn thấy, nếu không sẽ không thể nào tin anh nổi.

Ngày hôm sau Trần Dạng phải về nước.

Tâm tình Nhạc Nha cũng trở nên tốt hơn, lúc xem lại Wechat mới phát hiện sau khi say rượu cô đã gửi cho anh mấy tin nhắn thoại kỳ quái như thế nào, có muốn xóa cũng không được.

Thật ra, nếu tập trung vào một việc gì đó thì thời gian cũng không còn quan trọng nữa.

Một năm nháy mắt cũng nhanh chóng trôi qua.

Bốn năm còn lại cũng vậy.