Tiểu Nguyệt Nha

Chương 55: Buồn nôn




Trước cửa ra vào của quán trà sữa thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân đi qua, nhưng không ai có thể che khuất hình bóng của hai người kia, tất cả những ồn ào náo nhiệt xung quanh dường như cách xa cả ngàn dặm.

Nhạc Nha đứng ở nơi này, đôi mắt như dính chặt lấy phía đối diện.

Sau lưng là bà lão bán khoai nướng đang đẩy xe qua, thấy cô đứng đó, bà dừng lại hỏi: “Con gái, ăn khoai lang không?”

Người trước mặt không trả lời bà.


Bà lão nhìn trái nhìn phải, hơi khó hiểu, cuối cùng đi lướt qua cô, hương khoai nướng vương vào bầu không khí.

Nhạc Nha cúi đầu nhìn điện thoại, xóa hết từng chữ trong khung đối thoại kia, tay run run không thể kiềm chế.

Trong khung đối thoại chỉ còn câu nói sau cùng mà Trần Dạng đã nhắn cho cô.

“Ngoan.”

Cô cũng muốn nghe lời anh.

Nhạc Nha không biết Trần Dạng và mẹ của mình có quan hệ thế nào, nhưng hiển nhiên là mới vừa rồi người phụ nữ kia đang nói chuyện với anh, trên môi luôn nở nụ cười hiền từ.

Cô đã nhiều năm không gặp bà ta, cố hết sức để quên bà ta đi, Nhạc Dịch Kiện cũng tận lực ngăn cản.

Cô thậm chí còn chưa từng bước chân vào bệnh viện tâm thần.

Bệnh viện tâm thần đó cách Nhạc gia rất xa, nằm ở khu ngoại ô, cô từng đến đó một lần, đứng ngoài cổng cả một lúc lâu, cuối cùng vẫn leo lên xe trở về nhà.

Nhạc Nha lẩn trốn vào đám đông.

Cô hơi nhỏ con, những người xung quanh cơ bản đều cao hơn cô, dễ dàng che lấp cô ở giữa, từ bên ngoài căn bản sẽ không thể nhìn thấy cô.

“Không có gì để nói cả.”

Trần Dạng nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh nhạt nói.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, không hề nhận được tin nhắn nào của Nhạc Nha, có thể cô vẫn chưa ra khỏi trường.

Nếu như Nhạc Nha ra ngoài nhất định sẽ nhìn qua đây, đến lúc đó sẽ gặp bà ta, anh chỉ sợ sau đó sẽ xảy ra hiểu lầm ngày càng lớn hơn.

Phương Viện quan sát thật kỹ khuôn mặt của anh, bà ta không khỏi nghĩ đến nét mặt của cha anh, người mà mình hoàn toàn không thể liên lạc được.

Bà ta chỉ có thể theo anh đến đây.

“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, con ăn cơm chưa, không thì dì dẫn con đi ăn nhé?” Phương Viện mỉm cười: “Ở gần đây có quán của Trúc gia rất khang trang, đồ ăn của quán cũng ngon lắm.”

Ba của con thích ăn ở đó nhất.

Phương Viện lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Trần Dạng liếc qua bà ta, thản nhiên nói: “Sáu năm trước đã dẹp tiệm rồi.”

Mất vài giây Phương Viện mới hiểu được ý của anh là gì, trong ánh mắt hiện lên một tia xấu hổ, chỉ có thể há to miệng.

Trần Dạng không kiên nhẫn, “Biến.”

Phương Viện không thèm để ý đến câu này, một lần nữa lên tiếng, giọng đầy vẻ quan tâm: “Dạo gần đây con học tập vất vả lắm phải không, lên cấp ba căng thẳng như vậy, phải bồi bổ nhiều hơn mới được, không được, chúng ta phải đổi sang nhà khác tốt hơn…”

Bà ta huyên thuyên dài dòng, không hề có ý định đi.

Trần Dạng hơi lo lắng, xoay người định bỏ đi.

Phương Viện vội vàng đuổi theo, trong lòng không biết phải làm gì mới có thể moi chút tin tức từ anh.

Cửa ra vào của quán trà sữa trở lại bình thường.

Nhạc Nha chui ra khỏi đám đông, nhìn theo bóng lưng dần đi xa, chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn cắn răng đuổi theo.

Cuối con đường này có một cái hẻm nhỏ dẫn đến khu cư xá, bình thường chỉ học sinh sống trong khu đó mới đi vào.

Nhạc Nha dừng lại bên cạnh một cửa tiệm.

Ở đây có thể nghe được tiếng nói chuyện.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô liền nghe thấy giọng nữ truyền tới cách đó không xa: “Trần Dạng, dì cũng không mang theo gì để tặng cho con, con đừng ghét bỏ dì.”

“Tôi ghét bà.’ Nhạc Nha nghe thấy giọng Trần Dạng không có chút kiên nhẫn nào, “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cô không rõ rốt cuộc mọi chuyện là sao, cũng không lập tức chạy tới hỏi cho rõ ràng, chợt nhớ tới người mà Phương Viện ngoại tình cùng… hình như họ Trần.

Mỗi khi tới nhà, Phương Viện đều bắt cô gọi là “chú Trần.”

Là chú Trần đã phá hủy cả gia đình của cô.

Nhạc Nha muốn bỏ đi, chân lại như mọc rễ xuống đất, sau đó nghe thấy một câu khiến cô muốn sụp đổ: “…Hơn hai tháng trước là sinh nhật của con, mà dì lại không kịp chuẩn bị quà cho con, thật sự có lỗi với con quá, vì lúc đó dì…”

Hơn hai tháng trước.

Là sinh nhật của Trần Dạng.

Cả người Nhạc Nha như bị giội một thau nước lạnh.

Cô gần như không phản ứng kịp, nhưng trong đầu lại nảy lên ý nghĩ y như cỏ dại mọc trên thảo nguyên, sau đó bị đốt bỏ lan cả vạn dặm.

Hơn hai tháng trước, Phương Viện gọi điện về nhà cho cô, nói là mình muốn xuất viện, thậm chí còn đánh lá bài tình thân với cô, muốn chúc mừng sinh nhật cô, bây giờ bà ta cũng dùng thủ đoạn y như vậy.

Sinh nhật Trần Dạng cũng ở tháng đó.

Nhớ nhầm sinh nhật của cô thành sinh nhật người khác, sau đó vọng tưởng được cô tha thứ để thoát khỏi ngục tù kia.

Lòng bàn tay của Nhạc Nha bị nhéo đến mức đau đớn.

*

Chín giờ hơn, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi.

Nhạc Dịch Kiện đang ở công ty xem lại văn bản tài liệu, sắp đến cuối năm nên công việc ngày càng bận rộn hơn, đúng lúc đó, ông nhận được điện thoại của tài xế.

Tài xế hơi lo lắng: “Tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho tiểu thư nhưng không được, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.”

Nhạc Dịch Kiện trầm giọng nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Ông cúp máy rồi vội vàng gọi cho Nhạc Nha, nhưng nhạc chuông vang lên cả buổi cũng không có ai bắt máy, có chút khác thường.

Nhạc Dịch Kiện gọi mấy cuộc liền mà không ai nghe máy, ông chuyển sang gọi cho dì Trương: “Nguyệt Nha đã về nhà chưa?”

Dì Trương nói: “Về rồi ạ, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Nghe lời bà ấy nói có vẻ như mọi chuyện vẫn bình thường, Nhạc Dịch Kiện thở hắt ra nhẹ nhõm, sau đó hỏi thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Có thể là cô đang tập trung làm bài nên không thấy ông gọi điện đến.

Nhạc Dịch Kiện tự nghĩ như vậy, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, nên lỡ đâu là do cô cảm thấy không khỏe trong người thì sao.

Ông nhanh chóng xử lý hết đống văn bản tài liệu kia, sau đó rời khỏi công ty, lúc ra về không quên mang theo xấp báo cáo trên tay.

Về đến nhà đã là nửa tiếng sau, Nhạc Dịch Kiện bỏ cặp công văn xuống, đổi giày rồi đi thẳng lên lầu.

Dì Trương ở nhà dưới thì thầm: “Hôm nay cả cha với con gái bị sao vậy không biết?”

Chiều nay Nhạc Nha về nhà lúc nào bà ấy cũng không biết, mãi cho đến khi thu dọn lại đồ đạc, nhìn thấy giầy của cô mới biết cô đã về.

Bây giờ tiên sinh về nhà cũng giống như đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng chạy lên lầu, không giống với trước kia chút nào.

Trên lầu hai hoàn toàn im ắng.

Nhạc Dịch Kiện gõ cửa.

Trong phòng tối đen như mực không một ánh đèn, trên giường là bóng người chùm mền co thành một cục.

Nhạc Nha ở trong mền hít hít mũi, âm thanh bỗng im bặt, cô lau hết vệt nước mắt trên mặt mình, nhanh tay rút tờ khăn giấy lau sạch sẽ.

Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Nhạc Nha, con có ở trong phòng không?”

Nhạc Nha trả lời: “Con đến đây.”

Cô xóa sạch dấu vết trên mặt mình rồi mới mang dép lê ra mở cửa.

Trong phòng không mở đèn, Nhạc Dịch Kiện cũng không nhìn thấy rõ mặt cô, ấm giọng hỏi: “Sao lại không nghe điện thoại của ba? Có phải ngủ quên nên không nghe thấy không?”

Nhạc Nha khẽ dạ.

Sau khi về nhà cô cũng không để ý thay quần áo, bây giờ lại không nghĩ ra được lý do gì nên dứt khoát lấy luôn lý do mà ông đưa ra cho cô.

Nhạc Dịch Kiện tuy cảm thấy cô quá yên lặng nhưng cũng không muốn tỏ ra quan tâm thái quá, hơn nữa hôm nay có tin tốt, ông đang vô cùng vui vẻ.

Ông sờ lên đầu Nhạc Nha, “Hôm nay ba có tin tốt muốn nói cho con nghe.”

Nhạc Nha ngẩng đầu, “Tin tốt ạ?”

Nhạc Dịch Kiện gật đầu, “Bác sĩ Đương Kỳ có thời gian trống, hơn nữa ông ấy đang nghiên cứu phương án tốt nhất cho con, nếu được thì bây giờ chúng ta có thể bay qua đó ngay.”

Ông cũng không để ý mấy đến kỳ thi đại học sắp tới.

Chuyện gì cũng không quan trọng bằng tai của con gái, cho dù thi không được, cô vẫn có thể hoàn toàn sống tốt.

Chẳng qua là nếu cô muốn tham gia kỳ thi này, ông có thể trì hoãn thời gian chữa trị lại.

Nhạc Nha hơi sững người, vô thức sờ lên tai mình.

Nhạc Dịch Kiện nhìn thấy, có chút nhói lòng, ông nói một cách chắc chắn: “Bác sĩ này rất chuyện nghiệp, nhóm của ông ấy đã thực hiện rất nhiều ca thành công, ba nhất định sẽ chữa lành tai của con.”

Ông cúi người, nhìn thẳng vào mắt con gái mình, “Đến lúc đó Nguyệt Nha muốn làm gì cũng được, không cần phải lo lắng mọi thứ.”

Nhạc Nha cố gắng tỏ ra như không có gì, một câu cũng không muốn nói, trừ nụ cười luôn giữ trên môi.

Cô cũng rất muốn khôi phục lại như một người bình thường.

“Đến lúc đó con cũng có thể đi chơi bình thường, không cần phải suốt ngày mang thứ này nữa.” Nhạc Dịch Kiện cười, nhéo nhéo vành tai của cô, “Tai nhỏ xinh đẹp của con lẽ ra nên để tất cả mọi người chiêm ngưỡng mới đúng.”

Tai Nhạc Nha thoáng run.

Máy trợ thính trên tai nghe vô cùng rõ ràng, như thể phụ họa thêm cho cuộc sống đẹp đẽ trong tương lai mà Nhạc Dịch Kiện đang tô vẽ cho cô.

Chỉ có cô mới cảm nhận được tim của mình đang đập nhanh thế nào.

Nhạc Dịch Kiện cho rằng cô chưa chấp nhận được tin tức này, nhẹ nói: “Lát nữa con nhớ xuống ăn cơm tối, đừng ngủ quên nữa đó.”

Dặn dò xong xuôi, ông đưa báo cáo cho cô, đứng thẳng người lại chuẩn bị về phòng mình.

Nhạc Nha gọi ông, “Ba.”

Nhạc Dịch Kiện dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn, “Hửm?”

Không ngờ một giây sau, Nhạc Nha chạy tới ôm chặt lấy ông từ phía sau, ông có thể cảm nhận rõ tình cảm của con gái mình qua cái ôm này.

Nhạc Nha thủ thỉ: “Cảm ơn ba.”

Nhạc Dịch Kiện giật mình ngây người vài giây, sau đó vỗ vỗ lên tay cô.

*

Sau khi trở về phòng, Nhạc Nha mở đèn lên.

Báo cáo vừa rồi Nhạc Dịch Kiện đưa cho cô, cô cũng không biết đó là gì, bây giờ ngồi dưới ánh đèn mở ra, cô mới biết đó là giấy giới thiệu của vị bác sĩ kia, ngoài ra còn có những cuộc phẫu thuật thành công trước đó của ông ấy.

Bất kì ai khác nhìn qua cũng sẽ có cảm giác kích động.

Trong chớp mắt Nhạc Nha cũng vui mừng ngạc nhiên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mấy dòng chữ miêu tả những đứa trẻ đã thành công phục hồi lại bình thường, y như mọi chuyện đang xảy ra trước mặt cô vậy.

Phải mất mười phút sau, cô mới lấy lại tinh thần.

Điện thoại trên giường không ngừng rung, Nhạc Nha đi qua, trên màn hình hiện lên hai chữ “Trần Dạng.”

Cô thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn không bắt máy, mặc kệ điện thoại cứ run hết lần này đến lần khác, sau đó chìm vào im lặng.

Trái tim của Nhạc Nha như đang bị ai đó siết chặt.

Từ lúc về nhà đến giờ cô một mực không nhìn điện thoại, bây giờ mở ra xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó Nhạc Dịch Kiện gọi bảy tám cuộc.

Còn Trần Dạng gọi mười cuộc.

Ánh mắt Nhạc Nha dán chặt lên số điện thoại đầu tiên, cuối cùng nhấn vào nút xóa bỏ, nhìn số điện thoại màu đỏ biến mất trong mục gọi đến, tảng đá lớn trong lòng không hiểu sao vẫn nằm im không hề lay chuyển chút nào.

Chuông điện thoại lần nữa vang lên.

Nhạc Nha nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sau nửa ngày mới kịp phản ứng, chỉ là ngay lúc đó, điện thoại đã tự động tắt.

Chưa tới vài giây sau, lại vang lên lần nữa.

Nhạc Nha rốt cuộc cũng nhấn nghe, để sát bên tai, không biết nên nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Về nhà rồi à?”

Chỉ một câu rất đơn giản, cũng không đề cập đến những vấn đề khác.

Qua vài giây, Nhạc Nha mới ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Trần Dạng nghe hơi thở truyền qua điện thoại di động, trong lòng không khỏi thở hắt ra, mấy tiếng liền gấp gáp gọi điện thoại cho cô, bây giờ biết được cô an toàn thì tốt rồi.

Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hồi chiều tối anh gửi tin nhắn wechat cho Nhạc Nha cũng không có tin trả lời lại, điện thoại thì không kết nối, cho tới lúc này, những lo lắng trong lòng mới buông xuống.

Nghe thấy giọng nói của cô hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Trần Dạng lúc đầu chỉ tưởng là chuyện nhỏ, nhưng thẳng đến mấy tiếng sau, anh mới mơ mơ hồ hồ có cảm giác không ổn.

Nhạc Nha ở đầu dây bên này đang nín thở,

Ngoại trừ câu vừa rồi, cả hai không ai nói thêm gì nữa, nhưng vẫn không cúp điện thoại.

Nhạc Nha do dự hỏi: “…Sao cậu vẫn chưa cúp máy?”

“Muốn cậu cúp trước.” Trần Dạng chỉ thoáng nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ nói: “Ngủ ngon.”

Nhạc Nha chủ động cúp điện thoại.

Trong lòng cô đang rối loạn.

Sau khi nghe điện thoại của anh, cô không khỏi nhớ đến hình ảnh hồi chiều kia.

Phương Viện đối với cô chưa lúc nào ân cần chăm sóc, vậy mà đứng trước mặt Trần Dạng lại tỏ ra khép nép, dè dặt, những ký ức năm đó như cuốn phim quay ngược, một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại.

Khuôn mặt của người phụ nữ kia khắc sâu trong ký ức của cô, mang theo nụ cười đầy dối trá, những lời nói thốt ra càng khiến cô cảm thấy buồn nôn hơn.

Nhạc Nha nhớ lại đêm đông kia, người đàn ông ngồi xe lăn nhìn thấy cô liền thẳng tay đẩy ngã cô, thì ra là đã nhận ra cô.

Mà ông ta vừa hay lại là ba của Trần Dạng.

Cho nên người mẹ ruột của cô chưa đừng để đứa con gái này ở trong lòng, lại hỏi han ân cần con của người khác, càng buồn cười hơn là, người kia lại là Trần Dạng.

Nhạc Nha trong tích tắc cảm thấy buồn nôn.

Cô nôn khan hai tiếng, tai đang đeo máy trợ thính nên tiếng phát ra nghe càng rõ ràng hơn, trong lòng cô đau đớn vô cùng, cứ như bị ai đó dùng dao cứa vào trái tim cô vậy.

Cô há miệng thở như con cá mắc cạn, càng ở trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí càng không ngừng muốn được sống.

Nhạc Nha ném điện thoại lên giường, chạy vào phòng vệ sinh.

Rõ ràng là vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng cô cũng không nôn ra được cái gì.