Vì thế trong tình huống này, Trần Dạng cảm thấy Lương Thiên cũng có chút hữu dụng.
Nhạc Nha gọi meo meo cả buổi trong bụi cỏ, rốt cuộc cũng phát hiện một con mèo con màu trắng nằm ở góc tường, mắt chỉ mở he hé một đường nhỏ, cả người đang run rẩy dữ dội. Cô chưa từng nuôi mèo, nhưng nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy đáng thương vô cùng.
Con mèo nhỏ mở mắt nhìn cô, lại kêu lên một tiếng.
Nhạc Nha nghe tiếng meo của nó mà tâm như mềm nhũn, muốn đưa tay qua ôm nó.
Trần Dạng giữ chặt tay cô, “Đừng đụng vào.”
Nhạc Nha sững người lại, “Cậu đừng cản tôi.”
Trần Dạng chỉ đồng phục trên người cô, “Trước hết cậu đang mặc đồ trắng, hơn nữa cũng không biết con mèo này có ký sinh trùng hay không, tốt hơn nên tìm gì đó trùm nó lại rồi hãy ôm.”
Anh không thích mèo, trước kia từng bị mèo cào qua.
Nhạc Nha suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cậu ở đây trông chừng, tôi đi tìm mấy thứ, cậu đừng có dọa nó sợ đó.”
Trần Dạng hỏi: “…Bộ tôi đáng sợ vậy à?”
Nhạc Nha phụt cười, “Ý tôi không phải vậy, không phải tôi nói cậu đáng sợ, mà là do con mèo còn nhỏ thôi.”
Không đợi Trần Dạng lên tiếng, cô quay người chạy vào hội trường.
Nhìn thân ảnh cô biến mất, Trần Dạng ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ, chắc nghe thấy âm thanh, con mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn anh rồi kêu lên hai tiếng.
Anh đưa tay gãi gãi cằm của nó.
Lúc Nhạc Nha quay trở lại đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Trần Dạng ngồi xổm ở bên kia, ngón tay điểm điểm lên mũi mèo nhỏ, ánh đèn xa xa phản chiếu lên người anh, toát lên hình ảnh dịu dàng, ấm áp mà tình cảm vô cùng.
Cô nhanh tay lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, sau đó lưu lại, lúc đi qua bất giác lại bước nhẹ chân.
Trần Dạng tai mắt nhạy bén, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, thấy cô rón ra rón rén đi lại liền hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nhạc Nha chạy tới, “Có làm gì đâu.”
Cô đưa hộp giấy lót khăn mỏng bên trong ra, Trần Dạng nhìn cô bế mèo nhỏ bỏ vào trong đó, bàn chân của mèo nhỏ khẽ chạm vào tay cô, cọ cọ vào mu bàn tay của cô.
Anh nhìn mà đỏ cả mắt.
Nếu là anh định chạm vào cô nhất định sẽ bị né tránh, Trần Dạng thở ra một hơi, cảm giác như cơn buồn tủi đang dâng trào trong lòng.
Nhạc Nha vỗ vỗ hộp, “Sữa của cậu còn không?”
Trần Dạng hơi khó hiểu: “Hả?”
Nhạc Nha có chút ngại: “Là sữa lúc trước tôi tặng cậu đó… Sữa bột dành cho học sinh… còn không vậy?”
Trần Dạng nói: “Không có ở trên lớp.”
Anh cũng không thể nào mỗi ngày đều pha sữa bột ở trên lớp được, không kể tới bọn Lương Thiên suốt ngày quấy nhiễu, mà mỗi khi uống xong anh còn phải đi rửa ly.
Nhạc Nha nhăn nhăn mũi, hơi thất vọng.
Trần Dạng hiểu ý của cô, nhịn không được cười cười, nhắc cô: “Mèo không uống sữa bột của người được.”
Nhạc Nha mở to mắt.
Trần Dạng đứng lên, khóe môi hơi nhếch, “Cậu đợi ở đây một chút, tôi ra ngoài siêu thị xem có sữa dê bột không.”
Nhạc Nha chưa kịp lên tiếng anh đã đi rồi.
Dõi theo bóng lưng cao to của anh biến mất trong bóng tối, cô có chút cảm giác kỳ quái, nhưng không thể nói thành lời được.
Cô cúi đầu chơi với mèo nhỏ, nghĩ xem tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Nếu như mèo nhỏ này bị vứt bỏ, cô sẽ ôm nó về nuôi, cô không thể bỏ nó lại đây sau khi tìm thấy nó được.
Trong nhà cũng không nuôi thú cưng nào, cô có thể nuôi nhóc mèo nhỏ này.
Mười phút sau, Trần Dạng tay cầm túi trở lại.
Anh lấy đồ bên trong ra, sau đó đi tới phòng vệ sinh trong hội trường lấy nước, “Ống chích tôi mượn của phòng y tế.”
Nhạc Nha nhịn không được khen anh: “Cậu chuẩn bị đầy đủ thật đó.”
Trần Dạng nhấc mí mắt, hững hờ nói: “Mèo do cậu cứu, tôi không thể để nó chết được.”
Nhạc Nha nghe anh nói mà tim như ngừng đập.
Trần Dạng không chú ý tới phản ứng của cô, trực tiếp cho mèo nhỏ ăn, chỉ có điều động tác không chuẩn, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên.
Tay của anh lúc mở ra đã lớn gấp đôi mèo nhỏ.
Nhạc Nha giúp anh, lần này đụng phải đầu ngón tay của anh cũng không né tránh, hai người đồng tâm hiệp lực cho mèo nhỏ ăn.
Con mèo nhỏ đương nhiên là đang đói bụng.
Sau khi ăn xong liền nằm trong hộp giấy ngủ ngon lành, Nhạc Nha ở một bên ngắm nghía, “Chút nữa phải mang nó lên lớp thôi, đến tối tôi sẽ mang về nhà.”
Trần Dạng thấp giọng cười cười, “Đưa nó cho tôi cũng được.”
Nhạc Nha quay sang hỏi: “A, cậu muốn nó hả?”
Trần Dạng cúi đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Không muốn đưa cho tôi? Hay cậu định mang nó lên lớp?”
Nhạc Nha đương nhiên lắc đầu.
Ý cô không phải thế này, chỉ là lúc nãy vẻ mặt Trần Dạng giống như không thích mèo nhỏ lắm, nên cô cứ nghĩ anh không thích nó.
Trần Dạng ôm cái hộp trong tay cô, nói: “Tôi mang nó đi trước, buổi tối sau khi tan học thì cậu qua lấy.”
Thấy anh nói thật, Nhạc Nha gật đầu, “Ừ.”
Hai người không trở về hội trường, cứ thế đi thẳng lên dãy phòng học, vì tất cả học sinh không ở trên lớp nên cả dãy nhà đều chìm trong bóng tối.
Nhạc Nha bước đi bên cạnh Trần Dạng, một giây một phút cũng không dám cách xa anh.
Cũng may trong cầu thang có đèn cảm ứng âm thanh, đi một mạch đến lớp 17, Trần Dạng đẩy cửa vào lớp, “Vào đi.”
Lần đầu tiên Nhạc Nha vào lớp người khác.
Trong lớp sắp xếp bàn ghế không giống với lớp 1, báo bảng cũng khác, trừ hai điểm đó ra thì mọi thứ đều giống nhau.
Trần Dạng xoay người, “Không vào à?”
Nhạc Nha bừng tỉnh, “Có chứ.”
Chỗ ngồi của Trần Dạng ở cuối cùng, anh mở đèn ở cuối lớp lên, đặt hộp giấy lên bàn, bên cạnh chồng sách nằm trên phần bàn của người khác.
Liếc sơ qua thì giống sách mới hoàn toàn.
“Còn nửa tiếng nữa tiệc tối mới kết thúc.” Trần Dạng cúi đầu thu dọn một chút, sau đó kéo ghế ra, “Lại ngồi đi.”
Nhạc Nha đi qua ngồi xuống ghế.
Thật ra giữa hai người cũng không có gì nhiều để nói với nhau, vì thế khi chỉ có hai người ngồi trong lớp, cảm giác vô cùng kỳ quái, chỉ có thể chơi với mèo để chuyển dời sự chú ý đi.
Mãi cho đến khi tiệc tối kết thúc, cô mới về lớp.
Trở về lớp học không thể tránh né được nên cô đành nhận lấy sự truy vấn của Tạ Khinh Ngữ.
Tạ Khinh Ngữ nhíu mày nói: “Nguyệt Nha, cậu thật là… Tớ còn tưởng cậu gặp chuyện gì. Sao không chịu nhắn cho tớ một tin để tớ an tâm?”
Nhạc Nha cảm thấy hơi có lỗi trong lòng, “Tớ quên mất…”
Tạ Khinh Ngữ khoát tay, không truy cứu chuyện này nữa, hỏi: “Được rồi, cậu bỏ đi sớm vậy, có phải trong người không khỏe không?”
Nghe vậy, Nhạc Nha xoa xoa tay, nói: “Bụng tớ hơi đau nên về lớp sớm, bây giờ không sao nữa rồi.”
Tạ Khinh Ngữ không nghi ngờ gì, “Ừ, cũng may không sao.”
Nhạc Nha lặng lẽ thở hắt ra nhẹ nhõm.
*
Sau khi tiệc tối kết thúc, tất cả học sinh trở về lớp tiếp tục lớp tự học buổi tối.
Khoảng cách từ giờ đến khi kết thúc lớp tự học buổi tối chỉ còn hai mươi phút, chủ nhiệm lớp cũng không dám để học sinh về sớm, mỗi phút mỗi giây đều phải tận dụng thật tốt.
Lúc bọn Lương Thiên trở về thấy Trần Dạng đang ngồi trong lớp cũng không thấy quái lạ, chỉ quái lạ một chỗ chính là hộp giấy nhỏ trên mặt bàn.
Hai người sáp lại gần xem xét, “Mèo à.”
Trần Dạng hất tay cậu ta ra, trầm giọng nói: “Đừng đụng vào.”
Lương Thiên bị đau, ôm lấy tay rên rỉ: “Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Dạng ca cậu coi trọng như bảo bối thế này, sờ một chút cũng không được hả.”
Tuy cậu ta than vãn như vậy, nhưng cũng không dám đụng vào nữa.
Chủ nhiệm lớp, thầy Chu Minh Xuân bước vào lớp, “Nhanh tranh thủ thời gian tự học buổi tối đi, hai mươi phút cũng đủ cho tụi em thời gian giải mấy cái đề rồi.”
Trong lớp cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh.
Chu Minh Xuân đương nhiên không xem sách. Thầy ngồi ở trên chơi điện thoại, thỉnh thoảng lại đảo xuống dưới hai vòng, tất cả đều vô cùng bình thường.
Cách giờ tan học khoảng mười phút, thầy lại xuống lớp đi qua đi lại.
“Meo…”
Lúc đi ngang qua dãy bàn cuối cùng, Chu Minh Xuân cảm giác như nghe thấy tiếng mèo kêu, thầy lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Thanh âm vừa rồi không lớn, nhưng vì đang là giờ tự học nên nghe vô cùng rõ ràng, bây giờ lại im bặt.
Chu Minh Xuân cho rằng mình nghe nhầm, lắc đầu, đang chuẩn bị nhấc chân bước đi, bên tai lại truyền đến tiếng mèo kêu.
Lần này thầy chắc chắn không phải là mình nghe nhầm.
Chu Minh Xuân hắng giọng, hỏi: “Ai ở trong lớp giả tiếng mèo kêu đó?”
Cả lớp yên lặng đúng một phút, sau đó có người cười ra tiếng: “Thầy, thầy có nghe lộn không đó, ai giả tiếng mèo á hả?”
“Chắc là thầy nghe nhầm rồi.”
“Hay có người đang chơi điện thoại?”
Cả lớp bắt đầu xầm xì bàn tán, Chu Minh Xuân nhíu mày nói: “Im lặng.”
Thầy vừa dứt lời, con mèo nhỏ lại kêu lên hai tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy, mọi ánh mắt đều tập trung đến một chỗ.
Sau đó nhìn qua góc cửa sau.
Chỉ thấy trên bàn Trần Dạng đặt một hộp giấy, chắc chắn hơn loại thường một chút, còn bản thân anh vẫn bình tĩnh giải đề.
Chu Minh Xuân: “…”
Cảm giác như thầy đã hỏi cả một buổi trời, thì ra mèo ở chỗ này.
Vì bị bọn Lương Thiên che khuất, cộng với chồng sách cao ngất chắn tầm nhìn, cho nên mọi người không nhìn thấy, giờ thì đã có thể xem xét một cách trực tiếp.
Chu Minh Xuân nói: “Trần Dạng, trên bàn của em…”
Nghe vậy, Trần Dạng ngẩng đầu, thản nhiên nói: “À, mèo này em nhặt được trên đường, sợ nó chết nên mới mang lên lớp.”
Bạn học xung quanh tất cả đều kinh ngạc.
Ai mà chả biết Trần Dạng thanh tâm quả dục, không để ý đến bất kì thứ gì, lại càng không để ý đến mèo, trước kia còn có nữ sinh dùng cách này để hấp dẫn anh, không ngờ đã không được anh chú ý đến, còn nghe thấy anh nói mình ghét mèo.
Vậy mà bây giờ anh lại đi nhặt mèo…
Chu Minh Xuân vui cười hớn hở nói: “…Vậy cũng tốt, không sao cả, buổi tối mang về là được, đừng nuôi ở trong trường.”
Trần Dạng dạ.
Chờ thầy rời đi, bạn học xung quanh mới nhịn không được oán than: “Ai, đúng là học sinh giỏi muốn gì cũng được, còn tụi mình thì còn lâu nhé.”
Trần Dạng đối với câu than thở này cũng chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
*
Đúng mười phút sau tan học.
Điều hòa trong lớp cũng đã tắt, học sinh lạnh run cả người, Lương Thiên đứng dậy, “Dạng ca, cậu chưa về à?”
Trần Dạng ừ, không nói gì nữa.
Làm Lương Thiên cảm thấy anh tối nay có chút khó hiểu, cậu ta gãi gãi đầu, tốc độ thu dọn đồ đạc cũng chậm lại.
Mãi cho đến khi cửa sổ lớp học bị đẩy ra.
Nhạc Nha đứng ở bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Tôi đến rồi.”
Nhìn thấy cô, Trần Dạng đưa tay phải kéo một phát, cửa sau liền mở ra, “Vào đây.”
Nhạc Nha nhìn vào lớp, hơi mất tự nhiên, không giống với hồi nãy trong lớp anh không có ai, bây giờ lại có rất nhiều người đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi đến lấy rồi đi ngay thôi.”
Trần Dạng hỏi: “Thật không vào?”
Lương Thiên quan sát một hồi lâu, cười hì hì nói: “Cậu mau vào đi, tụi này cũng không ăn thịt cậu đâu, chút nữa là phải về nhà hết rồi.”
Nghĩ nghĩ, Nhạc Nha mới từ từ đi vào.
Ở đằng trước vẫn có vài học sinh đang học, ở phía sau cũng còn mấy học sinh, đèn cũng đã tắt một bên, khiến ánh sáng bên này có chút lờ mờ.
Nam sinh ở giữa lớp nhịn không được hỏi: “Ai vậy?”
Lương Thiên quay sang liếc cậu ta: “Hỏi gì mà hỏi.”
Nhạc Nha lén nhìn bọn họ, lại nhanh chân đi qua nhìn hộp giấy, thò tay vào vuốt ve mặt mèo nhỏ, nó liền kêu một tiếng vô cùng vui vẻ.
Thấy động tác không hề kiêng nể gì của cô, Lương Thiên bùi ngùi mãi không thôi, rõ ràng lúc nãy cậu ta bị Trần Dạng hất tay ra thì thôi đi, anh còn hung dữ với cậu ta nữa.
Nhạc Nha hỏi: “Lúc sau nó có đói bụng nữa không?”
Trần Dạng nói: “Có.”
Nghe đến đó, Lương Thiên đột nhiên nhớ tới lúc học Trần Dạng có ngồi làm gì đó, cậu ta không ghé qua nhìn, thì ra cả buổi trời ngồi cho mèo ăn.
Không phải lúc trước nói ghét mèo sao?
Lương Thiên líu lưỡi, vỗ vỗ Triệu Minh Nhật, sau đó lại nháy mắt với những người khác, “Dạng ca, tụi này đi trước đây.”
Cơ hồ trong chớp mắt, trong lớp học chỉ còn lại hai người.
Lúc cả bọn đi ngang qua cửa sổ, Nhạc Nha còn nghe thấy một câu “Con mèo đó không phải của Dạng ca, mà là của bạn gái Dạng ca đó” vô cùng rõ ràng.
Còn có người nói tiếp “Dạng ca không phải ghét mèo, mà là ghét người mới đúng, hôm nay không phải còn giữ lại con mèo đó à.”
Cô đỏ mặt, lén nhìn Trần Dạng, đoán chừng chắc anh không nghe thấy.
Nhạc Nha không thể chịu được mấy lời trêu chọc, định ôm lấy hộp giấy, ai ngờ lại bị Trần dạng ngăn lại.
“Đợi một chút.”
Anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, cô một mực cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn, hết sức nhỏ xinh, anh lại muốn chạm vào đó.
Trần Dạng thở dài một tiếng.
Vô cùng êm tai, khiến lỗ tai cô ngưa ngứa, Nhạc Nha ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó hiểu, “Sao vậy?”
Trần Dạng chỉ chỉ cái hộp.
“Cậu nuôi nó hả?” Nhạc Nha cho rằng anh muốn nên không cảm thấy kỳ lạ lắm, “Người nhà cậu có đồng ý không?”
Trần Dạng nhướng mày, “Tôi không nuôi được.”
Về phần người trong nhà, chỉ cần anh quyết định là được.
Nhạc Nha thả hộp xuống, lại hỏi tiếp: “Trước kia cậu có từng nuôi mèo chưa?”
Trần Dạng lắc đầu, “Chưa.”
Trước kia chưa từng nuôi, bây giờ cũng không nuôi, nhưng sau này anh lại muốn nuôi, ví dụ như cô gái nhỏ trước mắt giả tiếng mèo kêu này.
Nhạc Nha bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm mà thoáng cảm thấy muốn run cả người, cúi đầu nhìn mèo nhỏ, thốt lên: “Cậu đưa tay qua đây, nó đáng yêu lắm đó.”
Nhạc Nha cũng không thèm nghĩ nhiều, trực tiếp cầm tay anh đưa vào trong hộp, mèo nhỏ liền cắn lấy đầu ngón trỏ, không đau, lại ẩm ướt mềm mại.
Ngón tay Trần Dạng giật giật, đầu mèo nhỏ cũng di chuyển theo.
Anh khẽ nhíu mày, nhìn thấy cô gái nhỏ ngoài người về phía trước ở bên cạnh, nghĩ sao đó vẫn không rút tay ra.
Nhạc Nha nhìn hồi lâu, dịu dàng kêu một tiếng, ghen tị nói: “Mèo nhỏ còn không thèm thè lưỡi liếm tôi, rõ ràng lúc nãy tôi cũng đưa tay ra mà.”
Làm người ta ghen tị muốn chết.
Cô mím môi, lại trêu chọc mèo nhỏ thêm mấy cái, quyết định phải tranh thủ thời gian tách mèo nhỏ khỏi anh, như vậy sau này mèo nhỏ sẽ chỉ thuộc về một mình cô.
Nhạc Nha thở dài, tay ôm hộp giấy, nhẹ nói: “Giờ không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi.”
Trần Dạng nheo mắt, “Cậu cứ thế qua cầu rút ván à?”
Nhạc Nha giật mình hỏi: “Tôi rút ván hồi nào đâu.”
Trần Dạng thu tay lại, dùng khăn giấy lau đi vết nước miếng của mèo nhỏ, lại nghiêng đầu nhìn cô, “Vậy cậu giả tiếng mèo cho tôi nghe một chút xem.”