Tiểu Nguyệt Nha

Chương 33: Cuối cùng người bị điếc cũng chính là con




Mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm nằm giữa lòng bàn tay không lớn lắm, chỉ cỡ bằng móng tay, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.

Nhạc Nha cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng khi cô cẩn thận suy nghĩ lại cũng không nhớ nỗi vì sao lại quen thuộc như vậy.

Hình như lúc trước cô cũng có một sợi dây chuyền giống vậy.

Chỉ là lúc đó cô còn nhỏ, không nhớ ra được mình đã đi đâu, cho nên quen thuộc ở chỗ nào cô cũng không nhớ nổi.


Nhạc Nha nhìn Trần Dạng lần nữa, nhịn không được hỏi anh: “Hình như tôi đã nhìn thấy sợi dây chuyền này của cậu ở đâu rồi.”

Động tác của Trần Dạng thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Nhạc Nha chỉ chỉ sợi dây chuyền hình trăng lưỡi liềm kia, nói: “Trước kia tôi cũng có một sợi giống vậy, chỉ là hình như đã mất rồi.”

Trần Dạng thu tay lại, “Cậu muốn tiếp cận tôi à?”

Nhạc Nha không hiểu ý của anh, “Tiếp cận cậu cái gì.”

Trần Dạng đứng ở bậc thang của tầng trên, nghiêng đầu, “Những người muốn tiếp cận tôi đều nói giống cậu… Cậu rất giống một người tôi quen, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi.”

Ý tứ của anh vô cùng rõ ràng.

Nhạc Nha nói: “Tôi không có, cậu tự kỷ quá đi.”

Trần Dạng đút tay vào túi quần, “Bình thường thôi mà.”

Nhạc Nha: “…”

Cuối cùng cô cũng biết vì sao anh lại như thế này rồi.

Hai người nói chuyện nửa ngày, nhóm người hóa trang Halloween bên cạnh đều không góp lời, đứng tụ tập trong góc nhỏ.

Thấy cả hai rốt cuộc cũng ngừng lại, anh trai âm hồn dọa người lúc nãy bước lên trước nói: “Vừa rồi hù dọa cả hai người, thật ngại quá.”

Nhạc Nha xoay người, nhìn thấy anh ta đang mỉm cười.

Nói thật, mấy người họ vẫn có chút đáng sợ, nhưng so với sự xuất hiện đột ngột hồi nãy thì đã đỡ hơn nhiều, chỉ là tâm lý của cô vẫn chưa tiếp thu nổi mà thôi.

Cô ấm giọng nói: “Không sao.”

Anh trai âm hồn lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trắng nõn như cậy, đôi mắt lóe sáng, lấy viên kẹo trong túi ra, đưa cho cô.

Nhạc Nha nghi hoặc, “Cho tôi sao?”

Anh trai âm hồn hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Halloween vui vẻ, vừa rồi không cẩn thận đã khiến em hoảng sợ.”

Nhạc Nha cũng không ngờ đối phương lại tốt như vậy.

Cô vừa định đưa tay qua, Trần Dạng đứng phía trên xen thẳng giữa cô và âm hồn, lạnh lùng nói: “Tám giờ rồi.”

Tám giờ?!

Toàn bộ tâm trí của Nhạc Nha đều bị chuyện này hấp dẫn, nhưng cũng không thể nhận kẹo được, “Ngại quá, tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Cô đuổi theo Trần Dạng, chạy chậm ra khỏi khu cầu thang.

Trong cầu thang lại yên tĩnh, xác ướp đi theo sau lưng âm hồn, đưa tay cầm lấy viên kẹo trong tay anh ta, lột vỏ ra ăn.

Xác ướp liếc mắt nhìn bạn mình một cái, “Ở trước mặt bạn trai người ta mà còn cho kẹo, không sợ bị giết người diệt khẩu à.”

Âm hồn nói: “Tại cô ấy đáng yêu quá.”

Xác ướp khịt mũi, “Có đáng yêu thì cậu cũng không làm vậy được, bộ hồi nãy cậu không thấy hai người họ thân mật thế nào sao?”

Ngay từ đầu hai người họ đã sắp hôn nhau, tuy nhìn qua không giống như bạn bè, nhưng giữa hai người họ chắc chắn có gì đó mập mờ khó nói.

*

Tám giờ tối, bên ngoài quán vẫn đông người như trước.

Nhạc Nha cẩn thận nhìn xuyên qua cửa kính, không thấy xe nhà mình mới thở phào nhẹ nhõm, lúc trước khi Nhạc Dịch Kiện ngập ngừng nói với cô về thông tin giả kia, cô biết rõ ba không muốn cô tiếp xúc với Trần Dạng.

Nhưng bây giờ cô không chỉ tiếp xúc với Trần Dạng nhiều ngày, mà còn đến dự sinh nhật của anh thế này đây.

Trần Dạng đút tay vào túi, chậm rãi đi đằng sau cô.

Hai người cách nhau khoảng vài bước chân.

Điện thoại vang lên, Nhạc Nha nhấn nút nghe, “Ba sắp đến trung tâm mua sắm rồi, con mau ra đây đi, ba tới liền.”

Nhạc Nha đáp: “Dạ, con đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người lại, nghĩ nghĩ, lại bước vài bước đến trước mặt Trần Dạng, “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô bổ sung: “Tuy là đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một tiếng, thứ hai tôi sẽ mang quà sinh nhật tặng cho cậu.”

Cô không biết phải tặng thế nào cho tốt.

Nếu hôm nay cô không tới thì không cần tặng quà cho anh cũng được, nhưng giờ đã đến rồi, anh còn đích thân tiễn cô ra tới tận đây, nói gì thì trong lòng cô cũng có chút băn khoăn.

Trần Dạng nhàn nhạt gật đầu, “Tùy cậu.”

Cách đó không xa có tiếng còi xe, Nhạc Nha liền chuyển dời sự chú ý, nói nhanh: “Tôi đi trước đây, tạm biệt cậu.”

Sợ bị nhìn thấy, cô băng nhanh qua đường cái.

Mãi cho đến cô qua bên kia đường, Trần Dạng đứng dưới ánh đèn, đôi mắt hơi nheo lại, dõi theo thân ảnh Nhạc Nha chạy đến chiếc xe trước mặt.

Là người mà anh đã từng gặp vài năm về trước.

Lưng Trần Dạng thẳng tắp, mắt nhắm lại, xoay người đưa lưng về phía đường cái.

Cô hình như đang sợ gì đó.

Sợ bị phát hiện ở cùng anh sao?

Trần Dạng cười nhạo một tiếng, điện thoại đột nhiên rung lên, anh mở ra, là tin nhắn của Lương Thiên: “Dạng ca, vẫn chưa quay lại nữa à?”

Anh thuận tay nhắn lại mấy chữ.

“Sao tự nhiên tối nay con lại muốn đi dạo phố vậy?” Nhạc Dịch Kiện lái xe, “Không mua đồ gì sao?”

Nhạc Nha trả lời: “Dạ, đi một vòng mà không thấy thứ con thích.”

Nhạc Dịch Kiện nói: “Lần sau đến trung tâm thương mại lớn hơn mà mua, chỗ bên này hơi nhỏ, có quảng trường mới khai trương gần đây ở phố bên…”

Nghe ông nói, Nhạc Nha không kiềm được hạ cửa xe xuống, vụng trộm nhìn Trần Dạng ở góc đối diện bên kia đường cái.

Đúng lúc Trần Dạng đang đứng gần một thân cây kế bên đèn đường, từ chỗ cô không thấy rõ đó là ai, nhưng cô lại biết.

Đi xa hơn một chút đã không còn thấy anh nữa.

Trần Dạng trả lời Lương Thiên xong liền rút một điếu thuốc ra, sau đó anh mới trở về quán.

Trong phòng bao vẫn náo nhiệt vô cùng, bây giờ đã đổi thành trò đại mạo hiểm nói lời thật lòng, cả đám chơi đến mức quên cả trời đất.

Thấy anh đi vào, Lương Thiên với Triệu Minh Nhật đều ngẩng đầu hỏi: “Lại đây chơi chung đi Dạng ca.”

Trần Dạng ngồi trên ghế salon, lười biếng dựa vào thành ghế, ánh đèn mờ mờ rọi lên mặt, lộ ra vẻ lạnh lùng đến mê người.

Anh không đếm xỉa nói: “Mấy cậu tự chơi đi.”

Lương Thiên nghĩ nghĩ, bưng ly bia đi qua.

Đây là do cậu ta đích thân đi hỏi chủ quán mới có được, vì ở đây không bán rượu bia cho vị thành niên, nên nếu không có quan hệ tốt, chắc chắn sẽ không tìm được.

Lương Thiên nói: “Đáng ra lúc nãy phải bắt Nhạc Nha chơi xong rồi mới đi.”

Hiếm lắm mới có cơ hội thế này, ai ngờ lại bị bỏ qua như thế, điện thoại đó sớm không gọi, trễ không gọi, cũng không biết là điện thoại của ai.

Trần Dạng uống một ngụm, không nói gì.

Sợi dây chuyền lành lạnh bị bao trùm trong nhiệt độ của cơ thể, anh nhớ đến ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Nha.

Cô thật sự không nhớ một chút nào.

Trần Dạng giật sợi dây chuyền xuống, vuốt ve mấy lần, cúi đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm kia, vẫn còn có dấu vết như đã bị ai đó chạm qua.

Lương Thiên ngồi bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy…

Mọi thứ giữa hai người họ hơi mập mờ.

*

Tận đáy lòng, Nhạc Nha không hề muốn đến nhà bà ngoại chút nào.

Lúc cô đi vào, tiếng cười trong phòng khách ngừng lại, bà ngoại Phương Thúy Ngọc vốn đang mỉm cười cũng dần nghiêm mặt.

Nhạc Nha sớm đã biết chắc sẽ như thế này.

Nhưng may là cô đã quyết định từ trước sẽ không nói gì, để Nhạc Dịch Kiện đưa quà đã chọn từ trước qua, sau đó lên tiếng chào hỏi.

Lần này có không ít người ghé qua, Nhạc Nha liếc mắt sang nhìn, mấy dì dượng trong nhà đều tới, còn có nhóm anh chị họ khoảng bằng tuổi cô.

Chỉ là cô cũng không quen biết gì bọn họ, ngay cả chào hỏi cũng không nói được mấy lần, y như những người xa lạ.

Dì Hai đánh vỡ sự im lặng, “Dịch Kiện mau ngồi đi.”

Nhạc Dịch Kiện nhìn người trước mặt, nói: “Không cần đâu, trong công ty còn một số việc chưa xong, cho nên em chỉ có thể ghé qua trong chốc lát, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Dì Hai nói: “Vội vậy à.”

Nghe vậy, nhân vật chính trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm nay, bà Phương Thúy Ngọc, nhăn mặt, lên tiếng: “Đã vậy rồi thì đi nhanh đi, lần sau cũng không cần đến nữa, sau này dứt khoát khỏi đến luôn cũng được, tránh phải lãng phí tiền của anh.”

Bà vừa nói, trong nhà không ai dám mở miệng nữa.

Nhạc Nha đi theo bên cạnh Nhạc Dịch Kiện, ngay cả giày cũng chưa thay.

Cô quả thật không thể hiểu nổi tại sao nhà ngoại lại đối xử với bọn họ như vậy.

Lần cuối cùng cô đến đây là mấy năm về trước, khi đó cô vẫn còn đang học tiểu học, trẻ con trong nhà tập trung chơi ở phòng khách, không ai nói với cô câu nào, cũng không hề đoái hoài đến cô.

Một đứa bé trong nhóm muốn món đồ trên tay cô, cô không nhớ rõ là em họ nào, vừa khóc vừa la hét không ngừng nghĩ, thậm chí còn muốn kiên quyết giật lấy.

Lúc đó Nhạc Dịch Kiện đang ở bên ngoài nghe điện thoại.

Cũng là đứa nhỏ như nhau, nhưng Phương Thúy Ngọc bắt cô phải đưa món đồ đó cho em họ kia, dù cô có nói gì cũng vô dụng, cô không nhớ rõ lắm, nhưng cuối cùng bà ấy còn mắng cô là sao quả tạ.

Khi đó Nhạc Nha còn nhỏ, không hiểu ý của bà ấy là gì, nhưng cũng biết đó không phải là từ tốt lành, liền bị bọn họ dọa khóc.

Cuối cùng Nhạc Dịch Kiện ở bên ngoài nghe được động tĩnh, vừa vào nhà là nổi giận, ôm lấy cô đi thẳng về nhà.

Còn Phương Thúy Ngọc vẫn hùng hùng hổ hổ như cũ ở phía sau.

Từ đó về sau, cô bắt đầu kháng cự không muốn tới nơi này, liên tục vài năm đều là Nhạc Dịch Kiện một mình tới, cô hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Giờ này lúc này, không có em họ ghen tị kia, thái độ của bọn họ cũng không hề thay đổi, sự chán ghét gần như hiện rõ trên mặt.

Nhạc Nha cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nghe bọn họ nói chuyện.

Mãi cho đến khi tiếng cười đùa trong phòng khách nhỏ dần, Phương Thúy Ngọc mới nhìn về phía Nhạc Dịch Kiện, mặt kéo căng, hỏi: “Chừng nào thì anh đưa A Viện về?”

Phương Viện là mẹ ruột của Nhạc Nha.

Trong phòng khách trầm mặc xuống, mấy người con trai con gái trong nhà cũng biết đây mới là trọng điểm của tối này, không dám chen vào nói.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Nhạc Dịch Kiện cũng không phai nhạt chút nào, “Không ngờ là cô ấy đã thông báo với mẹ, tạm thời sẽ không…”

Ông chưa nói xong đã bị Phương Thúy Ngọc cắt ngang: “Con bé là vợ của anh, bị anh đưa vào đó nhiều năm vậy rồi, anh không có chút cảm giác nào sao? Con của tôi đã bao nhiêu năm không được sống tốt rồi? Sinh nhật của tôi cũng không thể tự mình tới dự!”

Giọng nói của bà ấy giương cao, hơi bén nhọn.

Nhạc Nha giật mình, vô thức nhéo nhéo lỗ tai, máy trợ thính được trang bị cao cấp, nên cô có thể nghe thấy rõ ràng.

Bầu không khí có phần ngột ngạt, dì Hai ra mặt giản hòa, “Mẹ, đừng tức giận nữa, có gì từ từ nói, em rể cũng không phải là người không nói lý, chuyện đâu còn có đó mà.”

“Nếu vậy thì đã không đưa con gái tôi vào viện tâm thần hơn mười năm rồi.”

“Đây không phải là vấn đề…”

Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía bà lão đang tức giận ngồi ở trung tâm, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt bà lão lộ ra sự chán ghét cùng cực, rồi nhanh chóng dời mắt đi.

Cô lại nhìn sang Nhạc Dịch Kiện, tay vô thức siết chặt lại.

Lúc nào cũng như thế này.

Nhạc Nha chỉ cảm thấy cơn giận dữ đang dâng trào trong lồng ngực, khó có thể kiềm chế nổi, cô lại nhìn về phía chỗ ngồi trung tâm, lên tiếng: “Vì sao phải để bà ấy xuất viện?”

Giọng nói mềm mại, lại có vài phần mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt của cô gái nhỏ đầy tinh tế, hiện lên sự kiên định khó hiểu.

Nhạc Dịch Kiện trầm giọng nói: “Nhạc Nha.”

Một tiếng gọi này khiến mọi người bên cạnh phục hồi tinh thần, dì Hai sửng sốt cả buổi mới lên tiếng: “Nhạc Nha, con đang nói gì vậy.”

Nhạc Nha bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay đến mức đau đớn, nhưng cô không thể lui bước được, cô thật sự chán ghét những ánh mắt chỉ trích này, giống như người sai ở đây chính là cô vậy.

Cô nhếch môi, lộ ra nụ cười mỉm đầy nhu thuận, giọng nói hơi run run: “Con đang nói thật đó, mấy tuần trước là con đã cúp máy cuộc gọi của bà ấy, là con nói với ba không được để bà ấy xuất viện.”

Một nhóm thân thích đều thay đổi sắc mặt, dì Hai cách Phương Thúy Ngọc gần nhất, thấy bà bị cô làm cho tức chết không chịu được nữa, liền vội vàng đi qua vỗ vào lưng bà.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, phòng khách lại ồn ào hẳn lên.

Phương Thúy Ngọc nói: “Mày hỗn láo, dám nói chuyện với trưởng bối như vậy à? Tao đang nói chuyện với ba của mày, đừng có xen vào.”

Nhạc Dịch Kiện nhíu mày, đang muốn lên tiếng liền bị Nhạc Nha cản lại.

Cô đặt tay lên mu bàn bàn tay của ông, lắc đầu, “Con đã muốn nói từ lâu rồi, bị mắng chửi nhiều năm như vậy, bà là bà ngoại của con, nhưng con và ba con tại sao lại phải nghe bà mắng chửi như vậy mà không vì lý do gì.”

Dì Hai mở miệng khuyên nhủ: “Nhạc Nha, con đừng nói…”

Nhạc Nha càng nói càng cảm thấy tủi thân, giống như tất cả mọi cảm xúc đều dâng trào trong lòng, chớp mắt một cái, cô hầu như không suy nghĩ gì mà chỉ nói ra hết: “Mọi người đều cảm thấy đây là lỗi của con, nhưng rốt cuộc con đã làm sai điều gì?”

Giọng điệu của cô càng ngày càng kiên quyết.

Nhạc Dịch Kiện cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô con gái dịu dàng của mình, học cách đứng lên một cách dũng cảm, ông còn có thể cảm thấy đôi tay của cô đang run rẩy.

Cô đang sợ.

Phương Thúy Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Đã qua bao nhiêu năm rồi, mày bây giờ không phải vẫn đang sống tốt đó sao, còn mẹ của mày vẫn phải chịu đựng bị tra tấn hằng ngày, mày không thể rộng lòng tha thứ cho mẹ của mày à?”

Bà nói theo lẽ thường, dù một chút cũng không hề cảm thấy day dứt.

Đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm thường ngày của Nhạc Nha toát lên sự kiên định, thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào mắt mình, bỗng nhiên lại bình tĩnh lại.

Cũng là đi dự sinh nhật, nhưng Lương Thiên và Triệu Minh Nhật dù quen biết không lâu đều có thể tùy theo ý của cô, Trần Dạng còn lột vỏ quýt cho cô.

Còn ở đây dù có quan hệ huyết thống, cũng chưa từng làm vậy vì cô.

Nhạc Nha rủ mắt, nói: “Ngay cả sinh nhật của con còn không nhớ, lại nhớ thành tháng này, dựa vào đâu lại muốn con tha thứ cho bà ấy?”

Cô vẫn nhớ rõ lúc đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói, nói rằng sinh nhật của cô bà ấy có thể xuất viện, cuối cùng vẫn buồn cười như cũ.

Có người mẹ nào lại như thế chứ.

Di Hai nghe vậy liền cảm thấy nhức đầu, lại khuyên can: “Thôi không nói nữa, dù sao hôm nay cũng là ngày lành, đừng nói đến mấy chuyện này, mẹ của con…”

Tuy được khuyên nhủ, nhưng Phương Thúy Ngọc nghẹn tức trong lòng, hơi thở dần gấp gáp, chỉ tay vào Nhạc Nha, la to: “Nhưng đó là mẹ của mày!”

“Đúng vậy, đó là mẹ của con.” Nhạc Nha nói, trong ánh mắt toát ra một tia lãnh đạm, “Rồi sao?”

Trong phòng khách một lần nữa yên lặng lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn.

“Cuối cùng thì người bị điếc cũng chính là con.”