Xong rồi, chỉ hai từ đơn giản.
Ngón tay của Trần Dạng rất đẹp, thon dài sạch sẽ, y như tay của những người mẫu trong tạp chí mà bạn ngồi cùng bàn thường cho cô xem.
Tuy vậy cô vẫn cảm thấy những bàn tay đó đã được vẽ hoặc chỉnh sửa lại.
Nhưng cho đến hôm nay, cô mới phát hiện tay người có thể đẹp thế này, đầu ngón tay của anh ôm lấy tay cô, mỗi lần chạm vào lại khiến cô cảm nhận được mặt trong của ngón tay, đốt ngón tay cong lại.
Tất cả mọi giác quan trên người cô đều cảm nhận rất rõ ràng.
Nghe anh nói, Nhạc Nha rút tay về, nhỏ giọng: “Tôi có thể tự rửa cũng được.”
Cô không ngờ Trần Dạng lại giúp cô rửa tay, trước giờ cô chưa từng đụng chạm thân mật như thế với bất kì nam sinh nào, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có Nhạc Dịch Kiện thôi.
Nhưng đó là ba của cô, còn đây lại là một người khác phái cùng tuổi.
Nhạc Nha vẫn còn đang xoắn xuýt, lỗ tai mềm mại ửng đỏ.
Vẻ mặt Trần Dạng yên tĩnh, đưa trả bình nước cho cô, nhắc: “Vào học rồi.”
Nhạc Nha bừng tỉnh, hành lang bên ngoài đã tĩnh lặng từ lâu, cô vội vàng cầm lấy bình nước trên tay anh, chỉnh sửa lại đồng phục của mình rồi chạy thẳng ra ngoài.
Y như một cơn gió thoảng qua.
Trần Dạng bước một bước, đúng lúc nhìn thấy cô đứng trước cửa lớp, cả người bao phủ trong áo khoác đồng phục của anh.
Anh nheo mắt, khóe miệng đột nhiên giật giật.
Lúc trở lại lớp, giáo viên cũng không làm khó anh, thấy anh không mặc đồng phục cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng một chút rồi lại tập trung viết bài lên bảng.
Lương Thiên hỏi: “Áo của cậu đâu rồi?”
Trần Dạng thuận miệng nói một câu, “Tặng người ta rồi.”
Lương Thiên: “???”
Đồng phục cũng có thể dùng làm quà tặng nữa à?
*
Trong lớp giáo viên đang giảng bài.
Nhạc Nha không kịp điều chỉnh hơi thở, đứng trước cửa ra vào hô báo cáo.
Chắc là Tạ Khinh Ngữ đã nói giúp cô, nên giáo viên chỉ nhìn thoáng qua rồi để cô trở về chỗ ngồi của mình.
Nhạc Nha đi một mạch trên lối nhỏ trở về chỗ ngồi, đồng phục rộng lớn bao quanh người, hơn nữa trong tay cô đang ôm đồng phục của chính mình, người thông minh đều có thể nhìn ra có điều sai sai ở đây.
Mặt cô như bị lửa đốt, nhanh chóng đi về chỗ của mình.
Sợ vấy bẩn ra áo của Trần Dạng, cô cố ý vén áo cao hơn một chút, sau đó lót vài lớp khăn giấy lên ghế, vì thế lúc ngồi xuống tâm tình đang khẩn trương mới dịu lại.
Tạ Khinh Ngữ thấy hành động gấp gáp này của cô, chồm lên hỏi nhỏ: “Sao cậu về trễ vậy? Áo sao dài vậy? Cậu lấy đâu ra hai đồng phục vậy?”
Nhạc Nha lắc đầu, lấy sách che miệng, nghiêng người, thấp giọng nói: “Tan tiết tớ kể cậu nghe.”
Tạ Khinh Ngữ gật đầu.
Một tiết học kéo dài bốn mươi phút.
Nhạc Nha bị bao phủ trong bộ đồng phục size lớn, tay áo hơi rộng, mỗi lần nhấc tay lại rơi xuống dưới.
Chưa kể đến mấy phương diện khác, đường may ở vai luôn nằm phía dưới bả vai, Trần Dạng mặc rất vừa người, đến lượt cô thì lại đến tận cánh tay.
Nhạc Nha mới đầu còn để ý, sau đó thì dứt khoát mặc kệ.
Đôi khi thất thần, cô không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra bên trong phòng lấy nước, cảm giác tim đập ngày càng nhanh.
Sau khi tan tiết cô mới lấy lại tinh thần.
Lúc trước mỗi khi đi ra khỏi lớp Nhạc Nha đều mang theo một túi đựng đồ, hôm nay có áo khoác này thì không cần dùng đến nữa, cô chưa kịp bước ra ngoài đã bị Tạ Khinh Ngữ giữ lại.
Tạ Khinh Ngữ tinh mắt, chỉ lên người cô, “Đồng phục của ai vậy?”
Nhạc Nha nhỏ giọng nói: “… Của Trần Dạng.”
“Lợi hại thiệt.” Tạ Khinh Ngữ nhịn không được thốt lên, “Không phải cậu đi lấy nước sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhạc Nha đưa đồng phục của mình cho cô ấy xem.
Liếc mắt một cái Tạ Khinh Ngữ đã hiểu rõ, “Vậy cậu nhanh đi đi.”
Nhạc Nha nói: “Nếu không phải do cậu kéo lại thì tớ đã đi từ lâu rồi.”
Tạ Khinh Ngữ bỏ tay ra, “Lỗi của tớ, lỗi của tớ.”
Chạy một mạch đến nhà vệ sinh, Nhạc Nha cởi áo khoác đồng phục trên người mình ra, nhìn thấy sạch sẽ mới yên tâm.
Đến khi cô về lớp, liền bị mấy nữ sinh khác ngăn lại, “Nhạc Nha, sao chỉ không gặp mấy tiết mà áo của cậu lớn vậy rồi? Trường không đưa cho cậu áo đúng size hả?”
Một nữ sinh khác kinh hoàng nhìn cô, “Chẳng lẽ đồng phục của trường kém chất lượng đến nỗi càng giặt càng lớn?”
Nhạc Nha bị mấy lời nói của họ chọc cười.
Cô lấy bừa cái cớ qua mặt bọn họ mới có thể an ổn trở về chỗ ngồi của mình.
*
Buổi chiều có tổng cộng bốn tiết.
Vì không về nhà nên Nhạc Nha cũng không thể thay áo mới.
Cũng may ngày đầu tiên cũng không ra nhiều lắm, sau khi bị cô cũng chú ý hơn nên không làm dơ đồng phục của Trần Dạng, vẫn rất thoải mái.
Tiết cuối cùng kết thúc, mọi người ra ngoài ăn cơm chiều.
Sắc trời đã dần ngã tối, nhưng vẫn le lói một vệt sáng cuối chân trời, trong trường đã mở sáng đèn.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ đi cùng nhau.
“Hôm nay phải ăn gì đó ngon ngon mới được.” Tạ Khinh Ngữ vỗ tay, “Cậu cũng không thể ăn đồ bậy bạ, tụi mình qua Dương Gia ăn đi.”
Quán cơm này là quán cơm nổi nhất trong khu, gần như bất kì ai ăn ở đây xong cũng đều khen ngon miệng, đôi khi cũng đông đến mức phải đứng xếp hàng chờ đến lượt mình.
Có lẽ là do vận may tốt nên lúc cả hai đến nơi vẫn còn một bàn trống.
Tạ Khinh Ngữ không thèm nhìn xung quanh, kéo thẳng Nhạc Nha vào bên trong, không thể chậm chân được, lỡ đâu có người dành bàn thì không còn gì để ăn mất.
Mấy bàn bên cạnh đều kín người.
Sau khi Tạ Khinh Ngữ ngồi xuống mới phát hiện bàn bên cạnh có người đang mang đồ uống tới, “Ủa, Lương Thiên, cậu cũng tới đây ăn à?”
Cả trường Nhất Trung chỉ có mình cậu ta nhuộm tóc màu đỏ.
Nhạc Nha thấy Lương Thiên cũng ngạc nhiên, ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn lướt qua, Trần Dạng từ phía sau đi tới, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người cô.
Trong quán cơm đông đúc những học sinh mặc đồng phục, một mình anh nổi bật trong lớp áo thun đơn giản.
Mắt nhìn nhau chừng một giây, Nhạc Nha liền quay đầu lại.
Bây giờ đã vào đây ngồi rồi, không thể đổi quán khác nữa.
Tạ Khinh Ngữ đi chọn món, để lại Nhạc Nha ngồi ở bàn bên cạnh, cô cúi đầu xem điện thoại, vậy mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở bên kia.
Bàn kế bên, bốn năm nam sinh cùng ngồi với nhau.
Lương Thiên nhìn thấy Nhạc Nha, cũng nhìn thấy đồng phục trên người cô, nói đùa, “Tôi thấy đúng là tặng cho người ta rồi.”
Triệu Minh Nhật hùa theo: “Cái này là quà tặng đó.”
Hai người cùng thảo luận về vấn đề mà Nhạc Nha nghe không hiểu, nhưng không biết sao lại có cảm giác họ đang nói về mình.
Trần Dạng đá một cước, “Nói nhảm nhiều vậy.”
Lương Thiên giơ tay, “Không nói nữa, không nói nữa.”
Bởi vì quán cơm hơi nhỏ nên khoảng cách giữa hai bàn cũng không xa, lúc Nhạc Nha tình cờ cúi đầu còn có thể thấy rõ chân của Trần Dạng đang đặt ở đó.
Trần Dạng cúi đầu, đang chơi điện thoại.
Trước mặt anh đặt một chai nước chưa được mở, lớp thủy tinh trong suốt phản chiếu nét điển trai bắt mắt, ngón tay thon dài đặt dưới điện thoại di động, cổ tay hơi cong, có thể nhìn thấy mạch máu ẩn bên dưới.
Vì anh đang mặc áo ngắn tay nên cánh tay lộ ra hết bên ngoài, chỗ lưng áo hơi hở, hiện rõ cơ bắp cân xứng.
Đúng lúc Nhạc Nha ngồi ở đây có thể nhìn thấy anh.
Vì đầu hơi cúi nên sống mũi anh càng cao thêm, lông mày nhạt, môi mỏng khẽ mím lại, phảng phất như không hề hòa hợp với khung cảnh ồn ào hỗn loạn xung quanh.
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá rõ ràng, như phát hiện ra cô đang nhìn anh, anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt đen kịt ấy như bầu trời đêm đen, muốn cuốn lấy cả người đối diện.
Trong khoảng khắc Nhạc Nha bỗng sững người lại.
“Cậu không ăn đi, đang làm gì vậy?” Tạ Khinh Ngữ thấy cô bất động, nhịn không được gõ vào chén cô, “Không hợp khẩu vị hả?”
Nghe vậy, Nhạc Nha vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cô cúi đầu, chột dạ gắp một đũa cơm cho vào miệng, lại không kịp nhai đã nuốt nên bị sặc, liền ho hết nửa buổi.
Bàn bên cạnh chớp mắt trở nên yên tĩnh.
Tạ Khinh Ngữ cũng không ngờ mình chỉ mới hỏi vậy thôi mà đã làm cô bị sặc, vội vàng truyền ly nước qua cho cô, “Nuốt vội vậy làm gì.”
Nhạc Nha bưng lấy ly nước uống vài ngụm, làm dịu cơn ho.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật đã uống vài ly nước, cùng ăn không ít, ngẩng đầu nhìn Trần Dạng không chút dao động, hỏi: “Dạng ca, cậu không ăn đi, nhìn gì vậy?”’
Cậu ta quay đầu nhìn sang.
Uầy, đáng lẽ cậu ta phải đoán ra từ sớm chứ, người như vậy, còn có thể nhìn ai nữa.
“Cậu không phải đang hỏi nhảm à?” Triệu Minh Nhật ngồi kế bên cậu ta, đẩy đẩy tay cậu ta, “Rõ ràng là người ngồi bên cạnh tụi mình rồi, còn phải hỏi.”
Lương Thiên trừng mắt liếc cậu ta một cái.
Cậu ta lúc nãy chỉ nhìn thấy Tạ Khinh Ngữ, phải nghiêng đầu qua mới thấy Nhạc Nha đang ngồi đó.
Đang nghĩ nghĩ, bỗng thấy Trần Dạng đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Thiên ngây ngô nhìn theo bóng dáng của anh, nghi ngờ hỏi: “Cậu ta không ăn cơm mà đi đâu vậy?”
“Cậu hỏi tôi sao tôi biết.” Triệu Minh Nhật bắt chéo chân, “Đợi tí nữa cậu ta quay lại là biết ngay.”
Trần Dạng biến mất sau cửa quán.
Mãi cho đến mấy phút sau anh mới quay lại, trong tay cầm một cái túi nhỏ, chỉ cần liếc mắt qua là biết đó là trà sữa.
Lương Thiên đang uống nước lạnh thiếu chút nữa phun ra ngoài, nói to: “Không phải chứ ca, thời tiết này mà cậu còn đi mua trà sữa nữa à?”
Mặc áo ngắn tay đi uống trà sữa nóng.
Đúng là không thể đấu lại anh nổi.
Lúc trở lại bàn, Trần Dạng dừng lại, không ngồi xuống ngay.
Nhạc Nha đang ăn gì đó, thấy bên cạnh tay của mình xuất hiện một cái túi, ngước mắt lên nhìn liền thấy Trần Dạng mới thu tay lại.
Trong góc quán cơm bên này bỗng chốc trở nên im lặng.
*
Một hồi lâu cuối cùng góc bên này cũng khôi phục lại không khí như ban đầu.
Tạ Khinh Ngữ có rất nhiều điều muốn hỏi Nhạc Nha, ví dụ như quan hệ giữa cô và Trần Dạng bắt đầu từ khi nào đã trở nên tốt như vậy, hết đưa áo đồng phục, giờ còn tặng luôn trà sữa.
Mấy chuyện này cũng chỉ có thể nhìn thấy giữa mấy cặp đôi đang quen nhau thôi.
Nhưng bàn bên kia cũng đông người, cô quay sang hỏi cũng hơi xấu hổ, nên định khi nào về lớp sẽ nghiêm hình tra hỏi Nhạc Nha.
Tạ Khinh Ngữ với Nhạc Nha là nữ sinh, không giống nhóm của Trần Dạng có thể vừa ăn vừa uống vừa đùa giỡn, nên rất nhanh đã ăn xong.
Nhạc Nha đứng ngồi không yên, dứt khoát xung phong đi tính tiền.
Trả tiền xong cô đứng lì ở quầy thu ngân đợi Tạ Khinh Ngữ, trong quán cơm ồn ào, cô dường như có thể nghe rõ thanh âm từ bàn kia truyền tới.
“…Hôm nay Dạng ca mặc ít quá đi.”
“Muốn phong độ mà không thể ấm áp, nếu là tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.”
“Ca, tôi cũng muốn uống trà sữa, cậu mời tôi một ly được không?”
“…”
Trần Dạng thản nhiên nói: “Lo ăn cơm đi.”
Mấy nam sinh nói chuyện với nhau cũng không thèm kiêng kỵ gì, bất kì chuyện gì cũng có thế lấy ra đùa giỡn được, Nhạc Nha nghe mà đỏ cả tai, cúi đầu nhìn đồng phục trên người.
“Cậu đang làm gì vậy, đầu sắp đụng vào bụng luôn rồi kìa.” Tạ Khinh Ngữ đi ra, khó hiểu hỏi.
Nhạc Nha lắc đầu, “Không có gì.”
Tạ Khinh Ngữ hỏi tiếp: “Đi mua chút đồ không? Đồ ăn vặt của tớ sắp hết rồi, đi mua thêm kẹo cho cậu luôn.”
Nhạc Nha đáp: “Ừ.”
Trên đường đi Tạ Khinh Ngữ kể cho cô nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, vô cùng hào hứng, một giây trước còn đang kể chuyện lớp mình, sang giây sau đã đến chuyện của lớp khác, thậm chí cô nàng còn biết cả chuyện của trường cấp hai gần đó.
Lúc đến siêu thị mua kẹo, Tạ Khinh Ngữ không kiềm nổi tò mò nữa liền hỏi: “Đúng rồi, sao cậu ta lại đưa áo để cậu mặc vào mà không lấy áo của cậu cột ngay eo che lại?”
Phim truyền hình không phải đều như vậy sao?
Nhạc Nha chọn lấy một thanh kẹo, nghe cô ấy hỏi thì cứng người lại, sau đó nói một cách chậm rãi: “Tớ cũng không biết, có thể là vì áo tớ dơ.”
Tạ Khinh Ngữ thuận miệng nói: “Cũng có thể là vậy.”
Dù sao cùng là một cái áo khoác đồng phục, mặc thế nào là quyền của người ta, cột thế nào cũng là quyền của người ra, không có gì khác biệt.
Lúc ra khỏi siêu thị, bên ngoài lạnh hơn vài phần.
Nhạc Nha quay mặt lại hướng siêu thị, chờ Tạ Khinh Ngữ.
Đèn huỳnh quang trong siêu thị rất sáng, mà sau lưng lại là ánh vàng ấm áp của đèn đường, còn cô đứng giữa vùng bóng tối.
Tạ Khinh Ngữ mang theo túi đồ ra ngoài, “Đi thôi.”
Vừa xoay lưng lại, liền nhìn thấy trước mắt có vài bóng người.
Siêu thị ở bên trái trường học, mà nhóm Trần Dạng đứng ngay cửa ra vào, thân hình cao to khác biệt hoàn toàn với những người bên cạnh.
Đúng lúc họ đang đi qua hướng bên này.
Nhạc Nha vừa đi vừa uống trà sữa, bây giờ nhìn thấy chính chủ đang đi tới, không kiềm được cúi đầu xuống nhìn ly trà sữa trong tay.
Chỉ còn một nửa.
Không biết Lương Thiên với Triệu Minh Nhật nói gì, chỉ thấy họ vui vẻ cười cười rồi đi về trường, trước khi đi còn nháy mắt vài cái với Nhạc Nha.
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Cậu ta có chuyện cần nói với cậu hả?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Tớ không biết nữa.”
Tạ Khinh Ngữ nhìn nhìn, nói: “Tớ đi mua thêm bánh đây, khi nào về trường nhớ gọi tớ một tiếng đó, cố lên.”
Cô ấy vừa mới đi, Trần Dạng đã đi tới.
Nhạc Nha không biết nên nói gì, ngón tay không ngừng xoắn xuýt trên túi nhựa, phát ra chút âm thanh nhỏ vụn.
Trần Dạng nhìn cô, “Đau bụng à?”
Mặt Nhạc Nha thoáng đỏ bừng, “…Không có.”
Cô thuộc dạng người không hề bị đau bụng trong những ngày này, nhưng cảm giác trướng bụng vẫn có, sẽ yếu hơn ngày thường một chút.
Được một nam sinh quan tâm đến chuyện này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Trần Dạng thấy cô co người lại như chim cánh cụt, đẩy cổ áo cô sang một bên, nhất thời lộ ra một phần hõm vai trắng nõn. Anh đưa tay định chỉnh lại giúp cô.
Nhạc Nha vô thức né tránh tay của anh.
Bàn tay đang với ra của Trần Dạng lơ lửng trong không khí, anh khẽ nhếch môi, hỏi: “Lúc nãy đang ăn cơm, sao cậu lại khẩn trương vậy?”
Nhạc Nha nói: “Tôi không có.”
Bộ dạng nghiêm trang của cô khiến người khác muốn bật cười.
Trần Dạng lười nhác cười cười, tiếp tục hỏi: “Cậu sợ cái gì? Sợ họ nhìn thấy….”
Nhạc Nha không nhịn được nữa cắt ngang lời anh: “Cậu phiền quá đi.”
Mặc dù cô hơi tức giận, nhưng cũng vì bị đâm chọt nên không chịu được mới nói một câu, sau đó đẩy Trần Dạng một cái.
Đáng xấu hổ là anh không động đậy chút nào.
Nhạc Nha sắp bị chính mình làm cho tức chết rồi.
Thấy cô sắp cáu kỉnh, Trần Dạng tiếp tục châm ngòi thổi gió, “Trên người cậu còn đang mặc đồng phục của tôi, mà lại đối xử với tôi như vậy à?”