Lương Thiên có cảm giác mình không nhầm chút nào.
Vì bình thường, mỗi khi giáo viên gọi Trần Dạng ra ngoài cơ bản đều là chuyện tốt, không nói với giọng vui vẻ thì cũng là giọng thường ngày.
Lần này cậu ta lại có cảm giác như chuyện gì đó sắp xảy ra.
Lương Thiên suy nghĩ một chút, có phải là bọn họ đã gây ra chuyện cực kỳ khủng khiếp gì đó rồi bị chủ nhiệm lớp phát hiện không, nhưng cậu ta thật sự chẳng nghĩ ra.
Trong lớp rất nhiều người đều nghe thấy thầy chủ nhiệm gọi Trần dạng.
Trần Dạng bỏ bút xuống, đi ra ngoài từ cửa sau.
Cửa mở ra, gió lạnh liền thổi vào, đối lập hoàn toàn với bầu không khí ấm áp trong lớp, khiến cơn buồn ngủ như bị kích thích phải giật mình.
Sau đó cửa bị đóng lại.
Triệu Minh Nhật đẩy đẩy Lương Thiên, “Có chuyện gì vậy?”
Lương Thiên nói: “Sao tôi biết được.”
Chính mình còn đang tò mò đây nè.
Nam sinh ngồi cách một lối đi nhỏ cũng duỗi đầu tới nghe ngóng, “Dạng ca sao lại bị thầy gọi ra ngoài nhỉ, có phải làm chuyện xấu gì không?”
“Chuyện xấu cái đầu cậu.” Lương Thiên thấp giọng nói: “Dạng ca có thể gặp chuyện gì chứ, giáo viên yêu thương cậu ấy còn không kịp.”
Nam sinh kia cũng nghĩ như vậy.
Trong lớp, nếu dựa theo mức độ cảm tình của giáo viên thì Trần Dạng lúc nào cũng đứng nhất, mỗi môn đều giống nhau, cộng lại chính là nhất của nhất.
Tiếng bước chân bên ngoài đã biến mất.
Tim Ngô Á Mật đập thình thịch, bây giờ tâm trí của cô ta hoàn toàn không đặt vào bài tập trên bàn nữa rồi.
Cô ta không biết chủ nhiệm lớp tìm Trần Dạng có phải do bức ảnh kia hay không, nhưng dù thế nào cũng có liên quan đến cô ta.
Ngô Á Mật lấy điện thoại di động trong túi ra, lén lút mở khóa, đăng nhập vào tài khoản của mình, liền nhìn thấy lịch sử nói chuyện lưu trong đó.
Chủ nhiệm lớp đã trả lời tin nhắn của cô ta!
Tim Ngô Á Mật như muốn nhảy ra ngoài, có phải Trần Dạng bị gọi ra ngoài là vì chuyện này không.
“Cậu làm gì vậy?”
Có giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh, Ngô Á Mật càng thêm hoảng sợ, luống xuống tay chân cất điện thoại vào mới phát hiện ra là cậu bạn ngồi cùng bàn.
Cô ta nhẹ nhàng thở hắt ra, “Có chuyện gì à?”
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, cộng thêm giọng nói đó, bạn cùng bàn đẩy mắt kiếng lên, “Tôi cũng không báo cáo lại với ai, cậu căng thẳng cái gì.”
Bị nói như vậy, Ngô Á Mật càng căng thẳng hơn.
Bởi vì cậu ta mới nhìn thấy hành động lén lút của cô ta, bây giờ nghe thấy hai từ báo cáo kia, tự dưng cô ta lại cảm thấy chột dạ.
Ngô Á Mật ngồi nghiêm chỉnh lại, cầm bút lên giả vờ giả vịt, tức giận nói: “Đừng quấy rầy tôi làm bài tập.”
Bạn cùng bàn nhìn cô ta một cái, cúi đầu làm bài của mình.
*
Lớp 1 tự học buổi tối rất trật tự.
Làm bài được một nửa, Tạ Khinh Ngữ lại cảm thấy buồn ngủ, cả người càng ngày càng lạnh, khoác áo khoác đồng phục cũng không đỡ được bao nhiêu.
Cô ấy ngẩng đầu, “Ai mở cửa sổ ra vậy?”
Nhạc Nha ngồi gần cửa sổ, nói: “Để tớ đóng lại.”
Cả hai đều không nhớ là do ai mở, thật ra cũng chỉ mở he hé một khe nhỏ, nhưng thời tiết se se thế này, lúc buồn ngủ sẽ càng lạnh hơn.
Nhạc Nha đóng cửa sổ vào.
Lúc cô muốn quay người lại làm bài tiếp thì chợt ngừng lại.
Bên hành lang đối diện có hai dáng người, người đi phía trước thì cô không biết, nhưng người ở đằng sau lại vô cùng quen thuộc.
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Nhạc Nha bừng tỉnh, quay mặt vào trong, “Không có gì.”
Bánh ngọt trong hộc bàn vẫn chưa ăn, mỗi lần cô lấy đồ đều sẽ đụng trúng cái túi, tấm thiệp kia cũng nằm trong đó.
Là vì anh biết rõ cô chưa ăn tối nên mới mua sao?
Nhạc Nha mím môi.
*
Vì lớp tự học buổi tối sắp tan nên trong văn phòng cũng không còn nhiều giáo viên, cộng lại cũng chưa tới bốn người.
Vị trí của Chu Minh Xuân ở cửa ra vào ngay phía sau.
Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp 17, khi cơ sở mới được xây dựng thì thầy được cử tới đây, đảm nhận lớp học lại, sau đó lại được giao chủ nhiệm lớp mười mới vào trường, thẳng cho đến lớp mười hai bây giờ.
Cho nên thầy đều hiểu rõ từng học sinh trong lớp, có thể nói chỉ cần nhìn qua từng hành động của các học trò, thầy cũng có thể biết được các em đang nghĩ gì.
Dù sao thì chủ nhiệm lớp ai ai cũng đều phải có năng lực mới làm được.
Mà Chu Minh Xuân đã dạy học nhiều năm, cũng từng dõi theo nhiều học sinh, đủ mọi gia cảnh khác nhau, có em thì ba mẹ li dị, trong nhà gặp chuyện không may, vân vân, thầy đã gặp qua rất nhiều.
Thầy cũng chưa từng phân biệt đối xử với bất kì ai, chính vì thế mỗi khi trong trường tổ chức họp về cách giảng dạy của các giáo viên, thầy luôn được đánh giá là quản quá nghiêm.
Chu Minh Xuân ngồi xuống chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn Trần Dạng đứng trước mặt, hỏi: “Em có biết vì sao thầy gọi em lên đây không?”
Ngay từ lớp mười thầy đã luôn dõi theo Trần Dạng.
Những ngày đầu, thầy chỉ cho rằng anh là một đứa trẻ hướng nội, vì bình thường cũng không thấy anh nói chuyện với ai, mặt không cảm xúc chuyên tâm làm việc của mình.
Không ngờ lại có một số tin tức bàn tán nho nhỏ truyền qua tai của họ, chỉ là không có chứng cứ nên bọn họ cũng không tin.
Sau này, Chu Minh Xuân tổ chức họp phụ huynh, ba mẹ Trần Dạng đều không ai tới tham dự, anh một thân một mình ngồi trong phòng học đầy các bậc cha mẹ của những em học sinh khác, hoàn toàn đối lập nhau.
Khi đó thầy không nói chuyện trực tiếp với Trần Dạng, mà đi hỏi bọn Lương Thiên mới biết chuyện trong nhà của Trần Dạng, thì ra ba của Trần Dạng lại đối xử với anh như vậy.
Nói thật thì, lúc đó thầy rất khiếp sợ.
Một học trò nghe lời như vậy, thành tích lại cao, tại sao lại sống trong gia đình như thế, nhưng thầy cũng lực bất tòng tâm, không làm được gì.
Chu Minh Xuân chỉ có thể tự nhủ rằng sau này anh sẽ thi đậu vào trường đại học tốt nhất, thoát khỏi hoàn cảnh gia đình hiện tại, như vậy sẽ không gặp bất trắc gì.
Trần Dạng đứng nghiêm.
Ánh mắt anh rủ xuống nhìn bài thi trên bàn làm việc, trên trang giấy trống không, thản nhiên nói: “Em không rõ lắm.”
Chu Minh Xuân thoáng dừng lại, không ngờ anh lại trả lời như vậy.
Thầy nghĩ nghĩ, nói: “Có người gửi cho thầy một bức ảnh.”
Cửa ban công hé mở, đột nhiên có trận gió thổi qua, len vào trong cổ áo của Trần Dạng, hơi se se lạnh.
Anh nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Một lúc sau, Trần Dạng mới giương mắt nhìn thầy.
“Em muốn biết bức ảnh đó ra sao phải không?” Chu Minh Xuân nhìn thẳng vào đôi mắt đen nháy của anh, bình tĩnh nói: “Nhưng thầy không thể nói cho em biết được.”
Trần Dạng nghĩ thầm không biết thì tốt hơn.
Chu Minh Xuân nói: “Gần đây thầy rất yên tâm về em, bây giờ đang là học kỳ một của lớp mười hai, cũng phải bắt đầu chuyên tâm ôn tập rồi, là thời điểm mấu chốt nhất rồi, không cần thầy nói chắc em cũng biết khoảng thời gian này quan trọng thế nào phải không.”
Trần Dạng im lặng nghe thấy nói.
Chủ nhiệm lớp luôn thích dong dài, Chu Minh Xuân cũng không ngoại lệ.
Chu Minh Xuân nói: “Thành tích kì thi tháng đầu tiên của em cũng không bị hạ xuống, cái này rất tốt, tháng sau là thi giữa kì rồi, thầy hi vọng kết quả vẫn sẽ giữ nguyên như vậy.”
Trần Dạng nói: “Dạ.”
Đúng lúc đó chủ nhiệm lớp 18 đi vào văn phòng, nghe câu đó liền chen miệng vào: “Sao vậy, thành tích của Trần dạng mà còn khiến thầy phải bận tâm thế này à, tôi hâm mộ chết mất.”
Chu Minh Xuân cười cười, nói: “Chính vì vậy thành tích mới không bị hạ xuống, tôi phải nhắc nhở thường xuyên chứ.”
Chủ nhiệm lớp 18 lắc đầu.
Chu Minh Xuân lần nữa quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay có phải em hơi thân thiết với một nữ sinh không?”
Trần Dạng liếc mắt nhìn thầy.
Chu Minh Xuân dựa lưng vào ghế, “Chuyện khác thì thầy không biết, nhưng trong trường không cho phép nam nữ sinh quen nhau, nhất là khối mười hai.”
Nói chuyện yêu đương thì càng bị cấm.
Nhiều khi cũng mắt nhắm mắt mở xem thử các thầy có cần quản hay không.
Khóe miệng Trần Dạng giật giật, “Thân thiết?”
“Đúng vậy.” Chu Minh Xuân nói: “Chắc không cần phải nói rõ, em vẫn hiểu ý thầy, đúng không?”
Trần Dạng nói: “Dạ biết.”
Chủ nhiệm lớp bên cạnh chuẩn bị ra ngoài, xen vào: “Trần Dạng bây giờ thân thiết với nữ sinh rồi à? Vậy nữ sinh lớp thầy sẽ khóc thét đến chết mất.”
Thầy còn trẻ, nên thích nói đùa.
Chuyện giữa các học trò thầy cũng biết một chút, nữ sinh trong lớp hay bàn tán xôn xao, mỗi khi Trần Dạng đi ngang qua lớp 18 thì một nửa số nữ sinh trong lớp đều sẽ chạy ra ngoài nhìn theo.
Đợi chủ nhiệm lớp 18 ra khỏi văn phòng, Chu Minh Xuân mới nói: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba xong các em muốn làm gì thầy cũng mặc kệ, nhưng thời điểm này thì thầy không cho phép.”
Trần Dạng im lặng đứng đó.
Chu Minh Xuân đan hai tay vào nhau, trầm giọng nói: “Nữ sinh kia là ai… thầy sẽ không tìm hiểu, em có thể chuyển lời của thầy cho em ấy biết.”
Thầy không muốn ảnh hưởng đến một số học sinh trong trường, hơn nữa thầy còn không biết nữ sinh kia là ai, đi tìm hiểu cũng hơi phiền toái.
Việc này không cần phải xáo xào lớn chuyện.
Nghe vậy, Trần Dạng cười nhẹ, “Dạ.”
Chu Minh Xuân nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, nhưng nhìn bộ dáng Trần Dạng ngoan ngoãn, khéo léo, thầy không biết nói gì nữa, để Trần Dạng về lớp.
Trần Dạng vâng lời quay người đi ra khỏi văn phòng.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, anh khó hiểu cười một tiếng, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
*
Lúc Trần Dạng mở cửa sau đi vào, mọi ánh mắt đều chuyển sang chỗ anh.
Đương nhiên cũng không ai dám nhìn quá lâu.
Lương Thiên tranh thủ ghé người qua, hỏi: “Chủ nhiệm lớp tìm cậu chi vậy, nghe giọng thầy có vẻ như không phải là chuyện tốt lành gì phải không?”
Ngô Á Mật ngồi phía trước cũng không tự chủ được, vểnh tai lên nghe.
Trần Dạng thản nhiên nói: “Không có gì.”
Vẻ mặt anh không phân rõ buồn vui, bình tĩnh làm bài tiếp.
Lương Thiên gãi đầu, cảm giác như nhất định là đã có chuyện xảy ra, nhưng cậu ta không đoán được là chuyện gì.
Lòng dạ đàn ông, y như kim mò dưới đáy biển.
*
Sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ về chung, xách theo túi bánh ngọt kia.
“Cậu mở ra ăn đi.” Tạ Khinh Ngữ không kiềm nén nổi thúc giục cô: “Chẳng lẽ cậu định về nhà mới ăn hả, chú Nhạc đã gửi cho cậu sớm vậy rồi mà y như là không gửi á.”
Nhạc Nha: “…”
Cô im lặng mở bánh ngọt bên trong ra, vừa nâng lên, liền thấy có hai muỗng nhỏ đính kèm bên trong.
Mở cái nắp trong suốt ra, vị ngọt của bánh lan tỏa khắp nơi, cả bầu không khí đều mang theo vị ngọt lịm.
Trên bánh ngọt còn trang trí vài quả dây tây và mâm xôi, dù hơi lộn xộn, nhưng lại rất đẹp mắt.
Nhạc Nha hít sâu một hơi, múc một muỗng đưa vào miệng.
Miếng bánh mềm mại, mang lại cảm giác xào xạc, không khác gì trong tưởng tượng của cô, vị ngọt vừa đủ, ăn không ngán chút nào.
Ngon thật.
Tạ Khinh Ngữ nhìn chằm chằm hồi lâu mới lên tiếng: “Má ơi, nhìn bộ dạng của cậu y như sắp trở thành tiên nữ vậy đó.”
Nhạc Nha hơi ngại ngùng, “Ăn ngon mà.”
Cô lấy muỗng múc một miếng bánh khác, đưa qua: “Cậu cũng ăn thử đi.”
Tạ Khinh Ngữ nghiêm túc ăn sạch.
Đừng nói là hương vị không tệ, đúng là tiền nào của đó, so với trà sữa cô ấy hay mua thì bánh ngọt này còn ngon hơn vạn lần.
Tạ Khinh Ngữ dựng thẳng ngón tay cái, “Ăn ngon, ăn ngon.”
Nhạc Nha mỉm cười.
Hai người tiếp tục ăn, bánh ngọt không lớn lắm, chỉ mấy phút là đã ăn sạch một nửa, dâu trên bánh cũng được giải quyết sạch sẽ.
Lúc đi đến cổng trường thì chỉ còn lại một mẩu bánh nhỏ.
Tạ Khinh Ngữ nhìn cô, nói: “Cậu đúng là đồ ham ăn, sao trước kia tớ không biết khẩu vị của cậu lại tốt thế này nhỉ.”
Nhạc Nha xấu hổ, nhưng cũng không biết phải phản bác lại thế nào.
Bánh ăn ngon mà.
Cô không khống chế nổi thì biết làm sao đây.
Tạ Khinh Ngữ chịu không được ánh mắt của cô, “Đừng nhìn tớ như vậy, tớ lại muốn xoa mặt cậu bây giờ, cậu mau ăn đi, tớ không tranh phần của cậu đâu.”
Nhạc Nha ừ một tiếng.
Cuối cùng còn một mẩu bánh nhỏ, cô cũng không thèm tách ra, lấy muỗng múc hết một lần rồi bỏ vào miệng, hai má phồng lên y như con hamster nhỏ tham ăn.
Tạ Khinh Ngữ vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này liền bật cười thành tiếng.
Sao lại đáng yêu thế này chứ.
“Nhạc Nha.”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Nhạc Nha nghe thấy có người gọi mình liền quay đầu lại, trong miệng còn đang cắn chiếc muỗng mới bỏ vào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, trong lòng cô lại như bị kích thích.
Tạ Khinh Ngữ cũng quay đầu lại, kêu một tiếng: “A.”
Trần Dạng đang đứng sau lưng cả hai.
Nhạc Nha gấp gáp chưa kịp chuẩn bị, nuốt luôn nguyên mẫu bánh trong miệng, cũng không kịp nhai kỹ, cả hai mắt híp lại thành một đường, ngón tay co lại thành nắm đấm nhỏ.
Mọi cảm giác đều như muốn nổ tung.
Y như con hamster nhỏ tham ăn bị phát hiện đang ăn vụng, sợ đồ ăn bị lấy đi nên nuốt hết vào trong bụng.
Trần Dạng cũng không trêu chọc cô.
Anh chỉ đưa tay ra, bắt lấy cán muỗng cô đang cắn trong miệng, đốt ngón tay hiện rõ trên bán tay đang giữ chặt cán.
Nhạc Nha nín thở.
Trần Dạng nhướng mày nói: “Cậu không nhả ra là cắn đứt muỗng luôn bây giờ.”
Giọng nói nhẹ nhàng, dường như chỉ có hai người họ nghe thấy, thậm chí còn xen lẫn vài phần như cười như không.
Nhạc Nha vô thức hé miệng nhả muỗng ra.