Đi tới một đồi nhỏ, Phương Mạn vươn ngón tay chỉ cho cô nhìn, Phương Hoài cũng lập tức nói: "Chị cả cũng ở đây!"Dư Điềm Điềm móc khăn tay nhỏ bé ra lau mồ hôi, theo phương hướng Phương Mạn chỉ nhìn sang.
Quả nhiên, đứng ở chỗ cao nhìn xuống, đúng là có thể nhìn thấy từng mảnh ruộng nước, bên trong ruộng đều là người dân lao động đi làm, đang khom người cấy mạ trong ruộng.
Trong sách, không bao lâu sau hẳn sẽ có một nhóm thanh niên trí thức tới.
"Anh ở đó!"Phương Mạn kích động kêu một tiếng.
Dư Điềm Điềm theo ngón tay của cô bé nhìn sang, quả nhiên ở trong một đám người cũng rất nhanh khóa chặt Phương Nghị, anh thắt một cái áo khoác ngắn, hiện ra vòng eo gầy gò, động tác nhanh nhẹn, vóc người cao gầy, cho nên Dư Điềm Điềm có thể nhanh chóng nhìn ra anh ở trong một đám người.
Không thể không nói, dáng dấp của Phương Nghị rất dễ nhìn.
"Chị cả đâu.
.
.
" Phương Mạn quét một vòng, không thấy bóng người chị cả Phương.
"Chị bị ngốc à! Chị cả đi chỗ cây bắp rồi!" Phương Hoài nhéo tóc đuôi sam của cô bé một cái, cười nhạo nói.
Phương Mạn tức giận đánh cậu, hai người bắt đầu rượt đuổi nhau ở trên sườn núi.
Trong mắt Dư Điềm Điềm lộ ý cười, cô lấy bình nước nhỏ mang theo bên người ra chuẩn bị gọi hai đứa nhóc kia tới uống nước thì đúng lúc này, vừa vặn nhìn thấy bóng người Phương Nghị hơi dừng lại, xoay người, nhìn về phía gò núi, nơi bọn họ đang đứng.
Dư Điềm Điềm cả kinh, nhưng lập tức ý thức được xa như vậy, anh không thể nào thấy rõ mới đúng.
Phương Nghị quả nhiên rất nhanh lại quay người trở lại, Phương Mạn và Phương Hoài cũng chơi đủ rồi, thở hổn hển chạy tới, Phương Mạn kéo Dư Điềm Điềm: "Chị, chúng ta đi! Không để ý tới nó!"Phương Hoài vẫn còn đang làm mặt quỷ với cậu bé.
Dư Điềm Điềm mỉm cười dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt Phương Mạn, cô nhóc ngẩn người, khăn tay trắng như tuyết, ngửi thấy mùi thơm thơm, cô bé chỉ thấy con gái nhà bí thư chi bộ trong thôn dùng qua, nhưng cũng không xinh đẹp bằng chiếc khăn này của Dư Điềm Điềm.
Sau khi cô lau cho Phương Mạn xong lại lau cho Phương Hoài, Phương Hoài là đứa bé trai cảm thấy không được tự nhiên, không đợi Dư Điềm Điềm lau hai cái đã bỏ chạy, chút mồ hôi này coi là cái gì, cậu bé còn chưa leo cây nữa đó!Dư Điềm Điềm để cho hai đứa nhóc uống chút nước, lúc này mới tiếp tục đi trên núi.
Tối hôm qua, mới vừa đổ mưa, trên núi có rất là nhiều rau dại và nấm tranh nhau nhú lên, Phương Mạn lanh mắt, nhìn thấy đã mọc liền nhổ lên, ném vào trong gùi của mình, Phương Hoài lại ngựa quen đường cũ, không đến một hồi đã hái được một rổ cỏ heo.
Cuối mùa xuân, đầu mùa hè chính là thời điểm trái cây hạt lúa vẫn còn xanh, có rất nhiều thôn dân của thôn Tỳ Ba cũng dựa vào rau củ dại và nấm mà sống.
Chỉ cần chuyên cần chịu khổ, luôn có thể từ trong núi tìm được một ít thức ăn, có khả năng, còn có thể bắt được một số động vật hoang dã làm thức ăn mặn.
Dư Điềm Điềm cũng phát hiện vài cây nấm mối.
Cô vui mừng trong bụng, đây chính là đồ tốt, nấm mối nấu canh vô cùng thơm ngon, không nghĩ tới lần này lại may mắn như vậy, vừa ra cửa liền có thể gặp được nấm mối.
Phương mạn và phương nghi ngờ đi tới.
"Cái này có thể ăn sao?"Nấm mối rất hiếm, yêu cầu rất chặt chẽ về nước mưa và khí hậu, Phương Mạn và Phương Hoài chưa thấy qua cũng là bình thường.
Dư Điềm Điềm chỉ chỉ nấm mối, lại giơ ngón tay cái lên.
Phương Mạn lập tức hiểu ngay: "Chị nói cái này ăn ngon! Mau hái!"Phương Mạn lập tức muốn giơ tay hái nhưng Dư Điềm Điềm liền vội vàng ngăn cản cô bé, cô cười bẻ một nhánh cây, cắm vào trong phần đất gần gốc của cây nấm, bắt đầu đào lên, nấm mối yếu ớt, hơn nữa phần gốc cũng rất tinh túy, trực tiếp hái phía trên sẽ phá hỏng hình dáng cây nấm và sẽ không tốt.
Phương Mạn và Phương Hoài hiểu ra, cũng học theo cô.
Đào nấm mối xong, Dư Điềm Điềm ở chỗ này vẽ một vòng nhỏ, lại lấy đá làm ký hiệu kỳ quái, nấm đều thích mọc theo đám, nấm mối cũng không ngoại lệ, Phương Mạn và Phương Hoài đi theo Phương Nghị hái được không ít nấm, vậy nên cũng hiểu ra liền tới giúp cô.
"Ơ, đây không phải là hai đứa nhỏ nhà họ Phương sao? Mấy đứa đang làm gì vậy?"Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng người nói chuyện.
.