"Còn lên núi không?" Phương Nghị hỏi.
Trong lòng Dư Điềm Điềm vẫn còn sợ, nhưng nghĩ tới anh đào và quả xuân đào lại không cam lòng, khẽ cắn răng, gật đầu.
"Vậy thì đi.
"Phương Nghị đi tới chỗ táo xanh bên kia nhặt lên, chia cho Điềm Điềm một ít.
Cô nhận lấy, xoa xoa rồi cắn một cái.
Giòn ngọt, nhiều nước, cô cong cong mi mắt liền ăn xong mấy cái.
Trái cây chín trong núi là tốt, vào lúc này cô đã hoàn toàn quên mất sự sợ hãi lúc nãy.
Hai người tiếp tục hướng trên núi mà đi, tuy nhiên lúc này Phương Nghị phá lệ chú ý an toàn của cô, một đường anh dùng dao chẻ củi chém các bụi cây hai bên đường, tránh chuyện rắn lại xuất hiện, đi cũng chậm, Dư Điềm Điềm liền không quá mệt mỏi.
Lại đi gần nửa giờ, tầm mắt đột nhiên rộng rãi.
Đập vào mi mắt là một ngọn núi nhỏ, một dòng suối nhỏ quanh co chảy qua, nước chảy róc rách, ánh nắng mặt trời vẩy vào trong nước, sóng gợn lăn tăn.
Bên cạnh nước suối có mấy cây anh đào, anh đào treo trên mấy ngọn cây, bên dòng suối còn rất nhiều đá lớn, vừa vặn có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
"Ở chỗ này đi.
" Phương Nghị bỏ giỏ xuống, cởi giày, đi xuống nước.
Anh cúi người xuống múc nước rửa mặt, nước suối trong lại mát mẻ, Dư Điềm Điềm cũng không nhịn được tới ngồi xuống, rửa tay và mặt.
Phương Nghị vốn muốn cởi áo, nhưng tay vừa mới đưa ra liền dừng lại giữa không trung, anh quay đầu lại nhìn Dư Điềm Điềm một cái, thôi.
Nước suối trong còn có cá nhỏ và tôm nhỏ, Dư Điềm Điềm rửa mặt xong cũng muốn đi xuống nghịch nước, liền học Phương Nghị cởi giày, ngồi ở trên tảng đá, hai chân đưa tới đưa lui trong nước, gợi lên từng trận sóng nước.
Phương Nghị rửa mặt xong, nghe thấy động tĩnh ở phía sau lưng, anh theo bản năng quay đầu lại nhưng lại có chút ngẩng người tại chỗ.
Dư Điềm Điềm ngồi bên cạnh dòng suối, trên mặt cô mang nụ cười sáng rỡ ngọt ngào, ống quần cuốn lên tới đầu gối, da thịt trắng như tuyết ở dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng, còn không chút để ý dùng chân đạp vào trong nước, làm tâm thần người khác nhộn nhạo.
Phương Nghị bất ngờ xoay mặt đi, lại tạt nước lên đỉnh đầu, Dư Điềm Điềm nhìn thấy, cảm thấy anh thật kỳ quái.
Chậm một lát, Phương Nghị mới lên bờ, nhìn bóng dáng bên kia của Dư Điềm Điềm, giọng anh có chút khàn khàn: "Tôi đi hái anh đào, cô ngồi ở đây chờ tôi.
"Dư Điềm Điềm vui vẻ gật đầu một cái, bây giờ cô một chút cũng không mệt mỏi, cũng không sợ.
Quả nhiên Phương Nghị leo lên cây rất nhuần nhuyễn, không bao lâu liền leo lên chỗ cao nhất, trên người anh có túi vải, động tác nhanh gọn, không lâu sau cái túi đã chứa đầy.
Phương Nghị leo xuống cây, Dư Điềm Điềm cũng chơi nước đã rồi, mang giày xong.
Bước chân của cô rất vui vẻ, Phương Nghị dừng lại cách cô không xa.
"Hái không nhiều, cô nếm thử trước đã.
" Anh dùng tay cẩn thận lấy ra một ít anh đào, quả anh đào không tính là đỏ, tròn vo, vỏ trong suốt, nhìn một cái liền biết là loại vỏ mỏng nhiều nước, đây không phải là cây anh đào của sau này.
Dư Điềm Điềm thích ăn loại quả này, cô cười khanh khách nhận lấy, chạy tới bên cạnh nước suối rửa một chút, liền đưa vào miệng cắn hai miếng.
Chua ngọt ngon miệng, giống như trong tưởng tượng của cô.
Cô quay đầu lại ngoắc tay với Phương Nghị, kêu anh đi qua, hai người ngồi xuống bên cạnh dòng suối, Dư Điềm Điềm rửa một ít, dùng bàn tay nhỏ đưa anh, da thịt cô trắng như tuyết, anh đào lại hồng, cứ như vậy đưa tới trước mặt Phương Nghị, trên mặt còn treo nụ cười ngọt ngào, tuy không nói lời nào, trong ánh mắt sáng lên cũng hơn ngàn vạn câu nói trên đời.
Phương Nghị ngây ngô sững sờ nhận lấy.
Thật là ngọt.
Đây là quả anh đào ngọt nhất anh từng ăn.
Nhiều năm sau, thỉnh thoảng Phương Nghị nhớ lại hình ảnh trân quý này, anh vẫn không phân rõ rốt cuộc là anh đào ngọt hay người ngọt.
***Hôm nay tuy không gặp được quả xuân đào, nhưng ăn đủ anh đào, còn có thể mang về một giỏ lớn, Dư Điềm Điềm vô cùng thỏa mãn.
Vào lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, buổi sáng hơn bốn giờ cô đi ra khỏi nhà, đi suốt một ngày, lúc này sức lực dùng hết, cho dù là xuống núi, bước chân cũng vô cùng uể oải.
Phương Nghị đi ở phía sau cô nhìn thấy rõ ràng.
Anh mím môi, đáy mắt thoáng qua một nụ cười.
Anh chủ động lấy tất cả đồ trên người Dư Điềm Điềm mang lên, cô chỉ lộ ra một nụ cười cảm kích mệt mỏi.
***Cuối cùng trở về nhà họ Phương, chị cả Phương và hai đứa nhỏ cũng đi ra đón, nhìn thấy Phương Nghị và cô cùng nhau trở về, có chút ngạc nhiên.
Phương Nghị thuận miệng giải thích: "Trên đường trở về gặp.
"Phương Thu Lan không chút hoài nghi, chẳng qua ánh mắt nhìn qua mấy bao lớn nhỏ, mắt hơi trợn to: "Nha, sao hai đứa mua nhiều đồ về vậy?"Bà nội Phương cũng đi ra từ trong nhà.
.