Tiểu Ngọt Ngào, Anh Thích Em!

Chương 15: Vương Đình Nam




Hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ, Đức Minh rủ nó cùng nhau đi thư viện, một là sẽ tiện cho việc học hơn là ở quán trà sữa, hai là để tránh tin đồn thất thiệt như lần trước. Nếu có bị chụp ảnh, anh và nó đều có lý do rất chi là hợp lý.

Trước khi vào thư viện, nó cùng anh lại ra quán Highlands Coffee để mua chút cà phê uống cho bớt buồn ngủ. Dù sao hôm qua hai người cũng nhắn tin với nhau đến tận hai giờ đêm.

Dù vậy nhưng chỉ có Đức Minh là có quầng thâm, còn nó? Đương nhiên là nó đã che khuyết điểm rồi, nó không mong muốn mọi người sẽ bảo anh và nó không hợp nhau chút nào. Nó mà có quầng thâm thì sẽ bị fan nữ của anh nói, còn anh dù có hay không cũng đều tỏa ra *aura sáng chói.

Sau đó anh và nó đi vào thư viện, hôm nay là ngày cuối của kì nghỉ nên mọi người tới rất đông, không lác đác người như mấy lần trước. Lý do duy nhất cho hiện tượng này hẳn là bị deadline dí và chép kịp bài về nhà rồi…

Anh và nó đi rất lâu vẫn chưa chọn được chỗ ngồi, mãi đến mười phút sau mới tìm được bàn đôi ở góc phòng. Hai đứa nó cùng nhau ngồi xuống và học bài tương đối chăm chỉ. Cả hai đều không ai nói gì với nhau mà chỉ cúi mặt xuống sách vở tạo nên một khung cảnh êm đềm, hòa hợp đến lạ thường.

Mãi đến một tiếng sau, khi lưng và tay nó đã mỏi lừ thì nó mới vươn vai và theo thói quen nhìn sang Đức Minh, hóa ra anh đang ngủ.

Nhìn vào gương mặt trắng sáng, đôi lông mi vừa dài vừa dày, chiếc mũi cao thẳng như con đường học hành của anh ấy, còn có đôi bờ môi màu ánh đào ấy nữa. “Có nhất thiết phải đẹp đến bức người như thế này không?” – Nó thầm nghĩ.

Bỗng một tia sáng tinh nghịch chiếu xuống mắt anh làm đôi mày rậm nhíu lại, nó thấy thế liền theo bản năng mà dùng tay che lại tia nắng với mong muốn ngăn cản tia nắng phá hoại giấc ngủ của anh.

Cùng lúc đó Đức Minh cũng mở mắt ra, cười lưu manh trêu đùa nó:

- Sao, nhìn đủ chưa? Thấy nhan sắc của anh như thế nào?

- Ai nhìn đủ cơ chứ? Chẳng ra làm sao cả! - Nó quay mặt ngược lại đáp, hai bên tai lại phản chủ mà đỏ bừng lên. Anh thấy vậy thì bật cười, vờ ngây thơ mà “ồ” một câu rồi nói:

- Vậy mà vừa nãy anh thấy ai đó nhìn anh mê đắm lắm đấy!

- Ai chứ không phải em đâu – Nó phồng miệng đáp.

Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên cắt ngang bọn nó:

- Là em ạ. Em để ý anh nãy giờ rồi đó. Anh.. anh cho em xin facebook nhé? – Một cô gái xinh đẹp bẽn lẽn nói.

- Ồ, em gái anh sẽ mách mẹ mất – Đức Minh vừa nói vừa khoác vai nó đang lơ ngơ bên cạnh. Ngay sau đó nó liền diễn kịch như ảnh hậu nhập người:

- Chị gái xinh đẹp à, đừng nhìn người mà bắt hình dong, anh ấy nhìn thì như vậy thôi chứ đang mong muốn có một người bạn trai ấy. Ảnh bede – Vừa nói nó vừa tinh nghịch cười rồi chỉ tay vào Đức Minh.

- Ồ, xin lỗi nhé người chị em… Chúc cậu tìm bạn trai vui vẻ! - Chị gái xinh đẹp nói xong liền ngại ngùng chạy mất.

Đức Minh thấy một màn vừa rồi thì đen mặt, quay sang lườm nó. Còn nó chỉ biết né tránh ánh mắt của anh rồi lúc sau lại phản bác lại, bắt anh phải cảm ơn nó vì đã giúp anh cản vận đào hoa. Đức Minh tức giận xoa xoa đầu nó khiến mái xóc nó rối xù lên, anh còn bồi thêm từ “tiểu quỷ” nữa.

Lúc sau, hai người lại chìm vào im lặng, anh thì làm bài tập còn nó lại nhìn đâu đó xa xăm. Sau đó nó quay lại nói chuyện với anh:

- Anh, em muốn hỏi cái này.

Đức Minh gật đầu một cái rồi nó thao thao bất tuyệt về truyện của Lâm Mai, chỉ là nhân vật được thay đổi tên là A, B, C thôi.

Nó nói: “A và B đang yêu nhau thì lòi ra thằng C, cũng là em gái hàng xóm của B. Sau đó B luôn mang theo C mỗi lần hẹn hò với A, rồi còn bỏ mặc A. Anh nghĩ sao?”

Đức Minh nghe xong thì nói nó nên khuyên A bỏ B đi, anh còn bồi thêm là B quá tồi, thằng tồi như thế không xứng đáng để A yêu.

Đạt được câu trả lời như ý muốn, nó vui vẻ làm bài tập và không nghĩ đến truyện ấy nữa. Nó định khi về nhà sẽ hỏi Lâm Mai còn yêu Dũng không, nếu có thì nó sẽ khuyên hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau thêm lần nữa, thấy vẫn không thay đổi được cục diện thì nên chia tay.

Rồi nó và Đức Minh cứ thế mà cắm tại thư viện từ sáng đến tối muộn. Giờ đây cũng ít người hơn nhưng vẫn khá đông, chủ yếu là vì bài tập hơn tuần bị dồn lại nên mọi người phải cố hết sức hoàn thành chúng trong vòng một ngày. Là kiểu nước đến chân mới nhảy, còn nó vốn đã hoàn thành từ mấy ngày đầu kỉ nghỉ nên không lo lắm.

Vấn đề là bạn của nó, rất nhiều đứa thậm chí còn không thèm bơi, bọn nó định lặn xuống dưới nước luôn. Đó là mấy khứa bede, bọn nó khá lười và chủ quan, dù đã bị mắng rất nhiều lần vì không làm bài về nhà nhưng bọn nó vẫn nhởn nhơ, điểm kiểm tra thì vẫn cao như thường.

Nhiều lúc nó và Lâm Mai đều hâm mộ mấy đứa đấy. Chúng nó vừa thông minh vừa dũng cảm, nhưng vẫn là quá lười. Nó nghĩ vẫn là nên làm đầy đủ bài tập thì hơn.

Đang thầm cảm thán dở thì nó bị tiếng ồn phát ra từ cửa thư viện cắt ngang suy nghĩ. Nó thấy cả một đống người bu lại với nhau thì tính hóng hớt bùng lên, nó nắm tay Đức Minh chạy ra chỗ cửa thư viện ấy.

Sau đó nó định chui vào nhưng nghĩ lại người của Đức Minh quá lớn, khó mà chen vào được thì nó ngậm ngùi đứng ngoài rồi hỏi bạn nữ bên cạnh chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra có một bạn nữ mắc bị phát hiện mắc chứng tâm thần cuồng theo dõi một bạn nam tên – Vương Đình Nam. Khi bị bắt, bạn nữ ấy đã cố chạy trốn nhưng bị Đình Nam phát hiện rồi tàn nhẫn ném chiếc camera mạnh đến nỗi văng cả linh kiện. Lõi ảnh trong đó cũng bị lấy mất, mấy tấm ảnh đã được in chất lượng cao cũng bị anh vô tình xé đi.

Nghe xong nó có chút sợ hãi vì không ngờ ở trong trường lại có học sinh cuồng theo dõi. Sau đó nó thấy có một số người tản ra đi về mới dắt Đức Minh đi vào hóng.

Nó thấy một cô gái dáng vóc bình thường đeo khẩu trang đen đang ngồi xuống vừa khóc vừa vơ vét những mảnh giấy của tấm ảnh bị xé đi. Trước mặt cô gái ấy là một thanh niên lạnh lùng, rất rất cao, khuôn mặt thì xinh xắn, đẹp đẽ y như búp bê không chút tì vết. Nếu so sánh với Đức Minh thì quả là kẻ tám lạng, người tám mươi gam.

Đẹp vậy bị theo dõi thì đúng rồi, nghĩ đến đây nó bỗng chốc giật mình. “Mình và Đức Minh sẽ không sao chứ?” – Nó vội vàng quay xuống nhìn Đức Minh thì thấy hai vẫy vẫy tay rồi dẫn nó đến trước mặt Đình Nam.

Bỗng nhiên nó phát hiện ra Mạnh Dũng đang đứng bên tai trái cậu bạn tên Đình Nam mà khi nãy nó không thấy vì bị che khuất thì nó nhảy vồ ra chỗ tra nam như hồ rình mồi và nắm chặt cổ áo anh nói:

- Này Dũng, bây giờ anh vẫn còn có tâm trạng hóng drama?

- Linh, em bỏ tay ra mau! – Mạnh Dũng giật mình đáp.

- Khi Mai đang buồn lòng vì thằng khốn như anh thì anh vẫn nhởn nhơ đứng ở đây ư?

Nó vừa nói xong thì Mạnh Dũng bỗng chốc cứng đờ, im lặng tại chỗ không nói gì. Đình Nam thấy sự việc không ổn thì nắm lấy cổ tay nó nói:

- Bỏ tay ra trước rồi có gì nói chuyện.

Nó không nghe còn định nói gì đó thì mấy chủ cảnh sát ồ ập đi vào nên nó đành bực tức mà buông tay ra. Sau đó cảnh sát nhanh chóng còng tay bạn nữ đó và áp giải lên xe.

Tuy vậy nhưng mọi người vẫn tụ tập đông như trước, không ai có ý định rời đi vì có drama lớn như thế này, không hóng hơi phí.

Nó thấy khá nhiều người nên không định phanh phui chuyện của Mai, cuối cùng nó đành nuốt cục tức xuống rồi đi về, trước khi đi còn không quên ném cho Mạnh Dũng ánh mắt sắc lạnh và lườm Đình Nam một cái.

Đức Minh thấy thế liền nhanh tay chào hai người rồi vội vội vàng vàng đuổi theo Hà Linh.