Tiểu Ngốc Tử

Chương 4




Mưa to ba ngày ba đêm.

Tiểu huyệt Diệp Trường Canh cũng bị côn th*t yêu thương ba đêm. Đợi mưa tạnh, tiểu ngốc tử không rảnh lo vòng eo cùng thịt đùi bủn rủn, ầm ĩ muốn đi hái táo.

Nhưng mưa mới vừa dừng, đất rất ướt, Tiêu Cảnh Sơn không nghĩ để tiểu ngốc tử ngã, đầu vốn không thông tuệ trở nên càng ngốc. Hảo lời hống, còn nấu một nồi cháo gà, xào thịt, rau ướp đặt ra dĩa, tiểu ngốc tử mới ngoan ngoãn ăn sớm một chút.

Trường Canh chỉ cần ăn đồ vật, miệng lẩm bẩm cuối cùng ngừng lại. Còn nói ăn no phải làm việc, y muốn giúp Cảnh Sơn giặt quần áo, giúp Cảnh Sơn quét nhà!

Y thích lao động, lao động khiến y vui vẻ!

Tiêu Cảnh Sơn mặc y, chỉ cần không ra khỏi cửa hái táo liền hảo.

Nông gia một ngày sinh hoạt từ mỹ vị cơm sáng bắt đầu. Tiêu Cảnh Sơn ở trong sân lau cung, đó là công cụ hắn săn thú. Hắn lau đến thập phần nghiêm túc cẩn thận. Trường Canh ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu xem hắn lau cung, tiểu ngốc tử phỏng chừng hứng thú, vỗ tay:

"Trường Canh cũng muốn đi săn thú!"

Ý tiểu ngốc tử là xem Tiêu Cảnh Sơn săn thú, nhưng y biểu đạt không rõ ràng lắm. Y nhìn cánh cung toàn thân đen nhánh, ánh mắt mang theo vài tia hưng phấn.

Tiêu Cảnh Sơn nhíu mi, cảm thấy trên núi quá nguy hiểm, hắn sợ Trường Canh sẽ xảy ra chuyện, tiểu ngốc tử nhìn ra Tiêu Cảnh Sơn không tình nguyện, ngốc đầu còn muốn nghĩ biện pháp, thân mật cọ mặt Tiêu Cảnh Sơn, đem tâm trượng phu y đều hoá mềm.

Tiểu ngốc dưa cư nhiên ghi nhớ lời người dạy!

"Vậy ngươi đáp ứng ta, lên núi không được chạy loạn, ngoan ngoãn nghe ta lời nói."

Tiêu Cảnh Sơn thật không có cách với tiểu ngốc tử. Tiểu ngốc tử gật đầu bảo đảm, Tiêu Cảnh Sơn vẫn không yên tâm, tính toán hôm nay không lên núi, mà là đi quanh, chờ Trường Canh đi mệt, liền đưa y về nhà.

Đường trên núi có chút khó đi, nhưng không khí thực tốt. Trước khi lên núi, Tiêu Cảnh Sơn nhắc nhở y, trên núi có lão hổ tốt nhất đừng chạy loạn, miễn cho bị lão hổ bắt đi, còn cố ý nói chuyện xưa hù dọa y, trấn trên đã từng có ca nhi bị lão hổ ngậm vào trong động, đè trong động ngày đêm luyến(ái~), luyến ra một ổ hổ con. Trường Canh nghe có chút sợ, từng bước theo sát Tiêu Cảnh Sơn, không dám loạn đi lại.

Vì mưa to, xung quanh núi chưa thấy gà rừng thỏ hoang. Trường Canh dọc theo đường đi nhưng thật ra vui vẻ, phía sau còn xách tiểu tay nải, bên trong bỏ mấy cái bánh nướng lớn cùng một ít thịt hấp, đảm đương lương khô.

Tiêu Cảnh Sơn tìm kiếm con mồi, muốn thịt chút gà rừng để Trường Canh đỡ thèm. Qua nửa canh giờ, Trường Canh có chút mệt mỏi, lẩm bẩm nói y đau chân.

Tiểu ngốc tử đau chân đi khập khiễng, Cảnh Sơn không biện pháp chỉ có thể mang y đến tiểu sơn động phụ cận.

Tiểu sơn động là Tiêu Cảnh Sơn trong lúc săn thú vô tình phát hiện, bên trong có chút rơm rạ. Tiêu Cảnh Sơn cởi giày Trường Canh, phát hiện gót chân nhỏ có chút hồng, còn có một viên tiểu bọt nước.

Trường Canh rụt rụt chân, vừa định kêu đau, lại sợ liên lụy Cảnh Sơn, kiên cường:

"Một chút cũng không đau! Trường Canh không sợ đau!"

Tiêu Cảnh Sơn bất đắc dĩ thở dài, tiểu ngốc tử không sợ đau nhưng hắn tâm sẽ đau a.

Sớm biết để cho tiểu ngốc tử thành thành thật thật ngốc trong nhà mới tốt, đi săn thú chỉ chịu tội. Hắn đau lòng hôn hôn chân Trường Canh, tiểu ngốc tử duỗi thẳng chân:

"Chân, chân rất thối......"

"Nơi nào thối, Trường Canh của ta thơm nhất."

Đùa bỡn tiểu ngốc tử một phen, Tiêu Cảnh Sơn ra bên ngoài tìm chút thảo dược, nhai nát đắp ở vết thương. Hai người lại mở tay nải, ăn thịt, bánh nướng. Bánh là Tiêu Cảnh Sơn làm, mặt trên rải chút hạt mè, tiểu ngốc tử ăn vào rất thơm.

Nghỉ tạm một lát, Tiêu Cảnh Sơn duỗi hai tay đem Trường Canh ôm vào trong ngực, môi lưỡi ở bên tai y cọ xát, đại chưởng cũng bắt đầu hướng trong quần áo y sờ, thở dốc dồn dập.

Trường Canh có chút xấu hổ, ra bên ngoài nhìn nhìn, nhìn thấy bên ngoài đều là cỏ dại không người, tiểu thân mình thịt vù vù mới hướng trong lòng ngực Tiêu Cảnh Sơn dựa. Chỉ nghe thấy Tiêu Cảnh Sơn ở bên tai y nhẹ nhàng nói:

"Trường Canh, ta lại đói bụng."

"Kia, kia làm thế nào......"

Tiểu ngốc tử có chút chân tay luống cuống, y vừa rồi hình như ăn đến quá nhiều...

Ước chừng ăn một chiếc bánh, năm khối thịt hấp, sớm biết y sẽ không ăn nhiều như vậy để lại cho Cảnh Sơn. Y theo bản năng hướng trong túi kiếm trái táo, kết quả hôm nay không có hái táo, trong túi rỗng tuếch.

Tiểu ngốc tử khổ sở méo miệng, muốn khóc:

"Sớm biết ta sẽ không ăn thịt..."

"Trường Canh ngốc."

Tiêu Cảnh Sơn ôm y, đũng quần căng phình phình trướng trướng, cọ xát hông Trường Canh. Tiểu ngốc tử tuy ngốc nhưng lúc này minh bạch, nguyên lai Cảnh Sơn là muốn cái kia... Cảnh Sơn xấu!

Tiểu Trường Canh rất nhanh bị cởi quần, áo dài hỗn độn. Tiểu huyệt bị Tiêu Cảnh Sơn lấy ngón tay không ngừng khuếch trương, y nắm rơm rạ dưới thân, xin tha:

"Cảnh sơn, ngươi điểm nhẹ...... Điểm nhẹ."

Huyệt nhi tiểu ngốc tử thực chặt, thật vất vả chọc ra chút tao thủy, Tiêu Cảnh Sơn đã ngạnh đến không được, giơ hai chân trắng nõn, lúc này mới đĩnh côn th*t thô to nhắm ngay cúc huyệt ướt mềm, cắm xuống.

"Thả lỏng."

Tiêu Cảnh Sơn bị huyệt nhi kẹp đến trên gáy đều là mồ hổi: "Để phu quân hảo hảo thương ngươi, đem huyệt nhi ngươi thao đến phun nước."

"Ngô......" Tiểu Trường Canh mơ hồ không rõ đáp lời.

Mông thịt bị Tiêu Cảnh Sơn phủng trong tay, đại nhục bổng không vội thao huyệt mà chín nông một sâu đâm vào rút ra, đại quy đầu chậm rì rì cọ xát trên tao điểm.

Tiểu dương v*t Trường Canh cũng bị Cảnh sơn nắm trong tay, trên theo nhỏ còn chảy ra dâm dịch.

"Ân...... Quá lớn......" So chày gỗ còn muốn lớn hơn rất nhiều.

"Trường Canh, huyệt nhi ngươi thực chặt, phân thân vi phu đều bị ngươi kẹp gãy."

Theo tiểu ngốc tử lãng kêu, Tiêu Cảnh Sơn cả người đều hưng phấn, thao đến tiểu ngốc tử đầu váng mắt hoa.

Hắn mở ra kẽ mông tiểu ngốc tử, dùng sức hướng bên trong cắm thao, dâm thuỷ đều bị thao ra, làm ướt nguyên cây côn th*t, sáng lấp lánh. Lực độ nam nhân như mãnh hổ, thao đến trong sơn động đều là âm thanh kịch liệt thao huyệt.

"Thoải mái hay không?" Tiêu Cảnh Sơn nhéo thịt vú Trường Canb:

"Kêu ra, vi phu thích nghe."

"Ngô ngô ngô...... Trường Canh sắp chết a!"

Trong sơn động chỉ truyền đến tiếng nức nở không ngừng của Trường Canh, thí mắt(cúc~) vừa ẩm ướt vừa mềm mại, bị côn th*t căng đến tràn đầy.

Một tư thế đơn giản Tiêu Cảnh Sơn lại thao đã lâu, tiểu nhục huyệt bị thao vừa ướt vừa mềm, bụng Trường Canh đều là tinh dịch trắng đục, hiển nhiên bị thao bắn một lần. Lúc này lại nhịn không được, tiểu gậy th*t lại run run rẩy rẩy phun ra loãng tinh.

"Tiết nhanh như vậy."

Tiêu Cảnh Sơn trừng phạt trên thịt mông tiểu ngốc tử đánh một chút. Mông thịt no đủ bị bàn tay vuốt ve đùa bỡn, tràn ra thịt trắng nõn. Hắn một bên đét mông một bên thao huyệt. Lúc đại quy đầu nghiền áp đến tao điểm, tiểu ngốc tử trợn tròn mắt thất thanh thét chói tai, y e lệ bưng kín miệng, đùi đều run rẩy.

"Kêu đến lớn tiếng như vậy, đợi lát nữa đem lão hổ gọi tới, ngươi liền phải sinh hổ con cho nó."

Tiêu Cảnh Sơn cố ý khi dễ y, đại hành thân liên tiếp hướng huyệt tàn nhẫn đâm, sợ tới mức Trường Canh kẹp chặt hậu huyệt. Thành ruột đều là d*m thủy ướt đẫm, tầng tầng mấp máy, tham ăn cự căn, phát ra tiếng nước dâm mĩ.

"Nói, có phải hay không cố ý muốn gọi lão hổ tới!"

"Ta không phải...... Ta không có......"

Tiểu ngốc tử ôm cổ Tiêu Cảnh Sơn, đứt quãng nói rõ nỗi lòng:

"Ta chỉ cần Cảnh Sơn...... Chỉ sinh oa nhi cho Cảnh Sơn...... A a a......"

Tiêu Cảnh Sơn hôn hôn y, thật là tiểu ngốc tử làm cho người ta thích!

Hắn dứt khoát đem tiểu ngốc tử trực tiếp ôm vào trong ngực, làm tiểu ngốc tử dựa vào ngực, dương v*t gắt gao hai người liên kết.

Tiểu ngốc tử cả người phát run, tao thủy trong tràng đạo đều bị phân thân thao ra, theo huyệt khẩu chảy xuống, lộng ướt âm mao Cảnh Sơn.

"A...... Trường Canh thật thoải mái...... Còn muốn cắm cắm......"

Tiểu ngốc tử kêu không hề tiết chế, đại côn th*t cũng dùng sức thao. Hai viên đản(trứng~) nặng trĩu dùng sức đánh mông. Tiểu ngốc tử bị đỉnh đến mắt đầy sao, bị hung hăng thao trăm lần, hai người đồng thời tiết ra.

Tinh dịch nùng bạch Tiêu Cảnh Sơn toàn bộ phun ra trong huyệt tiểu ngốc tử, bắn tới chỗ sâu nhất.

Nùng tinh nóng đến tiểu ngốc tử hồn vía lên mây, trong miệng tất cả đều là nước bọt không kịp nuốt, thoải mái đến tinh thần hoảng hốt, huyệt khẩu run rẩy không ngừng.

"Trường Canh, ta còn đói."

Mới vừa tiết tinh không lâu, Tiêu Cảnh Sơn lại ngạnh: "Chính mình động động mông, ngoan."

Trường Canh tuy mệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp, vặn vẹo mông, miệng không ngừng ê a gọi bậy. Tiêu Cảnh Sơn nắm eo y hướng lên trên đỉnh thao, chọc vách tường d*m thủy không ngừng, thiếu chút nữa thao hỏng huyệt y.

Âm thanh thân thể va chạm phi thường lớn, "Bạch bạch bạch", "Xì xì" cùng với tiếng nước tràn ngập huyệt động.

Nếu lúc này có tiều phu đi qua, khẳng định có thể nghe được dâm thanh lãng ngữ trong sơn động, còn có thể nghe thấy tiếng nhục côn thao huyệt.

"Cảnh Sơn...... Ta...... Ta không được......"

"Nhẫn nhẫn, vi phu lập tức bắn cho ngươi."

Tiêu Cảnh Sơn sợ Trường Canh chịu không nổi, trụ mông y nhanh chóng đâm vào rút ra, đem tràng đạo d*m thủy quấy loạn, vách tường nóng bỏng tê dại. Hậu huyệt chứa đầy d*m thủy theo tay xoa nắn không ngừng vẩy ra bên ngoài, tiểu ngốc tử bị thao đến tay chân phát run, nói cũng không thành, tiểu huyệt nhanh chóng co rút lại.

Nhất thời, trong sơn động đều là âm thanh thao huyệt cùng lãng kêu, dâm mĩ sơn dã một mảnh.

Đại nhục bổng hung hăng đâm chọc, cả người tiểu ngốc tử đều là mồ hôi.

Tiêu Cảnh Sơn lại dùng lực hướng trong đĩnh, thao tới một nơi mềm mại, tiểu ngốc tử hoảng đến tay chân quơ loạn, khóc lóc, kêu Cảnh Sơn đừng cắm y.

Quy đầu bị gắt gao bao vây, cảm giác chặt chẽ chưa từng có vây quanh, làm Tiêu Cảnh Sơn ấn đường nhăn lại, không thể khống chế đem tinh dịch bắn vào chỗ sâu trong tràng đạo tiểu ngốc tử.

"A a a! Trường Canh sắp chết a! Sắp chết a!" Tiểu ngốc tử thét chói tai phun ra tinh dịch.

Cao trào qua đi, mồ hôi đầm đìa, hai người gắt gao ôm nhau. Dã ngoại đại chiến sướng đến Tiêu Cảnh Sơn da đầu tê dại, tiểu huyệt Trường Canh cũng bị thao đến nước văng khắp nơi, theo đại nhục bổng rút ra, tinh dịch chảy ra bên ngoài, toàn bộ vẩy trên rơm rạ.

Tiểu ngốc tử tay chân nhũn ra, cúc huyệt run rẩy phun tinh, nếu không phải được Tiêu Cảnh Sơn ôm nhất định duy trì không được. Y mở miệng thở hổn hển, hai mắt thất thần nhìn sơn động, thế nhưng bị thao ngất đi rồi.

Tiêu Cảnh Sơn cảm thấy mỹ mãn giúp tiểu ngốc tử mặc tốt quần áo, ôm tiểu ngốc tử trong nhà Diệp Đại Lang đi đến. (Trường Canh là Nhị Lang, Trường Sinh là Đại Lang)

Đại Lang còn bận việc trên đất, xa xa nhìn thấy hai người lại đây, nhìn tiểu ngốc tử bị Cảnh Sơn ôm vào trong ngực bị dọa, sau lại nghe thấy khí vị trên người hai người nồng đậm chuyện phòng the, Diệp Đại Lang gãi gãi đầu ngượng ngùng đo nấu nước.

Tiểu ngốc tử đã ngủ, an an tĩnh tĩnh nằm trên giường đất.

Tiêu Cảnh Sơn chuẩn bị vào núi săn thú, vì sinh kế ngày sau, hắn quyết định lúc này muốn vào núi ba ngày hoặc là năm ngày, nói muốn bắt hai con lợn rừng, lên quán rượu trên trấn bán tiền. Lấy săn thú mà sống chung quy không phải kế lâu dài, hắn muốn đặt mua chút đồ nghề, để Trường Canh sống tốt hơn.

Tiêu Cảnh Sơn nhìn mặt tiểu Trường Canh, trong lòng không nỡ, ra tới ngoài cửa lại đi vòng vào trong phòng, hôn lại thân mật, thấp giọng thì thầm:

"Tiểu ngốc tử, vi phu không ở, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình, ta qua mấy ngày liền trở về."

"Ngươi ngoan ngoãn nghe đại ca nói, ra cửa hái táo phải cẩn thận, không cần đi sông nhỏ chơi, không cần nhớ ta, ta nhớ ngươi là đủ rồi."

Dù cho không nỡ, cho dù vướng bận. Một đời này, nhu tình Tiêu Cảnh Sơn cũng chỉ dành tiểu ngốc tử một người.

Tiêu Cảnh Sơn nhéo nhéo mặt y, mới bước đi như bay ra sân.

Diệp Đại Lang biết hắn lần này cần đi săn thú trong núi, vì hắn chuẩn bị thêm bánh bột ngô cùng nước, còn nói sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu ngốc dưa. Tiêu Cảnh Sơn lúc này mới yên tâm lên núi săn thú, hy vọng ít ngày nữa khi hắn về nhà, có thể nhìn đến tiểu ngốc tử hoạt bát loạn nhảy, ngây ngốc hướng hắn lắc quả táo trong tay.

Rời nhà vài ngày, Tiêu Cảnh Sơn không ở, hắn vừa đi, tiểu ngốc tử thế nhưng gặp bất trắc.