Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh

Chương 55




Bởi vì Hoàng Thái Cực ở Sùng Chính điện xử lý công vụ đến đêm khuya, cho nên lúc hắn đến chỗ của Tiểu Ngọc Nhi cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ phòng của Tiểu Ngọc Nhi vẫn thức, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Hoàng Thái Cực vừa đến, cung nhân trực ở bên ngoài thấy vậy lập tức liền chuẩn bị lên tiếng hành lễ, nhưng đều bị Hoàng Thái Cực phẩy tay cho lui.

Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng tiêu sái bước đến trước cửa, tận lực không phát ra một chút tiếng động, ngay khi hắn định gõ cửa, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng vọng ra.

"Cách Cách, không phải thêu ở đây, phải thêu ở bên cạnh mới đúng, đường may lại sai rồi!” Cao Oa bất đắc dĩ thở dài nói.

"Như thế nào mà thêu một cái khăn tay cũng khó như vậy a!” Tiểu Ngọc Nhi bất mãn thấp giọng oán giận, lập tức lại truyền ra tiếng hô đau: “A!”

"Cách Cách, ngài vẫn nên đặt xuống đi, để nô tỳ giúp ngài.” Thanh âm Cao Oa mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

"Không cần! Ta đã nói tự mình thêu, ta nhất định phải thêu cho xong!” Tiểu Ngọc Nhi rất quật cường.

Sắc mặt Hoàng Thái Cực càng thêm âm trầm.

Lại qua một hồi lâu, phòng trong lần thứ hai truyền ra tiếng cười, "Cách Cách, ngài đang thêu cái gì vậy a?"

Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, một lúc lâu mới phân phó Cao Oa: "Ngươi ra ngoài mang cho ta một chút chỉ thêu." Thanh âm rất uể oải, đại khái là thêu không được đẹp.

"Vâng." Cao Oa nhịn cười đáp, sau đó mở cửa, phát hiện Hoàng Thái Cực đứng ở ngoài, nhất thời bị sợ hãi nhảy lên: "Đại Hãn cát tường!"

Tiểu Ngọc Nhi cũng ngây người một hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng từ buồng trong đi ra, phát hiện Hoàng Thái Cực quả thực đang đứng ở ngoài cửa, cảm thấy nhất thời bồn chồn, Hoàng Thái Cực đột nhiên đến chỗ này của nàng là muốn làm cái gì? Tiểu Ngọc Nhi nghĩ muốn cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoàng Thái Cực, cũng cười không nổi, chỉ có thể vội vàng thi lễ.

Nhưng Hoàng Thái Cực cũng không có kêu nàng đứng dậy, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, cảm xúc đáy mắt khiến người khác không biết là vui hay là giận.

Tiểu Ngọc Nhi xấu hổ nửa ngồi trên mặt đất, không dám đứng dậy, cũng không dám hỏi.

Một lúc lâu, Hoàng Thái Cực mới nhìn lướt qua Cao Oa đang sững sờ ở một bên: "Ngươi không phải muốn đi lấy thêm chỉ thêu sao? Còn không đi nhanh?"

Cao Oa sửng sốt, lập tức thi lễ, tuy rằng không yên lòng Tiểu Ngọc Nhi, nhưng Cao Oa cũng không dám ngỗ nghịch Hoàng Thái Cực, đành phải lui xuống.

Nơi này, toàn bộ cũng chỉ còn lại hai người Tiểu Ngọc Nhi cùng Hoàng Thái Cực. Nhưng Hoàng Thái Cực vẫn không có cho nàng đứng lên, chỉ chậm rãi thong thả bước đến nhuyễn tháp bên trong phòng, sau đó phát hiện phía trên đặt kim chỉ và một bức khăn thêu.

Hoàng Thái Cực nhíu mắt, sau đó liền đi về phía nhuyễn tháp, cầm lấy khăn thêu của Tiểu Ngọc Nhi nhìn một chút.

Tiểu Ngọc Nhi muốn đứng dậy nói cái gì đó, nhưng nàng vừa động đã bị Hoàng Thái Cực khiển trách: "Ai cho nàng đứng dậy!"

Tiểu Ngọc Nhi lại vội vàng quỳ xuống mặt đất, tuy trên mặt không biểu lộ cái gì, nhưng là trong lòng Tiểu Ngọc Nhi vẫn vô cùng khó chịu.

Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi uyên ương được thêu trên khăn voan màu hồng, tuy uyên ương có thể nói là nhìn rất giống vịt hoang, nhưng cũng không giảm được nội tâm không vui của Hoàng Thái Cực.

Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Thái Cực trực tiếp ném khăn tay xuống đất, sau đó như vô tình tiến lên một bước, đem hai uyên ương thêu trên khăn voan dẫm nát dưới chân, Hoàng Thái Cực cười lạnh: "Như thế nào? Ngươi định dùng dạng thêu hạ phẩm này làm vui lòng người kia sao?"

Nếu lúc trước dùng từ đường hoàng để hình dung nội tâm của nàng, vậy hiện tại chính là phẫn nộ. Hoàng Thái Cực là ngươi không bỏ qua cho ta! Nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn không kiêu ngạo không siểng nịnh đáp: "Hồi Đại Hãn, sở dĩ để Cao Oa đi lấy chỉ thêu, là bởi vì không hài lòng với tú phẩm này. Thêu ra làm bẩn mắt Đại Hãn, Tiểu Ngọc Nhi biết tội.”

Hoàng Thái Cực cười lạnh một tiếng: "Biết tội? Vậy nàng có biết nàng còn phạm vào tội gì không?"

Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoàng Thái Cực chậm rãi đi đến trước mặt nàng, sau đó ngồi xổm xuống, đôi mắt màu đồng chứa môt chút uấn giận, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tiểu Ngọc Nhi, "Tội lớn nhất của nàng là luôn ý chí sắt đá với ta!” Dứt lời, Hoàng Thái Cực liền không để ý đến đáy mắt kinh ngạc của Tiểu Ngọc Nhi, nhanh chóng che lại đôi môi đỏ mọng của nàng.

Nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, Tiểu Ngọc Nhi khiếp sợ trừng lớn mắt, thừa dịp Tiểu Ngọc Nhi còn đang kinh ngạc lưỡi Hoàng Thái Cực liền linh hoạt xông vào miệng của nàng, không chút nào lưu tình ở trong khoang miệng tùy ý đoạt lấy.

Cảm giác như thế, khiến Tiểu Ngọc Nhi nhớ lại đoạn kí ức trước kia bên bờ sông, cơ hồ theo bản năng lập tức cắn đầu lưỡi của Hoàng Thái Cực.

Hoàng Thái Cực đau đến hút một ngụm khí lạnh, nhanh chóng rút ra ngoài, Tiểu Ngọc Nhi nhân lúc hắn buông ra, trong nháy mắt liền xoay người chuẩn bị trốn thoát, nhưng Hoàng Thái Cực vẫn nhanh hơn một bước bắt được nàng.

"Ngươi buông ra!" Tiểu Ngọc Nhi cả giận nói, sống chết muốn thoát khỏi trói buộc của Hoàng Thái Cực, nhưng vẫn phí công như trước.

Hoàng Thái Cực không nói chuyện, trực tiếp đem Tiểu Ngọc Nhi gắt gao kéo vào trong lòng của mình, một tay chế trụ tay của Tiểu Ngọc Nhi một tay ôm chặt hông nàng, khiến Tiểu Ngọc Nhi không thể dãy dụa.

"Ngươi buông! Hoàng Thái Cực! Ngươi đừng nổi điên!" Lúc này đầu óc của Tiểu Ngọc Nhĩ cũng không còn nhớ nổi thân phận của hắn là gì, trực tiếp gọi ra tên của Hoàng Thái Cực.

Kết quả Hoàng Thái Cực không tức giận mà còn cười, tựa đầu chôn ở cần cổ của nàng, cười nhẹ: “Lần đầu tiên nghe được nàng kêu tên ta, rất êm tai."

Tiểu Ngọc Nhi chỉ cảm thấy hô hấp của hắn thổi qua gáy nàng, lập tức nổi lên một tầng da gà, không phải là mẫn cảm, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm..

"Hoàng Thái Cực, ta chỉ coi ngươi như tỷ phu, như trưởng bối của ta, ngươi mau buông ta ra!” Tiểu Ngọc Nhi muốn để cho mình tỉnh táo lại trước.

Ai ngờ Hoàng Thái Cực đang vùi đầu lại cắn một cái thật mạnh lên cổ nàng, Tiểu Ngọc Nhi bị đau, tức giận mắng: "Ngươi, cái người điên này!"

Hoàng Thái Cực mạnh mẽ đặt nàng lên cửa, hai tay ép lên tường, đè Tiểu Ngọc Nhi lại khóa ở trong lòng hắn. Lửa giận hừng hực tràn ngập trong mắt và cả trong tim hắn, âm thanh phát ra như nghiến: “Ta nói rồi, thân phận không phải là trở ngại giữa chúng ta, Ngọc nhi và Hải Lan Châu có thể gả cho ta, nàng cũng có thể!”

"Ta không muốn gả cho ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi cơ hồ cũng bị hắn bức điên rồi, cả giận nói.

"Cho nên nàng muốn gả cho Đa Đạc?" Hoàng Thái Cực nhướng mày: "Nếu ta là cô phụ và tỷ phu của nàng, như vậy Đa Đạc là gì, thúc thúc?"

Tiểu Ngọc Nhi nghiêng đầu: "Ta và hắn không có quan hệ huyết thống."

"Ta cũng như vậy!" Hoàng Thái Cực gầm nhẹ: "Cũng giống hắn, không có bất luận quan hệ huyết thống gì với nàng."

Đôi đồng tử ngăm đen của Hoàng Thái Cực nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc nhi, mang theo thần sắc bi thương yếu ớt, “Nói cho ta biết, vì cái gì hắn có thể còn ta vô luận như thế nào cũng không thể đả động lòng của nàng.”

Hô hấp của Tiểu Ngọc Nhi bị kiềm hãm, lần thứ hai nhìn về phía Hoàng Thái Cực, thần sắc đã lãnh tĩnh* hơn rất nhiều, nhướng mày nhìn hắn: "Vì cái gì? Ngươi muốn biết?"

[*] Lạnh lẽo + bình tĩnh.

Song mâu của Hoàng Thái Cực không nguyện ý bỏ qua bất kỳ biểu tình nhỏ nào trên mặt Tiểu Ngọc Nhi, nặng nề mà gật gật đầu.

Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn, gằn từng tiếng rành mạch: "Bởi vì cả đời này của hắn chỉ yêu một mình ta, lấy một mình ta, khi ta không vui, hắn sẽ nghĩ mọi cách có thể để dỗ ta vui vẻ, hắn luyến tiếc ta khổ sở. Hắn sẽ vì muốn gặp mặt ta mà ngu ngốc đến nỗi mỗi ngày đều chờ ở một chỗ, khi ta bất lực và tuyệt vọng hắn sẽ xuất hiện, hắn coi ta còn quan trọng hơn sinh mệnh của hắn. Nam nhân như vậy, vì cái gì ta lại không động tâm? Sẽ không thích cho được?"

Mỗi một câu nói của nàng, đều khiến cho sắc mặt của Hoàng Thái Cực càng thêm âm trầm từng chút, nhưng Tiểu Ngọc Nhi vẫn tiếp tục, ánh mắt nhìn Hoàng Thái Cực còn mang lên một chút khinh thị: "Ngươi sao? Luôn miệng nói thích ta, nhưng nhanh như vậy đã phong một nữ nhân khác lên làm phúc tấn, tình cảm của ngươi nông cạn như vậy sao? Mỏng đến nỗi chỉ cần hơi chạm nhẹ liền có thể vỡ tan.”

Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh: "Vì vậy, ta việc gì phải thích ngươi? Bởi vì ngươi thích ta nên ta buộc phải thích ngươi sao?”

Tiểu Ngọc Nhi gằn từng tiếng, lời của nàng giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào lòng của Hoàng Thái Cực, vừa chuẩn lại ngoan. Thì ra, tình cảm của hắn ở trong mắt nàng lại buồn cười như vậy, cũng bởi vì như vậy, mà nàng có thể đem tình cảm của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân sao? Hắn không cho phép!

Hoàng Thái Cực không hề có dự liệu hung hăng tập kích đôi môi đỏ mọng của Tiểu Ngọc Nhi, lại một phen châm ngòi khẽ cắn, Hoàng Thái Cực nhịn không được lửa giận trong nội tâm, trực tiếp ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi, một cước đóng cửa lại, sau đó đem Tiểu Ngọc Nhi đặt lên trên giường lớn. Cúi người, liên tiếp hôn xuống.

Nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại không hề phản kháng, hôn một lúc, Hoàng Thái Cực mới mơ hồ cảm thấy không thích hợp, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi trống rỗng nhìn lên đỉnh giường, mặc cho hắn khiêu khích âu yếm như thế nào, nàng đều là thờ ơ.

Cảm giác được hắn dừng lại, khóe mắt Tiểu Ngọc Nhi lúc này mới giật giật, mắt nhìn hắn tràn ngập trào phúng.

Biểu tình này của nàng càng thêm kích thích đến Hoàng Thái Cực, tâm ẩn ẩn có một chút thương hương tiếc ngọc đều biến mất vô tung vô ảnh, thô bạo kéo quần áo của Tiểu Ngọc Nhi, vì bây giờ là mùa xuân, bản thân mặc quần áo cũng không nhiều, rất nhanh Tiểu Ngọc Nhi liền lộ ra đầu vai như ngọc.

Hoàng Thái Cực cũng không biết từ khi nào đã cởi bỏ áo khoác của mình, nằm ở trên giường, ánh mắt lướt đến đầu vai trắng nõn mê người, đáy mắt càng thêm sâu thẳm.

Dường như trong lúc hắn vô ý đã từng nhìn thấy, động tác của Hoàng Thái Cực dần dần mềm nhẹ, tựa vào phía sau Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai nàng.

Sau đó một đường đi xuống, thần trí Hoàng Thái Cực thần trí dần dần mê muội, cho đến khi xúc cản truyền đến không còn mềm mại như trước, hắn mới hoảng hốt mở mắt, lọt vào tầm mắt là một vết sẹo dữ tợn dài khoảng hai tấc, so với những vùng da khác trên lưng Tiểu Ngọc nhi lại hoàn toàn không hề tương xứng, nổi lên càng thêm đáng sợ.

Nhưng mà Hoàng Thái Cực chỉ cảm thấy đau lòng, vết sẹo này chính là lúc trước nàng vì hắn chắn đao mà lưu lại, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, lâu như vậy cũng không có biến mất. đáy lòng Hoàng Thái Cực mềm đến rối tinh rối mù, yêu thương hôn lên vết sẹo kia, Hoàng Thái Cực giương mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Còn đau không? Lúc trước..."

Lời nói còn lại tự động nghẹn ở yết hầu, đơn giản là vì biểu tình của Tiểu Ngọc Nhi. Lúc này nàng không còn là trào phúng, cũng không phải cười lạnh, mà là gắt gao đóng chặt hai mắt, khóe mi ngấn lệ, trên gương mặt nhỏ nhắn trải đầy nước mắt, ngay cả gối đầu cũng ướt một mảng lớn.

Thần sắc Hoàng Thái Cực đông lạnh lần thứ hai, "Ta âu yếm khiến cho nàng khó chịu như vậy sao?"

Tiểu Ngọc Nhi không nói chuyện.

Người bên gối sắc mặt trắng bệch, Hoàng Thái Cực có như thế nào cũng không thể tiếp tục hạ quyết tâm, nhặt lên quần áo bị rơi tán loạn trên đất mặc vào.

Cuối cùng còn nhìn Tiểu Ngọc Nhi vẫn đang còn khóc, "Ta sẽ không tiếp tục miễn cưỡng nàng, nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua."

Thản nhiên biểu lộ cõi lòng của mình, Hoàng Thái Cực cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, không phải hắn quân tử, mà là hắn sợ hãi nếu như tiếp tục quay đầu, hắn thực sẽ không nhịn được mà cưỡng bức nàng.

Đến lúc đó, chỉ sợ ngày hôm sau hắn thấy, sẽ là thi thể lạnh như băng của nàng đi.

Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, trào phúng nhếch khóe miệng, Hoàng Thái Cực ngươi thật đáng buồn.

Sau khi Hoàng Thái Cực đi rồi, phòng Tiểu Ngọc Nhi liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh, quần áo bị xé rách vẫn tán loạn trên đất, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lại không hề nhúc nhích.

Cao Oa chậm rãi đẩy cửa, trên tay còn cầm chỉ thêu, sau khi nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng, nàng vội vàng vọt tới bên giường, khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi quần áo không chỉnh tề nằm ở đó, liền nhịn không được rơi nước mắt: "Cách Cách..."

Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ như mới hồi phục tinh thần lại, thấy nước mắt của Cao Oa, có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày: "Khóc cái gì?"

Thanh âm mặc dù có chút khàn khàn, không có uy nghiêm, nhưng Cao Oa vẫn là ngoan ngoãn dừng nước mắt.

"Đi chuẩn bị nước ấm đến cho ta." Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên phân phó nói.

"A?" Cao Oa sửng sốt.

"Đi chuẩn bị nước ấm đến cho ta, a cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nhướng đôi mi thanh tú.

Cao Oa lập tức đứng dậy đi chuẩn bị nước ấm, nhưng đến cửa lại ngừng một chút, có chút không yên lòng nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái.

Tiểu Ngọc Nhi trừng nàng: "Nhìn cái gì? Yên tâm, ta không có việc gì, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra không phải sao?"

Cao Oa vội vàng gật đầu, sau đó ra cửa.

ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi khôi phục lại tĩnh mịch, nhìn quần áo hỗn độn trên mặt đất, nhặt lấy, mặc liên người, miễn cưỡng che được những nơi trọng yếu trên cơ thể, cúi đầu trầm ngâm: "Chuyện gì cũng chưa có xảy ra, không phải sao?" Như là lặp lại, hoặc như là cảnh tỉnh chính mình.

Đêm đó, Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa một đêm, nước dần dần chuyển lạnh, một thùng lại đổi một thùng, nàng như không muốn sống chà sát làn da của mình đến đỏ bừng.

Tắm một đêm như vậy, kết quả là hôm sau Tiểu Ngọc Nhi liền bị bệnh, bệnh rất nặng.

Đa Đạc rất muốn tiến cung đi thăm, nhưng bởi vì có quy tắc, trước khi thành thân bọn họ không thể gặp mặt, vì vậy Đa Đạc cũng chỉ đành sai người đi dò xét tình huống của Tiểu Ngọc Nhi, thuận tiện mang chút thuốc bổ cho nàng, sau đó thư từ qua lại, xác định Tiểu Ngọc Nhi không có gì trở ngại mới thoáng yên tâm.

Mà sau đêm đó, Hoàng Thái Cực không còn đi gặp Tiểu Ngọc Nhi, không có nhìn thấy nàng lần nữa.

Bởi vì Tiểu Ngọc Nhi bị bệnh, nên hôn lễ bị chậm lại một tháng.

Cho đến khi Tiểu Ngọc Nhi hoàn toàn khỏi bệnh, Đa Đạc mới yên lòng. Triết Triết cũng yên lòng, xử lý hôn sự cho bọn họ.

Tại tháng sáu năm ấy, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục từ hoàng cung, gả vào phủ thập ngũ bối lặc, trở thành đích phúc tấn của Đa Đạc.