Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 7: Gặp lại Lục Vô Song




Chỉ thấy bóng trắnglao nhanh về phía tôi, sau đó “rầm” 1 tiếng, cả tôi cùng bóng trắng ngãlăn ra đất, cái mông của tôi đặt mạnh xuống đất, khiến tôi đau đến nỗichảy cả nước mắt. Quá đáng hơn là, hai cánh bánh bao duy nhất còn lạicủa tôi bị đụng rơi xuống đất. AAAAA… Bữa sáng của tôi. Đang định làm ra phải trái trắng đen với người mới tới, thì người mới tới đó đứng bậtdậy, lao nhanh về phía Dương Quá.

“Trứng thối, ngươi thật ở đây,lúc nãy nhát thấy bóng ngươi, ta còn tưởng mình hoa mắt.” Không phảichứ, gọi Dương Quá là “trứng thối”, hahaha. Mà đúng là “thối” thật, hắndám lách người tránh né, để tôi bị bạch y thiếu nữ này đụng té, còn làmmất hai cái bánh bao, thối chết hắn đi.

“Mau cứu ta, nữ ma đầu đang tìm đến đây bắt ta rồi.”

Dương Quá bị vị bạch y thiếu nữ lao đến, nắm chầm lấy tay thì ngạc nhiên,xong khi nhìn thấy diện mạo cô nương này thì giật mình la lên: “Tức phụnhi!”

Bạch y thiếu nữ vội gật đầu la lên: “Phải, phải, nữ ma đầusắp đến đây rồi, chúng ta mau chạy đi thôi. Nếu còn đứng ở đây, thìchúng ta chết chắc, ta không muốn chết đâu, ta vẫn còn rất trẻ.”

Dương Quá nghe bạch y thiếu nữ nói thì mày nhíu chặt, sắc mặt càng thêm nhợtnhạt hỏi: “Lý Mạc Sầu sao lại tìm ra tung tích của ngươi?”

Bạch y thiếu nữ, mặt nhăn mày nhó nói: “Sau trận đấu ở tửu lâu hôm ấy, ngươiđột nhiên bỏ đi, ta trốn trong một khách điếm dưỡng thương. Vết thươnglành rồi, ta lại buồn quá, mới đi ra ngoài chơi cho đỡ buồn, một hôm gặp hai gã khiếu hóa tử, nghe họ nói với nhau rằng ở ải Đại Thắng có đạihội quần hùng gì đó. Ta bèn đến ải Đại Thắng xem cảnh náo nhiệt, nào ngờ đến nơi thì đã bế mạc. Đi ngang qua thôn này, định kiếm một khách điếmnghĩ ngơi, nào ngờ thấy trước cửa là con lừa hoa, đeo cái chuông vàngcủa nữ ma đầu…” Giọng nàng nói đến đây có điểm phát run: “May mà ta chạy nhanh, nếu không đến mạng cũng chẳng còn mà gặp lại ngươi.”

Tôinghe đến đây thì đã biết bạch y thiếu nữ là người nào, còn nữ ma đầu mànàng nhắc là người nào, nên trong lòng cũng không khỏi run rẩy một chập, nói không thành lời: “Tiểu… Tiểu…”

Khi nghe tiếng của tôi, bạch y thiếu nữ mới nhìn qua, thấy tôi vẫn ngồi trên đất thì khó hiểu hỏiDương Quá: “Trứng thối, tên khiếu hóa tử này sao lại ở chung một chỗ với ngươi.” Vì trước đây nàng có thù oán với đám khiếu hóa tử của Cái Bang, nên rất khó chịu khi thấy Dương Quá ở chung với 1 người có bộ dạng nhưăn mày như tôi.

Dương Quá: “Khụ… Đây là Tiểu Trình cô nương, đã cứu mạng ta…”

Bạch y thiếu nữ nghe Dương Quá ho thì lo lắng hỏi: “Trứng thối, ngươi bịthương à, ngươi bị thương có nặng không? Ngươi bị thương ở đâu vậy, đểta xem thử.”

Dương Quá đẩy bàn tay đang đưa tới của bạch y thiếunữ ra, nói: “Ta không sao, cũng may là nhờ có Tiểu Trình giúp đỡ.” Nữacâu đầu là nói với bạch y thiếu nữ, nữa câu sau là nói với tôi.

Lúc này tôi mới hồi phục lại tinh thần sau cơn chấn động, đứng lên, gọi: “Tiểu Song!”

Bạch y thiếu nữ nghe tôi gọi thì ngẩn ra, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, mày nhíu chặt: “Ngươi… ngươi…”

“Phải, là ta đây?” Tôi kích động nói.

“Ngươi là ai?”

Tôi muốn té xuống đất 1 lần nữa, trời ơi, tức chết tôi mà.

Tôi gằn giọng nói: “Lục Vô Song, lớn rồi, nên chẳng cần biểu tỷ này nữa rồi, có phải không?”

Bạch y thiếu nữ nghe tôi nói xong thì trấn động, nhìn tôi chằm chằm, sau lại như nhớ ra gì đó, hai mắt đỏ lên, lao đến ôm chầm lấy tôi, gào khóc:“Biểu tỷ, biểu tỷ còn sống… biểu tỷ còn sống…”

“Tiểu Song…” Tôi mắt ươn ướt, cũng muốn nói vài lời thâm tình với người biểu muội lâu ngày mới gặp lại này. Nào ngờ…

“Chỉ mấy năm không gặp, không ngờ cuộc sống của biểu tỷ lại trở nên khó khăn đến nỗi phải đi ăn xin. Biểu tỷ… huhuhu… Thật là khổ cho tỷ… huhuhu…”

“…”

“Biểu tỷ yên tâm, muội có tiền, sẽ không để cho tỷ chịu cực khổ nữa, sẽ muaquần áo mới cho tỷ. Đảm bảo tỷ sẽ loại bỏ hoàn toàn bộ dáng bán nam bánnữ của tỷ. Giúp tỷ lấy lại bộ dáng đáng yêu năm nào…huhuhu…”

Nhất thời trên đầu tôi xuất hiện 1 đàn quạ đen bay qua, bay qua, còn cất tiếng kêu “Quạ quạ!”

“Lục Vô Song… Nếu muội còn nói nữa, ta sẽ ném muội xuống núi, cho Lý Mạc Sầu đánh chết.” Tôi hít sâu, cố nén cơn nhức đầu nói.

Nói đến đây thì mọi người đã biết tôi là ai rồi chứ gì. Phải! Tôi là TrìnhAnh, là biểu tỷ của bạch y thiếu nữ, mà bạch y thiếu nữ cũng không aikhác chính là Lục Vô Song năm xưa bị Lý Mạc Sầu bắt đi. Nhưng hiện tạivấn đề quan trọng bây giờ không phải tôi là ai, mà là Lý Mạc Sầu sắptruy đến đây, tôi thành thật thú nhận võ công tôi không giỏi cho lắm,nhiều năm theo sư phụ học tập cái tôi thích nhất là học y (tôi vô cùngtự tin với y thuật của mình nha), khinh công, kỳ môn độn giáp, cùng vàichiêu có thể đánh lén người khác, chứ nếu bây giờ bảo tôi đánh nhau trực diện với một cao thủ như Lý Mạc Sầu thì tôi bảo đảm nắm chắc phần thua.

Võ công của Lục Vô Song thì chỉ tàm tạm đánh nhau với Hồng Lăng Ba thì may ra nắm được 6 phần thắng, còn Dương Quá thì bị trọng thương. Cả 3 chúng tôi liên thủ lại với nhau cũng chưa có cơ hội thắng 1 mình Lý Mạc Sầu,chứ đừng nói ả ta còn có thêm 1 đệ tử.

Nghĩ không thể đối khángtrực diện với Lý Mạc Sầu, cũng không thể chạy, thì chỉ còn cách ở lạiđây “dĩ dật đãi lao” thôi, cầm cự được lúc nào hay lúc đó.

Liềnsai Lục Vô Song cùng cằm cuốc xẻng đi đào đất, khuân đá bày “thổ trận”,còn Dương Quá bị thương không thể làm việc nặng đành tha cho hắn ngồinghĩ ngơi bên cạnh.

“Biểu tỷ, thật sự có thể dùng mấy ụ đất nàyđể ngăn chặn nữ ma đầu đó sau. Bà ta rất lợi hại nha, muội chỉ sợ, bà ta chưởng 1 cái là mấy ụ đất này tan nát mất tiêu rồi.”

“…”

“Hay chúng ta vẫn là nên chạy đi thì hơn, cứ ở lại đây như thế này thì sẽ chết chắc đó.”

“Lo mà đào đất đi.”

“Muội chỉ nói sự thật thôi mà, tỷ tức giận cái gì kia chứ.”

“Lục Vô Song!” Tôi phát điên gào lên.

Lục Vô Song bĩu môi, liếc mắt nhìn tôi 1 cái, cuối đầu tiếp tục đào đất.

Hơn 1 canh giờ ruốt cuộc cũng bày xong trận pháp. “Thổ trận” so với “loạnthạch trận” thì kém hơn nhiều, nhưng ở đây lại chẳng có nhiều đá để bày“loạn thạch trận” chỉ có thể bày tạm “thổ trận” mà thôi, trong lòng thầm mặc niệm là sẽ không có chuyện gì sảy ra, mặc dù trong sách viết cả 3người chúng tôi sẽ không sảy ra chuyện gì nhưng biết đâu sẽ có dị biếnsảy ra thì sao, từ lúc tôi đến thế giới thần điêu thì ai biết được cốttruyện có vì tôi mà thay đổi không chứ?

Trời sập tối, Lục Vô Song đi vào nhà trúc đưa cho Dương Quá 1 quyển sách, nói: “Trứng thối, đâylà quyển “Ngũ độc bí truyền” của nữ ma đầu, ta nói dối bà ta rằng quyểnsách bị Cái Bang lấy mất. Nếu bà ta bắt được ta, bà ta sẽ lục thấy nó.Ta không muốn bà ta lấy lại được quyển sách, ngươi xem xong, nhớ kỹ rồithì hãy hủy nó đi.” Nàng ngừng một chút, rồi lại nghĩ gì đó, lấy một tấm khăn trong áo ra đưa cho Dương Quá, nói: “Nếu ngươi không may rơi vàotay bà ta, bà ta nếu định giết huynh, thì huynh hãy đưa cái này cho bàta xem.”

Dương Quá ngạc nhiên hỏi: “Đưa cho ta mảnh khăn rách này làm gì?”

“Cái gì mà khăn rách, là bảo bối cứu mạng đó, chỉ cần đưa mảnh khăn này choLý Mạc Sầu thì bà ta sẽ không giết ngươi đâu, biết chưa. Cũng nhờ cómảnh khăn này mà năm xưa…. Ba la… ba la…” Cái tật nói dai nói dài nói dở vẫn không thay đổi, tại sao Lý Mạc Sầu có thể chịu đựng được nha đầunày đến tận bây giờ nhỉ?

Dương Quá đen mặt, chụp lấy cái khăn tay và quyển sách trong tay Lục Vô Song: “Được được, ta biết rồi.”

Lục Vô Song thấy vậy thì cười nói: “Nhớ là đọc xong quyển sách thì hủy nó đi, còn khăn tay thì phải giữ cẩn thận đó.”

Dương Quá nghe thế thì gật đầu, để bên gối, Lục Vô Song lại nhặt lên nhét vào trong áo hắn, nói nhỏ: “Đừng để cho biểu tỷ của ta biết đấy.” rồi xoayngười bước ra ngoài. Nào đâu có biết tôi núp sau cửa đã nghe hết, thấyhết, nha đầu này đã động tâm rồi, còn giao 1 vật có thể cứu mạng mìnhcho Dương Quá, quả thật là quá ngốc mà, nếu theo nguyên tác thì TrìnhAnh cũng sẽ trao nữa tấm khăn tay của mình cho Dương Quá, nhưng người đó là Trình Anh trong nguyên tác có tình cảm với Dương Quá, không phảitôi, mặc dù tôi thích vẻ ngoài của Dương Quá thật, nhưng cũng không đếnnỗi ngu ngốc hi sinh tính mạng của mình vì hắn, mà cho dù hắn có làngười tôi yêu, tôi cũng chẳng hi sinh tính mạng vì hắn. Đối với tôi,mạng sống chính bản thân là quan trọng nhất, đến thời điểm hiện tại thìtôi nghĩ như thế, nhưng đâu ai biết được chữ ngờ.

Dương Quá lấyquyển sách và nữa chiếc khăn tay Lục Vô Song đưa cho ra coi, được 1 lúckhông biết nghĩ gì lại đặt xuống giường, đi ra ngoài, tôi thừa lúc đólén vào nhà trúc, bỏ luôn quyển sách và nữa chiếc khăn tay trên giườngvào túi. Bảo bối như vậy mà không biết trân trọng, cái tên Dương Quá này cũng thật là.

Trời tối, 3 chúng tôi ngồi trong “thổ trận” chờ đợi kiếp nạn đến.

Lục Vô Song lo lắng hỏi: “Biểu tỷ, thật sự mấy ụ đất này, có thể đối phó được với nữ ma đầu sao?”

“…” Đối phó với loại người nói nhiều như Lục Vô Song, tốt nhất là làm ngơ.

Dương Quá: “Chúng ta phải tin tưởng Tiểu Trình.”

“Nhưng mà… 1 khiếu hóa tử thì làm được gì.” Những chữ gần cuối Lục Vô Song nói cực kỳ nhỏ, hầu như chỉ đủ để 1 mình nàng ta nghe thấy, nhưng người tập võ công như tôi và Dương Quá, thính lực vô cùng tốt, nên nghe rõ rànhrành. Lục Vô Song, khinh thường ta sao, giỏi lắm.

“Nếu “thổ trận” không cản được Lý Mạc Sầu, cùng lắm đến lúc đó đem muội giao cho ả talà được chứ gì?” Nếu không nghĩ đến di nương, di trượng (cha mẹ Lục VôSong), tôi đã đá con nha đầu này ra khỏi “thổ trận” rồi. Không nghĩ xem, vì ai mà tôi lại rơi vào tình trạng nguy hiểm này chứ, đáng lý tôi cóthể 1 mình cao bay xa chạy rồi.

Lục Vô Song: “…”

Dương Quá: “…” “Khụ! Cứ ngồi như thế này thật chán, nếu như có 1 khúc nhạc nghe thì tốt biết mấy.”

Lục Vô Song hớn hở nói: “Phải, phải, nhưng tiếc là ở đây lại chẳng có đànhay sáo. Mà có cũng chẳng ai biết đàn, thổi. Trứng thối! Hay để ta hát 1 bài cho ngươi nghe nhé?”

Dương Quá cười gượng: “Không… không cần.”

Tôi móc cây tiêu trong túi ra, đặt lên miệng thổi 1 khúc cực ngắn. DươngQuá và Lục Vô Song khi nghe tôi thổi tiêu thì rất ngạc nhiên. Nhưng khitôi dừng lại càng ngạc nhiên, có lẫn chút mất mát.

Lục Vô Song ngạc nhiên hỏi: “Biểu tỷ, thì ra tỷ biết thổi tiêu. Cái Bang dạo này còn cho đệ tử đi học thổi tiêu nữa hả?”

Dương Quá lên tiếng: “Tiểu Trình, sao không thổi nữa?”

“Cho ta hôn ngươi 1 cái, ta sẽ thổi cho ngươi nghe.” Tôi cười gian nhìn Dương Quá.

“…”

“Biểu tỷ! Tỷ thật không biết xấu hổ mà, sao có thể đòi hỏi chuyện quá đáng như vậy chứ?”

“Haha, đùa thôi, đùa thôi.”

Vì thời gian chờ đợi rất nhàm chán, nên tôi dùng tiêu thổi 1 khúc “Lưu Ba” cho hai “mỹ nhân” bên cạnh nghe. Cũng để tránh việc nghe Lục Vô Songlãi nhãi. Khi thổi được nữa bài thì Lý Mạc Sầu đến.