Tiểu Nam Phong

Chương 35




Đêm đó bên dòng sông Thanh Thủy dựng lên một sân khấu nhỏ, đặt màn hình lộ thiên.

Trai gái già trẻ trên trấn đều mang ghế ra ngồi xem, kẻ đứng người ngồi. Những xe bán hàng rong xen lẫn trong đám người có bán bánh kẹo que, bán bánh hạt đào,... muốn ăn cái gì cũng có.

Nam Nhã ôm Uyển Loan bước lại, vẫn chưa tìm thấy Chu Lạc, Uyển Loan đòi ăn mứt hoa quả. Vừa mua xong kẹo hồ lô quay người lại thì Chu Lạc đã đứng ngay trước mặt, nhìn cô không chớp mắt, mỉm cười.

Tim Nam Nhã đập thình thịch, Uyển Loan há miệng sửng sốt, sau đó há miệng gọi:"Cậu Chu Lạc!" Rồi vươn tay ra muốn Chu Lạc bế.

Chu Lạc muốn ôm con bé theo thói quen, vừa nhúc nhích, lại dừng lại. Nam Nhã khẽ kéo con bé về, không nói gì. Chu Lạc nghiêng người nhìn sang, làm như đang xem hàng trên xe bán rong. Uyển Loan chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn, vẫn muốn được Chu Lạc ẵm, Nam Nhã giữ chặt con bé lại.

Nhất thời không khí trở nên vô cùng lúng túng.

Chu Lạc cười cười hỏi:"Ôm lâu vậy không mỏi sao?"

Nam Nhã nói:"Ở đây đông người, sợ con bé đi lạc."

Chu Lạc liền bước ngang qua, cúi đầu chọn vài món ăn vặt trên quầy, nhưng ánh mắt lại liếc về phía sau lưng, Uyển Loan cầm kẹo hồ lô trên tay, giữ không chặt, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia, lúc thì dính lên sườn xám của Nam Nhã, lúc lại bôi lên mặt cô. Hai tay Nam Nhã ôm con, chẳng rảnh lo đến xâu kẹo hồ lô.

Trong bụng Chu Lạc như có đàn kiến bò loạn, muốn vươn tay giúp cô, nhưng chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn.

Nam Nhã cũng trầm mặc.

Xung quanh người đi lại tấp nập, hai người đứng rất gần nhau, nhưng lại không nhìn thẳng vào nhau, chẳng khác nào hai người xa lạ, khó nói lên lời, cũng không thể thốt được lời nào.

Có thể một khắc kia, cả hai người mới biết được phần tình cảm này không có nổi chút tương lai. Cho dù mối tình thầm kín lúc trước từng kích thích lẫn ngọt ngào, nhưng đến lúc này, cũng phải chấp nhận sự thật rằng nó quá âm u, mềm yếu.

Thậm chí Nam Nhã còn chẳng lên tiếng chào hỏi Chu Lạc đã xoay người bước đi. Cô ôm Uyển Loan đến nơi ít người, tìm một chiếc ghế nhựa ngồi xuống, lúc này mới có thời gian lau sạch vết kẹo đường trên người, cũng lau đi vệt đường đỏ dính đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Loan.

Chu Lạc cũng tìm một gian hàng ở chỗ xa nhất, đưa mắt nhìn về phía Nam Nhã.

Chẳng bao lâu sau bộ phim "Tình yêu Lư Sơn" được chiếu, phía trước người ngồi xem đông như kiến, không gian im ắng, chỉ có tiếng cười trong trẻo của nữ chính trong phim.

Chu Lạc chẳng có lòng dạ đâu mà coi phim cả, chỉ biết đi về phía Nam Nhã đang ngồi xem, làm như vô tình đi đến, còn cô nhìn thấy cậu bước đến lại giả vờ như đang chăm chú xem phim không nhận ra, ngay cả Uyển Loan ngồi trong lòng cô cũng chuyên tâm thoi dõi những hình ảnh thanh đổi liên tục trên màn hình, không hề phát hiện ra cậu.

Chu Lạc mặc kệ, ngồi xuống ở hàng ghế cuối cùng, ít bị người chú ý, cậu chỉ nhìn mỗi Nam Nhã. Bỗng nhiên bị ai đó đẩy từ phía sau:"Chu Lạc!"

Cậu kinh ngạc vội vã quay người lại, mở to mắt:"Cậu cũng đến à?"

"Cậu có thể đến còn tớ thì không sao?" Trương Thanh Lý bực mình, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Chu Lạc liếc mắt nhìn về phía Nam Nhã theo bản năng. Không may là cô sớm không quay muộn không quay, lại quay đầu nhìn sang đúng lúc này, vẻ mặt chẳng rõ đang nghĩ gì.

"Chu Lạc, cậu nhìn xem." Trương Thanh Lý kéo cánh tay cậu chỉ vào màn hình:"Cô diễn viên này trông quen quá nhỉ?"

Chu Lạc ngây dại ngẩng đầu nhìn, nói bừa:"Chưa thấy bao giờ."

"Cậu ăn đậu phộng rang không?" Trương Thanh Lý nhét túi đồ ăn vặt vào trong lòng cậu:"Ăn một chút nhé?"

"Không ăn." Chu Lạc quay mặt đi chỗ khác.

Nam Nhã nhìn thẳng màn ảnh, ánh đèn đen trắng trong phim chiếu lên gò má cô.

"Chu Lạc, cậu nhìn chỗ kia kìa!" Trương Thanh Lý lắc cậu:"Cái thuyền kia..."

Chu Lạc bị quấy rầy không thể tập trung được. Trương Thanh Lý ở bên cạnh, cậu cũng không thể thể hiện quá lộ liễu với Nam Nhã, đành thẫn thờ nhìn sân khấu. Ánh sáng màn hình chuyển động, mỗi cảnh phim lướt qua mắt cậu không để lại chút dấu vết. Không biết qua bao lâu, cậu lại lén lút nhìn về phía Nam Nhã ngồi bên kia, chỗ ngồi trống không.

Chu Lạc cả kinh, vội vàng đẩy Trương Thanh Lý ra, không nói không rằng đứng dậy bỏ đi.

"Cậu đi đâu thế?"

"Mua đồ uống."

Chu Lạc nhanh chóng thoát ra, chạy được vài bước lại ngoái đầu nhìn, không ai chú ý đến cậu nữa.

Chu Lạc chạy đến nhà Nam Nhã, con đường vắng tanh không một bóng người. Cậu đi qua rừng cây, vòng qua cửa sau, thấy Nam Nhã đang giặt khăn tay. Nghe thấy tiếng bước chân của cậu, cô ngẩng đầu lên nhìn, lãnh đạm thờ ơ.

Chu Lạc cười, đi tới ngồi xổm bên cạnh:"Sao mới đó đã bỏ về rồi?"

Cậu sờ sờ đôi tay đang ngâm trong nước lạnh của cô. Cô tránh né, tiếp tục giặt khăn.

"Uyển Loan buồn ngủ rồi." Nam Nhã lạnh lùng nói.

Cô vắt nước trong khăn, đứng dậy đi về phòng, Chu Lạc đuổi theo, kéo tay cô lại, cười oán giận nói:"Vậy sao chị không nói với em câu nào, làm em tìm chị lo muốn chết."

"Có người ngồi bên cạnh cậu, chị không tiện sang đó." Nam Nhã nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, bước vào nhà.

Cậu thiếu niên nhếch môi cười.

Cậu vội vàng đuổi theo cô, vào trong nhà, kéo tay cô lần nữa:"Nam Nhã."

"Cậu buông ra!"

Cô càng giãy giụa, cậu càng siết chặt. Hai người, không ai chịu nhường ai. Lúc này cậu ấn nhẹ một cái, đẩy cô vào tường.

Người cậu ép chặt lên người cô, không thể nhúc nhích.

Quần áo mùa xuân mỏng manh, cơ thể dính sát, cô quay mặt sang chỗ khác.

Chu Lạc cúi đầu, nở nụ cười:"Chị ghen rồi à?"

"Ảo tưởng!" Cô lạnh lùng đáp trả, nhìn thấy nụ cười trong mắt cậu liền nổi giận:"Cậu cười cái gì?"

"Em đang vui."

"Điên à?"

"Ái chà!" Cậu cúi đầu dán sát vào mặt cô, cười tươi nói:"Trên mặt chị dính đường này, dính chặt đến mức em không rời xa được."

Nào có đường đâu chứ, đều bị cô lau sạch rồi mà.

Cậu mỉm cười ôm cô vào lòng, lảo đảo như đang khẽ dỗ dành một cô bé.

Nam Nhã vẫn không chịu thôi, thế nhưng cũng chẳng nói gì, một lát sau đẩy cậu ra.

Lúc này Chu Lạc mới nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu ngừng cười, nhìn thẳng vào mắt cô. Trong phòng không bật đèn, cậu ngắm nhìn cô trong ánh trăng mờ mờ, một lát sau mới nhỏ giọng:"Chị giận sao?"

Cậu hơi bối rồi, lại thấy căng thằng, bước lên trước ôm chặt lấy cô, vuốt nhẹ tóc cô nói:"Giận cái gì chứ? Em chỉ yêu có mình chị thôi, cô ấy chỉ là bạn cùng lớp."

Tiếng Nam Nhã vọng ra từ trong ngực cậu, cô nói:"Chu Lạc, chị cảm thấy, nếu như cậu muốn nói chuyện yêu đương thì nên tìm một cô gái bằng tuổi sẽ thích hợp hơn."

Trái tim Chu Lạc rơi vào hố sâu trong nháy mắt, cả người cứng đờ.

Cậu buông cô ra, lui về phía sau một bước, muốn nhìn mặt cô thật rõ:"Chị nói lại lần nữa xem!"

Nam Nhã nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu:"Chu Lạc, chị không tốt đẹp như cậu nghĩ, nếu mối quan hệ này kéo dài chỉ càng làm cho cậu thêm thất vọng mà thôi. Không cần thiết phải như vậy, cậu nên yêu một người cùng lứa tuổi với mình."

Chu Lạc gật đầu nói:"Được."

Cậu tiến lên trước, hai tay giữ chặt gò má cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình:"Em sẽ nói muốn cùng chung sống với cô ấy giống như đã từng nói với chị, chị muốn thế phải không? Em sẽ cùng cười cùng khóc với cô ấy, vuốt tóc cô ấy, liếm vành tai cô ấy, mút cần cổ cô ấy, ngậm ngón tay cô ấy, ôm chặt cô ấy, hôn môi cô ấy."

Nam Nhã không muốn nghe nữa, giãy giụa, cậu dùng sức chế trụ lấy đầu cô:"Em sẽ tiến sâu vào cơ thể cô ấy, lấp đầy cô ấy, làm tình cùng cô ấy, "yêu" cô ấy. Đó là những điều chị muốn, đúng không?"

Nam Nhã bị những lời kích động của cậu làm cho mặt mũi trắng bệch, nhắm mắt lại, đẩy cậu ra:"Đi đi!"

Chu Lạc cố nén thất vọng và phẫn nộ:"Chị cũng biết đau đớn khổ sở sao? Em tưởng chị là người lòng dạ sắt đá? Chị biết đau lòng, còn em thì không sao? Em đau muốn chết đây này! Chị thử ngẫm lại xem chị vừa nói gì với em? Chị muốn em phải làm sao nữa đây, Nam Nhã? Chị nói đi, chỉ cần chị nói, em sẽ làm ngay!"

Nam Nhã không lên tiếng.

"Mau nói đi!"

Nam Nhã nâng tay chống trán, vẫn không nói lời nào.

Cô phải nói gì đây? Cô không biết. Nói như vậy là sai, nhưng rốt cuộc là sai ở đâu? Nói rằng cô có tội, nhưng biết phải nói từ đâu bây giờ? Vốn dĩ là cô, bất luận là tốt hay xấu, trong lòng cũng thông suốt như gương, chỉ bởi vì cậu, trái tim cô mang đầy tội nghiệt.

Số kiếp đáng chết này, tội gì khiến cậu xông vào trong trái tim cô, khiến cô rối loạn, do dự.

"Chị muốn em chết cũng được mà." Cậu gật đầu, đáy mắt toát ra sự đau đớn và lạnh lùng, đột nhiên kéo tay cô, lôi cô đến bên cạnh bàn, cầm lấy con dao gọt hoa quả nhét vào trong tay cô. Cậu cởi phăng áo ra, chỉ vào ngực mình, chỉ nơi trái tim:"Đây, chị đâm đi!"

Cậu nắm tay cô, đặt mũi dao lên ngực trái:"Đâm đi!"

"Không phải như vậy!" Nam Nhã run rẩy, vứt con dao ra xa, xoay người bỏ đi.

Cậu kéo tay cô lại, ấn lên tường, cúi đầu hôn cô.

Cậu đẩy cô ngã xuống bàn, lấy hết sức lực ra hôn cô, cắn mạnh môi cô, Nam Nhã đánh cậu mấy lần, cuối cùng cánh tay cũng buông xuống.

Cậu đang phát điên, tất cả vui buồn hờn giận đều là vì cô. Rõ ràng vừa nãy rất tức giận, nhưng lúc này cảm nhận được thân thể cô mềm xuống chấp nhận cậu, cơn giận cũng theo gió bay đi mất.

Ánh mắt cô trong trẻo, long lanh, bình thản nhìn cậu. Đột nhiên cậu lại thấy bi thương và yếu đuối, tự lẩm bẩm:"Em phải làm gì bây giờ, chị nói đi."

Cô nhìn ánh mắt cậu mê man và nhu nhược, chợt thấy lòng đau nhói:"Không phải cậu không tốt, mà là chị."

Cô muốn tránh xa cậu, muốn cậu buông tay. Nhưng khi cậu buông tay, cô lại thấy luyến tiếc.

Cô giơ tay lên xoa gương mặt của cậu, khẽ nói:"Lúc thì như kẻ điên, lúc lại giống đứa ngốc. Có khi trưởng thành chững chạc, khi lại trẻ con nông nổi vô cùng."

Chu Lạc nhếch môi:"Chị luôn tỏ ra là người không biết yêu đương là gì, nói chúng ta cách nhau rất xa, em cũng không biết có xa lắm không? Chị nói xem, chúng ta cách nhau bao nhiêu mét? Chị cũng không thể nói chính xác được đúng không? Tức giận với em chỉ vì một chuyện không đâu như thế, chị còn ngốc hơn cả em, có tư cách gì nói mình là người lớn chứ?"

"Người ta thường nói, nếu khoảng cách giữa anh và em là một nghìn bước, chỉ cần em đi bước đầu tiên, anh sẽ đi chín trăm chín mươi chín bước còn lại. Nhưng, không cần... Một nghìn bước đó cứ để một mình em đi, chị không cần phải làm gì cả, cứ đứng yên ở đấy chờ em là được rồi. Không chờ cũng không sao, chị cứ chậm rãi bước đi, dù sao em cũng đuổi theo chị, chỉ cần lúc em đuổi kịp thì chị đừng cự tuyệt em."

"Em nói những lời này, chị chắc sẽ không tin, bảo em ăn nói linh tinh. Vậy chị cũng nên đợi đến khi lời nói và hành động của em không đồng nhất mới tức giận được không? Thật ra em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ cố gắng học tập thật giỏi, đạt thành tích cao để vào được trường đại học tốt nhất trên thành phố. Lên đó em cũng sẽ không lười biếng, tiếp tục cố gắng để nhận lấy học bổng tài trợ, còn đi làm thêm kiếm tiền, em sẽ không lãng phí một phút giây nào, chăm chỉ học hành rèn luyện, gây dựng và củng cố sự nghiệp cho riêng mình. Cuộc sống sau này cũng không hoang phí, sống một năm bằng ba năm của người khác, như vậy có đủ đuổi kịp chị không?"

Nam Nhã nâng mặt cậu lên, kéo cậu qua, ôm cậu vào trong ngực. Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

Giọng cậu lạc đi:"Em đã nói sẽ dẫn chị đi, thật mà, em không gạt chị đâu!"

"Chị biết."

Cậu ở trong lòng cô, nhẹ nhàng run rẩy. Trái tim Nam Nhã không nói được là khó chịu hay cảm động, cũng chính như những lời cậu nói đêm ấy, có một nghìn lý do để cười nhưng cười không được, có một nghìn lý do để khóc nhưng khóc không ra nước mắt.

Cậu thiếu niên còn quá nhỏ bé, không biết tương lai khi nào đến, vĩnh viễn là bao xa. Cô tin mỗi lời cậu nói đều là sự thật, nhưng cậu đâu biết rằng, không phải tình yêu của cậu không đủ, mà là tương lai quá dài.

Mãi mãi là như vậy, cô biết rõ.

Cậu cho rằng tương lai nhất định sẽ sống cùng cô, nhưng cậu thậm chí còn không biết tương lai cụ thể sẽ như thế nào, đúng là quá ngây thơ.

Thời khắc này, cô không tỉnh táo, cô cũng biến thành kẻ ngốc, lại lần nữa nảy sinh khát vọng vọng viễn cảnh mà cậu vẽ ra.

Nam Nhã cảm giác mình rơi vào một vòng xoáy bất tận, trước đây chuyện cô phải xử lý quá nhiều, gò bó vây hãm cô quá chặt, không cho bất cứ ai xâm nhập vào thế giới nội tâm của cô. Qúa bình tĩnh, lạnh lùng. Trước nay cô luôn nhạy bén và cảnh giác, nhưng không biết tại sao khi cậu thiếu niên này xông vào, cô lại không biết việc xảy ra từ lúc nào. Cậu mãnh liệt, chân thành, tha thiết, tôn trọng, thấu hiểu, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, rực rỡ như ánh mặt trời, thôi thúc cô mở lòng ra. Sự ấm áp, thiện lương, thanh khiết của cậu, cô muốn bước theo cậu đi vào giấc mộng, thế nhưng vẫn còn một sợi dây lý trí cột chặt lấy tâm hồn cô, nó giống như một sợi chỉ cột căng vào người cô, nhắc nhở cô phải tỉnh táo.

Cô tự nói với mình, cậu chỉ là một chàng thiếu niên, cậu còn quá nhỏ, cô làm như thế là sai. Nhưng không đúng ở chỗ nào? Vì sao cô không thể yêu một cậu thiếu niên? Cậu sạch sẽ hơn bất cứ ai, vì sao cô không thể nói mình yêu cậu? Cũng giống như lời cậu nói, hai người họ đều không sai. Sai có lẽ ở thời gian, nhưng nếu vì sai thời gian mà bỏ lỡ nhau, phải chăng là quá đáng tiếc?

Có lẽ do đã từng kết hôn và có con cái, trải qua quá nhiều thị phi, đã quen với thái độ lạnh nhạt của người đời, bản thân cũng chín chắn rồi, cho nên đã vô tình đánh mất dũng khí vốn có của tuổi trẻ, cho dù gặp được người tốt đẹp giống như cậu thiếu niên này, bản năng muốn gần gũi với cậu, nhưng lại không dám nghĩ đến tương lai.

Bằng không, với một người chẳng e dè tương lai như cô, cớ sao cứ ở bên cậu lại lo được lo mất?

Nhưng mà, cho dù trái tim có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu, cũng dần tan chảy. Nam Nhã cảm thấy, cực hạn của cô đã đến rồi.

Nụ cười của cậu, nước mắt của cậu, vòng ôm của cậu, nụ hôn của cậu, cô đều chìm đắm, đều mê luyến. Cô không phải người lòng dạ sắt đá, cũng không phải người vô tri vô giác. Cô cũng biết đau buồn, cũng biết vui vẻ, cho nên chuyện của ngày mai, làm sao có thể đoán trước được?

Như lời cậu nói, tồi tệ nhất chẳng qua là chết đi.

Nếu như cô quả thật có tội, khi cô chết, cứ ném cô xuống địa ngục đi!