Tra Công bị lạnh tới tỉnh.
Khi tỉnh lại ánh dương đỏ như máu lặn về phía tây, yến hội long trọng đã kết thúc từ lâu.
Màn hình di động tối tăm, một cuộc gọi nhỡ hay một cái tin nhắn đều không có.
Vòng tròn giao tiếp của hắn cực kỳ lạnh lùng mà thực tế, mối quan hệ ngầm hiểu giữa người với người duy trì trạng thái tình cờ hàn huyên xa cách, bởi vậy không có ai để ý hắn đột nhiên rời đi, cũng không có ai để ý hắn đi lâu vậy rồi mà chưa về.
Kể cả những Omega vài giờ trước còn gục ngã dưới mị lực của hắn.
Mấy loại mê luyến của những Omega đó cũng như một loại giá rẻ khoái tiêu phẩm.
Chu kỳ sinh mệnh ngắn, tốc độ tiêu phí nhanh, tính thay thế mạnh.
Cùng với yêu thích hắn của Tiểu Mỹ Nhân hoàn toàn khác nhau.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.
Đổi lại là trước đây, nếu Tra Công mất tính mấy tiếng không có tin tức, Tiểu Mỹ Nhân nhất định là gấp đến độ gọi mấy cuộc điện thoại tới hỏi, còn có khả năng lo lắng cho hắn đến khóc lên, khóc cho đôi mắt ướt nhẹp, như viên ruby long lanh đẹp đẽ.
Sau khi xác định là Tra Công đi xã giao, Tiểu Mỹ Nhân mới thở phào một hơi, sau đó tự mình nấu một bát canh giải rượu trong veo cho hắn, lại ngoan ngoãn canh giữ ở trước cửa phòng yến hội chờ hắn, muốn để cho dạ dày hắn được thoải mái.
Mà hắn thì làm cái gì?
Hắn đáp lại…
Nói Tiểu Mỹ Nhân chú ý bảo trì hành động khéo léo, phải giống như những Omega đã thành gia khác ở yên trong nhà, không có việc gì thì không nên xuất đầu lộ diện.
Tra Công không muốn để cho Tiểu Mỹ Nhân quá mức đẹp đẽ bị đám Alpha tham gia tiệc rượu dùng ánh mắt tham lam tùy ý đánh giá, cũng không muốn vì say rượu mà ở trước mặt Tiểu Mỹ Nhân lộ ra một mặt không hoàn mỹ của bản thân, cho nên cố ý dùng lời nói tổn thương người…
Để tổn thương đối phương người vô tội nhất.
Tiểu Mỹ Nhân kiên trì đưa đồ ăn mấy lần, rốt cuộc bị Tra Công lạnh lùng ghét bỏ đến tâm đều đau, cũng không lại giống như con thỏ nhỏ không buồn không vui lộc cộc ra khỏi cửa tìm chồng nữa.
Nhân quả tuần hoàn, quả báo thích đáng.
Hiện tại Tiểu Mỹ Nhân xác thật không quan tâm hắn.
Đừng nói cái gì mà lao tâm khổ tứ nấu bát canh giải rượu, ngay cả sau khi xong việc sang đây liếc hắn một cái… cũng không có.
Cũng coi như là cầu nhân đắc nhân(*) theo một ý nghĩa nào đó.
(*)求仁得仁 [qiú rén dé rén] cầu gì được nấy.
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad.
Tra Công sờ một mảnh tóc trơn mượt, nhịn nhau từ sàn nhà bẩn bò lên, sau đó lảo đảo đứng trước bồn rửa tay, chậm rãi dùng nước lạnh rửa đi máu trên tay.
Cứ vậy đi được vài bước, trước mắt hắn từng trận biến thành màu đen, choáng váng đầu óc buồn nôn hụt hơi trong ngực khó thở, suýt nữa nôn khan.
Trong tiệc hắn uống nhiều rượu, lại còn mất máu khi va vào tường, thật sự yếu đến không thể đi nổi, một chốc cũng không nhúc nhích. Hơn nữa nếu dùng cái bộ dạng này tùy tiện đi ra ngoài, không nghi ngờ gì bị đưa lên đầu đề ngày mai, bị nghi ngờ vì mang tội giết người.
Tra Công mệt mỏi gọi điện thoại, bảo thư ký tìm người đem quần áo cùng với thuốc ức chế lại đây, sau đó chán nản mà trốn lại trong phòng riêng, tiếp tục chịu đựng dằn vặt tâm sinh lý.
Đây đều là hắn nên bị.
Có tội thì phải chịu.
Tra Công không kiên trì nổi đến lúc thư ký tới đây, lần nữa ngất đi.
Chờ khi tỉnh tại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một cái giường nhỏ sạch sẽ. Rèm cửa bị kéo lại, cửa cũng đóng, chỉ có một cái đèn ngủ tận lực mở nhỏ độ sáng.