Tuy rằng vành mắt đen của Tra Công khá nghiêm trọng, nhưng nếu bỏ đi vấn đề mất ngủ, kỳ thực sinh hoạt trong ngục của hắn không quá tệ.
Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, cho nên thông thường bên trong ngục cũng không có xuất hiện cái tình huống “Toàn bộ phiến khu căn cứ chia cho các lão đại khác nhau, mỗi người đều là lòng dạ thâm hậu cùng bối cảnh khủng bố, phe phái đấu tranh động một chút liền bùng nổ, mỗi lần diễn ra liền như tắm máu tươi ba thước, lòng người bàng hoàng”.
Bất quá bản lĩnh đơn đả độc đấu vẫn là muốn có, bởi vì thời điểm tìm chỗ ngồi trong nhà ăn hay chiếm lấy lao động cải tạo để sống dễ dàng hơn rất hữu dụng.
Mà Tra Công vì bảo vệ Tiểu Mỹ Nhân, từ cấp 2 đã bắt đầu chịu không biết bao nhiêu trận đòn cùng viên gạch, cứ thế mài giũa ra một thân bản lĩnh đánh nhau, vừa đối mặt liền có thể quật ngã những Alpha khác có thể trạng tương tự hắn.
Mà này có tác dụng gì đâu?
Sẽ đánh nhau liền không đổi được mẹ của đứa bé quan sát.(?)
(*)会打架又换不来孩子他妈的探视.(câu này mình không hiểu cho lắm)<
Tra Công mất mát bỏ video chat xuống, oan ức thỏa đáng mà thiếu mất hai bát cơm trắng, đói bụng đến nỗi nửa đêm tỉnh dậy mà đếm sao ngoài cửa sổ.
*
Tiểu Mỹ Nhân cũng không biết hắn ở trong ngục đánh nhau có bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ thấy được viền mắt hãm sâu phiếm xanh cùng thần sắc uể oải cô đơn của đối phương.
Từ tổng tài âu phục giày da phong quang vô hạn, trong một chiều biến thành tù nhân trong ngục giam, loại chênh lệch thế này… Người thường khẳng định rất khó chịu đựng.
Nhưng mà, cũng là có tội thì phải chịu.
Tiểu Mỹ Nhân chần chừ một chút, do dự không ngừng giữa mềm lòng và tiếp tục đối xử lạnh lùng. Lông mi dài nhấc lên, cậu nhìn về phía quản gia đang cắn một miếng bánh tart dâu, “Như vậy thật sự không có chuyện gì sao?”
Con mắt quản gia hơi chuyển động, cố ý xua xua tay, “Không có chuyện gì”.
Như thế không quan tâm sao?
Nghe thấy đối thoại giữa Tra Công cùng quản gia Tiểu Mỹ Nhân khẽ nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên từ “chúng bạn xa lánh”(*)
(*)众叛亲离[zhòngpànqīnlí]: chúng bạn thân li, ý chỉ người bị xa lánh
Cậu không khỏi cảm thấy Tra Công có chút đáng thương, vốn là tâm tính ôn nhu lại lần nữa dịu dàng, “Thoạt nhìn hắn thật sự ngủ không được tốt, nếu không…mấy người nghĩ biện pháp đem cái giày kia vào tù?”
Quản gia tiếp tục xua tay, tận lực trả lời hời hợt, “Thiếu gia sau tai nạn giao thông đã mấy lần không thể ngủ, đã sớm quen với chứng mất ngủ kéo dài”.
Tai nạn giao thông?
Tiểu Mỹ Nhân hoàn toàn không biết chuyện này mở to mắt, ngón tay không tự chủ nắm chặt, “Lê Lê làm sao vậy? Làm sao lại bị tai nạn?”
Rất tốt, trợ công thành công.
Quản gia từ sớm đã nhận ra khoảng cách thông tin giữa hai vợ chồng son hài lòng nuốt bánh tart, từ đầu tới đuôi kể hết cho Tiểu Mỹ Nhân.
Hắn dốc sức vẽ ra hình ảnh thiếu gia nhà mình như thế nào hồn bay phách lạc đi về nhà bị xe đụng phải, cùng với sau khi mất trí nhớ như thế nào gắt gao ôm chặt chiếc giày bẩn thỉu kia, ai cũng không cho đụng, rồi lại như thế nào khổ sở nhớ lại cũng không có kết quả, thống khổ đến mức mắt đỏ hoe đập đầu vào tường.
Sau khi nói xong, quản gia len lén liếc xem phản ứng của Tiểu Mỹ Nhân, cho là đối phương nghe xong liền đau lòng đến mức trực tiếp ngồi máy bay tư nhân đi thăm thiếu gia.
Ai ngờ Tiểu Mỹ Nhân càng nghe sắc mặt càng kém, cuối cùng càng tức giận đến độ mạnh mẽ giậm chân, “Cho nên hắn cái gì cũng không nhớ rõ cũng dám cường bạo tôi?! Cặn bã! Nếu như gặp người khác, có phải hay không lúc đối mặt cũng là mắt cao hơn đầu? Tôi thấy hắn ở trong đó ba năm cũng không phải chịu thiệt! Phải cho thêm mấy năm nữa!”
(*) thật ra hai câu cuối tôi edit bậy chứ tôi đọc qt không hiểu ý ẻm là gì hết TvT
….. Vân Vân, chuyện này cùng với tình tiết gương vỡ lại lành thông thường sao lại triển khai không giống nhau?
Phu nhân không phải nên cảm giác hơi hơi rung động, cảm thấy thiếu gia cái gì cũng không nhớ rõ vẫn còn yêu mình sâu đậm phần tâm ý này rất quý giá sao?
Quản gia tóc hoa râm ngượng ngùng cười cười, quyết định đợi chút nữa liền đem loại sách , gần đây xem ném hết toàn bộ.