13.
Tôi không nhớ mình đã rời đi như thế nào.
Toàn thân tôi run rẩy.
Khi định thần lại, tôi đã ở trong xe của Giang Đình.
Khóe miệng anh bị bầm tím, da mu bàn tay trầy xước rỉ máu vô cùng đáng sợ.
Rõ ràng vết thương đau muốn chết, anh lại không quan tâm chỉ cẩn thận đắp cho tôi một tấm chăn mỏng.
Tôi nhớ đến câu cuối cùng Thẩm Chiêu nói trước khi rời đi:
“Đường Lê, cô nhìn xem, chúng ta đều bẩn như nhau thôi.”
Tôi đau đớn ôm lấy đầu.
Điện thoại trong túi tôi rung lên điên cuồng, các hashtag liên quan đến tôi lần lượt xâm chiếm mạng xã hội.
#DuongLeKhieuDam#
#KimChuPhiaSauDuongLe#
#LichSuThuongVi7NamCuaDuongLe#
Hình ảnh không được làm mờ đi, tất cả đều là tôi đang ngồi dưới đất bàng hoàng nhặt những tấm ảnh đó lên, chúng được chụp bởi người rất có tâm.
Cư dân mạng đã phóng to những bức ảnh đó và so sánh chúng với những bức ảnh chụp tôi trong những bộ phim mà tôi đã tham gia.
Cuối cùng bọn họ phát hiện và đưa ra kết luận vị trí của nốt ruồi son trên ngực hoàn toàn giống nhau.
Ngay lúc này đây, Internet bắt đầu sôi sục.
[Vãi chưa, xuất đạo là diễn viên phim khiêu dâm đồi trụy, bảo sao người ta có thể leo lên top đầu nhanh vậy.]
[Nhưng mà phải công nhận dáng người Đường Lê mlem mlem thật, cho dù vậy cô ta cũng bẩn vãi nồi cơm điện.]
[Ảnh trên đã lưu lại, còn ảnh khác không chủ tus? Gửi riêng cho xin với nào!]
Chỉ trong vòng chưa đầy mười phút, khu vực bình luận đã tràn ngập hàng chục triệu từ ngữ khó nghe.
Chúng khẩu thược kim.*
(* 众口铄金 【zhòng kǒu shuò jīn】【CHÚNG KHẨU THƯỢC KIM】 Miệng đông người làm chảy được kim khí, ý nói sức mạnh của dư luận.)
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, nốt ruồi đỏ kia cũng không phải ở nơi riêng tư nhạy cảm gì, chỉ cần người xem phim đều biết.
Làm thế nào để những tài khoản marketing, blogger quan tâm đến sự thật?
Bọn họ chỉ quan tâm đến độ hot.
Đến việc liệu các minh tinh nữ cao cao tại thượng có rớt đài hay không.
Tôi cười khổ, cuộn tròn trên ghế sau, nước mắt chảy dài trên má.
Một bàn tay đầy vết thương từ ghế trước đưa cho tôi một chiếc khăn giấy.
Tôi không nhận mà đưa tay kéo tay áo anh:
“Không phải em...”
Người trong ảnh không phải em.
Giang Đình không hề do dự nắm lấy tay tôi.
“Anh biết.”
Ánh nắng chiều chiếu vào anh, kiên định và chân thành trong mắt anh giống hệt năm năm trước.
Trong phòng nghỉ của diễn viên, Giang Đình đã từng nói với tôi ----
Mặc bikini không phải là điều đáng để bị kì thị.
Còn bây giờ, anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Anh tin em.”
“Đừng khóc nữa được không?”
“Phấn chấn lên đi, anh cùng em đi báo cảnh sát.”
Tôi đã lưu lại ID của tất cả những người tung tin đồn về “khiêu dâm”, đồng thời gửi ảnh chụp màn hình có liên quan, số lượt xem video, lượt đăng lại, lượt thích gửi cho cảnh sát.
Họ bảo sau khi khởi tố vụ án cần một khoảng thời gian để điều tra, thu thập chứng cứ.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi gọi điện cho chị San.
Chị ấy an ủi tôi:
“Đường Lê, đừng sợ.”
“Công ty đã phong tỏa ảnh chụp và gửi thư pháp lý đến cho các tài khoản marketing và blogger đó rồi.”
“Những ngày này chị sẽ canh chừng trên Weibo xem ai dám tung tin, chị sẽ báo cáo người đó.”
Giang Đình rất có chừng mực đứng lui sang một bên, dựa vào đầu xe, im lặng nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, giống như nhớ tới việc gì đó.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhíu mày, gõ vài chữ.
Điện thoại của tôi rung lên.
Màn hình sáng lên.
Giang Đình đăng lại tuyên bố lập bản án mà tôi đăng lên trang cá nhân Weibo cách đây năm phút.
Đối với một người chưa bao giờ đăng post như anh, bài đăng đầu tiên của anh ấy lại là về tôi.
Chỉ sáu từ ngắn gọn, xúc tích:
[Ngừng tung tin đồn nhảm đi.]
Anh là người đầu tiên lên tiếng bảo vệ tôi.
Người hâm mộ của Giang Đình cũng yêu mến tôi, họ tích cực trực tại khu bình luận dưới bài đăng của tôi, họ giúp tôi kiểm soát các bình luận khiến cho chiều hướng của dư luận đang dần được cải thiện.
Chẳng được bao lâu, một lượng lớn hải quân tràn vào ồ ạt.
Dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển ở phía sau, thề sẽ đóng đinh tôi trói chặt tôi vào cái cột của sự ô nhục.
#ThẩmChiêu_ĐườngLê_Người_Thừa_Kế_NhàHọThẩm_Đã_HủyBỏ_HônƯớc
#Đường_Lê_Bị_Hào_Môn_Ruồng_Bỏ
Hai hashtag này đột nhiên từ trên trời rơi xuống chiếm chọn độ nóng trên thanh tìm kiếm, đẩy trò cười ngớ ngẩn này lên đến đỉnh điểm.
Tôi bấm vào xem video phỏng vấn mới nhất, Thẩm Chiêu không xuất hiện, Diệp Khuynh Hư đã thay mặt hắn ta trả lời phỏng vấn.
Cô ta mỉm cười dịu dàng trước camera, nhưng trong mắt lại tràn đầy hận ý khi nhắc đến tôi:
“Đường Lê? Tôi không quen biết cô ấy.”
“Tôi có nghe phong phanh, cô ấy sống không được lành mạnh lắm.”
“A Chiêu trước đây rất thích cô ấy, nhưng mà đâu ngờ được cô ta sẽ phản bội anh ấy chứ.”
Cô ta đưa tay vuốt mái tóc dài bên tai, để lộ viên hồng ngọc trên ngón áp út của mình.
Nó giống như một lời tuyên chiến ngầm, lại càng giống thị uy hơn.
Đột nhiên có người lấy đi điện thoại của tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong mắt Giang Đình.
“Đừng xem nữa, anh đưa em về ăn tối nhé?”
Đúng rồi, bà ngoại vẫn đang đợi tôi ở nhà mà.
Ra ngoài lâu như vậy, màn đêm đã buông xuống, bà ngoại chắc hẳn sốt ruột lắm.
Tôi đang định vào nhà thì gặp bác gái nhà hàng xóm ở ngoài.
Bác ấy hoảng sợ chạy về phía tôi, trong lòng tôi chợt nảy sinh một dự cảm không lành.
“Bà ngoại của cháu lên cơn đau tim kìa!!!”
14.
Tôi chạy như điên vào nhà thì thấy bà ngoại đang nằm dưới đất.
Bác gái hàng xóm kể, trong lúc nói chuyện phiếm với bà, bà nhìn thấy tin tức về chuyện của tôi trên tivi, bà ngoại đã kích động gọi điện cho Thẩm Chiêu.
Không biết người kia đã nói gì mà khiến bà ngoại tôi phát bệnh.
Xe cấp cứu rất nhanh đến nơi, các bác sĩ đi cùng đều tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi cũng không dám hỏi.
Sợ nghe được câu trả lời không hay.
Khi đến bệnh viện chân tôi mềm nhũn, loạng choạng bước xuống xe, ngã ngồi xuống đất.
Tôi không đi theo mà nhìn bà được đẩy vào phòng cấp cứu.
Giang Đình ôm tôi dậy, đặt tôi ngồi lên ghế chờ ngoài phòng cấp cứu.
Chúng tôi đi vội vàng, không cả đeo khẩu trang.
Người người ra vào bệnh viện đều giơ điện thoại lên chụp ảnh, đoán không nhầm thì nó sẽ lại trở thành hotsearch.
Nhưng giờ này tôi chẳng còn tâm trí để ý đến việc đó nữa, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng tôi.
Trong đầu tôi chỉ tràn ngập một ý nghĩ-------
Bà ngoại nhất định phải sống.
Chỉ cần bà an toàn, tôi có thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì.
Tôi che mặt, vùi đầu vào hai cánh tay bất động.
Mãi cho đến khi có người ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi mới ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra tất cả những người đứng xem quay chụp đều đã được mời đi hết.
Tôi mím môi nói:
“Giang Đình, em rất sợ.”
Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh ấy bao bọc lấy tay tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng anh ấy đang run rẩy.
Mà anh lại đáp lại tôi bằng một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:
“Có anh ở đây, đừng sợ.”
Đầu tôi càng lúc càng cúi thấp, tôi tiếp tục tự lẩm bẩm:
“Tất cả đều là lỗi của em, đáng lẽ em lên về nhà sớm hơn.”
“Đáng lẽ em lên nghĩ tới bà ngoại sẽ gọi điện chất vấn Thẩm Chiêu. Bà ngoại rất thương em, nhìn thấy tin tức chắc bà ngoại sẽ tức giận lắm...”
Đợi đã, Thẩm Chiêu.
Hắn ta đã nói gì với bà ngoại?!
Tôi vội vàng rút điện thoại ra chưa kịp gọi điện.
Một giọng nam khàn khàn vang lên từ cuối hành lang:
“Đường Lê...”
Nhìn thấy thủ phạm, tôi không suy nghĩ lao tới tát thật mạnh vào mặt hắn.
Thẩm Chiêu bị tôi đánh nghiêng mặt, đầu lưỡi hắn chạm chạm vào má, mà nửa điểm nổi cáu cũng không có.
Hắn nhíu mày xin lỗi tôi:
“Tôi không bắt máy... Vì lúc đó tôi đang có một cuộc họp.”
“Vậy thì là ai chứ?”
Hắn không trả lời.
Tôi cười lạnh một tiếng, tặng cho hắn thêm một phát tát.
“Đường Lê, tôi thực sự không biết.”
“Tôi đã rất lo lắng cho em khi nhìn thấy em ở bệnh viện trên hotsearch.”
“Trên đường đến đây, tôi kiểm tra lại nhật ký cuộc gọi mới biết bà ngoại đã gọi cho tôi.”
“Đừng lo, chắc chắn ông trời sẽ phù hộ cho bà.”
Nói xong, hắn muốn ôm tôi nhưng tôi đã đẩy hắn ra.
Tôi lùi lại vài bước, dựa lưng vào tường, điện thoại trong túi bỗng rung lên liên tục.
Tôi nhìn thấy nhưng tin nhắn dày đặc đến từ Diệp Khuynh Hư.
Cô ta hỏi Thẩm Chiêu có đến gặp tôi không.
Không nhận được câu trả lời, cô ta điên cuồng cầu xin tôi tránh xa Thẩm Chiêu.
Cô ta nói rằng cô ta đã hi sinh bảy năm thanh xuân của mình, sát cánh với Thẩm Chiêu từ khi hắn chẳng có gì trong tay đến khi hắn nắm được quyền lực như bây giờ, cô ta là người có tư cách trở thành Thẩm phu nhân nhất.
Cô ta nói, tôi thực chất chỉ là một kẻ thứ ba, bởi vì Thẩm Chiêu đã quan hệ với cô ta vào năm đầu tiên bọn họ quen nhau, nhưng trong lúc bọn họ làm t ì n h, mặc dù hắn say rượu, hắn vẫn gọi tên tôi.
Cô ta còn nói, năm thứ hai bọn họ quen nhau, tôi và Giang Đình lên hotsearch, sau khi Thẩm Chiêu gọi điện cho tôi vào đêm đó, hắn đã ngủ trên giường cô ta.
Cô ta còn nói, Thẩm Chiêu mắc chứng sợ phụ nữ nên tôi phải sáng suốt mà tránh xa hắn ra.
Cô ta nói rất nhiều, tôi siết chặt điện thoại, cảm thấy tim mình như bị chà xát.
Có vẻ như...
Nó đã vỡ vụn.
Hóa ra bọn họ đã bắt đầu sớm như vậy.
Tôi thật ngu ngốc mà.
Thật ngu ngốc khi trong suốt bảy năm đó vẫn một lòng yêu hắn.
Ngu ngốc không biết gì cả.
Thế nhưng, vì cái gì lại cố tình nói cho tôi sự thật?
Bà ngoại của tôi vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong đó.
Tại sao lại tàn nhẫn như vậy, trong lúc người thân duy nhất của tôi không rõ sống chết ra sao, lại đem con dao tình yêu trong quá khứ đâm sâu vào trái tim tôi một lần nữa?
Tôi ư?
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy sụp đổ.
Chưa bao giờ tôi thấy hận Thẩm Chiêu như lúc này.
Cho dù hắn có lừa dối tôi, cho dù hắn có hiểu lầm tôi không còn trong sạch, tôi cũng chỉ nghĩ rời xa hắn là được.
Nhưng giờ đây, tôi hận hắn ta.
Vì thế tôi bước tới đập nguyên cái điện thoại vào đầu hắn.
Trán hắn ta đổ máu, sau khi nhìn vào màn hình điện thoại, trong đôi mắt hoảng loạn của hắn hiện lên một tia tuyệt vọng.
“Anh và tình nhân của anh, có thể tránh xa tôi ra không Thẩm Chiêu!”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận mình ngu ngốc, dễ bị lừa gạt. Tôi thích anh, sẵn sàng yêu anh suốt bảy năm.”
“Nhưng bây giờ tôi thực sự không thích anh nữa, không cần anh nữa.”
Tôi tóm lấy cổ áo hắn, điên cuồng kéo.
“Vậy nên, các người làm ơn, cút ra khỏi cuộc sống của tôi đi, được không?!”
Thẩm Chiêu im lặng để tôi trút giận.
Cuối cùng người ôm tôi từ phía sau là Giang Đình.
Anh ấy cứ an ủi tôi, cho đến khi đèn phòng cấp cứu tắt đi và bác sĩ bước ra tháo khẩu trang và nói chuyện với tôi.
Nhưng mà tôi không nghe thấy gì cả, tôi chỉ nhìn thấy bà ngoại.
Bà ngoại được đẩy ra ngoài, khuôn mặt bà được che lại bằng một tấm vải trắng.