Tiểu Lê Oa

Chương 6




10.

Đã lâu không gặp, rốt cuộc là bao lâu rồi nhỉ?

Lần đầu tiên tôi gặp Giang Đình là ở buổi thử vai cho bộ phim “Little Pear Dirt”.

Khi đó, anh đã là đỉnh lưu đình đám với nhiều vai diễn nam chính trong các bộ phim truyền hình nổi tiếng, đồng thời anh cũng chính là nam chính do đích thân đạo diễn chọn.

Mà tôi, xuất thân chỉ là một nữ diễn viên phim khiêu dâm, danh tiếng không tốt nên không được chọn vào vai nữ chính.

Để tôi thử vai, chẳng qua chỉ là hình thức.

Tôi mới đứng vào vị trí, chưa kịp nói câu thoại đầu tiên đã bị phó đạo diễn hô ngừng lại:

“Mịa kiếp, Đường tiểu thư. Nữ chính mà chúng tôi cần là loại trong sáng, thuần khiết. Cô một số nơi quá nổi bật rồi.”

“Không phù hợp tiêu chí, cô hiểu chứ?”

Nói xong, hắn không có ý tốt ho một tiếng, những người xung quanh cũng cười theo.

Tôi đứng hình tại chỗ sững sờ, tay nắm chặt lấy gấu váy bó sát, đỏ mặt.

Tình huống như vậy trước đây tôi đã trải qua rất nhiều lần, nhưng không thể tức giận.

Nếu không, sau này việc chị San tranh thủ tài nguyên cho tôi sẽ càng thêm khó khăn.

Lời chế giễu vẫn còn văng vẳng lên bên tai tôi.

Bỗng nhiên có một giọng nam lạnh lẽo xen vào:

“Buồn cười lắm sao?”

Giang Đình đứng ở cửa, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn qua toàn trường. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vị phó đạo diễn kia, “Anh bị sa thải.”

Đối phương rõ ràng không phục, kéo cao âm lượng chất vấn: “Đạo diễn còn chưa lên tiếng đâu, một diễn viên như cậu có tư cách gì mà đuổi việc tôi?!”

Toàn trường im lặng như chết, đạo diễn mặt tái mét.

Giang Đình rít một hơi, lười biếng ngước mắt lên, híp mắt khẽ nhìn hắn ta. “Thật ngại quá, chuyện này, tôi đúng là có tư cách đó.”

“Dù sao thì... Giang Cẩm Niên chính là bố tôi.”

Tôi nhớ, Giang Cẩm Niên là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim. Vậy nên đối với anh, mọi sự điều động nhân sự trong đoàn phim chỉ dễ dàng bằng một câu nói.

Phó đạo diễn nhất thời choáng váng, khi bị cưỡng chế đuổi ra ngoài, còn không ngừng xin lỗi tôi, hy vọng tôi có thể giúp hắn ta cầu tình.

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi không phải thánh mẫu.



Sau màn dạo đầu này, Giang Đình và đạo diễn ngồi dưới sân khấu, chăm chú xem phần diễn của tôi.

Nữ chính của “Little Pear Dirt” là một nữ sinh viên đại học thanh thuần, bởi vì bị lừa bán thân nơi phong nguyệt, lại gặp được Giang tiên sinh cứu giúp chuộc ra.

Tôi đã dành ra ba tháng để tìm hiểu về diễn biến tâm lý của nhân vật, suy nghĩ về giọng điệu của từng lời thoại và biểu cảm sẽ thể hiện như thế nào.

Không ai biết một cảnh diễn chỉ mười phút đó, tôi đã diễn tập không biết bao nhiêu lần.

Khi đạo diễn hô cắt, tôi vẫn chìm đắm trong vai diễn, giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt lăn dài trên má.

Giang Đình lịch sự đưa cho tôi một chiếc khăn giấy và nghiêm túc nhận xét: “Diễn xuất không tệ.”

Tôi không biết đó có phải là ảo giác của tôi không, có vẻ như tôi thấy được hai từ “thưởng thức” trong mắt anh.

Hợp đồng được kí kết ngay tại chỗ, tôi xúc động trốn vào góc cầu thang gọi điện báo tin vui cho chị San.

Lúc quay ra mới phát hiện có một người đang đứng bên ngoài.

Giang Đình vừa mới cất bật lửa đi, lưng tựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Chắc hẳn là nghiện thuốc lá đang tìm một nơi không người để hút thuốc, nhưng nghe thấy có tiếng ai đó bên trong nên không vào.

Tôi lịch sự mỉm cười với anh, định đi ngang qua anh rồi đi luôn.

Giang Đình hơi nghiêng người chặn tôi lại.

Tôi quay lại nhìn anh, nhưng anh chỉ im lặng.

Đôi mắt đen nhánh tựa như vầng trăng tròn xuất hiện trên biển sau khi màn sương mù tan đi, sáng ngời lại xa xăm không thể tiếp cận.

Thật lâu sau, tôi mới nghe thấy âm thanh rất nhẹ của anh:

“Chúc mừng.”

“Nữ chính của tôi.”

11.

Trong ấn tượng của tôi, Giang Đình không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, lần đó lại phá lệ giải vây cho tôi.

Sau khi vào đoàn, tôi đã hỏi anh lý do.

Nắng chiều chiếu vào phòng nghỉ.

Giang Đình đứng bên cửa sổ nghiên cứu kịch bản, ngay cả mí mắt cũng không động, bình tĩnh hỏi ngược lại tôi:

“Chỉ là mặc một bộ đồ bơi thôi.”

“Chuyện đó đáng để kỳ thị sao? Hử?”

Tôi không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.

Tôi ngây người mất một lúc.

Giang Đình không đợi tôi trả lời, anh nhẹ nhàng đóng kịch bản lại đi về phía tôi.

Tôi và anh nhìn nhau ba giây, anh nhếch môi.

“Phụ nữ mặc gì trước ống kính là quyền tự do của họ.”

“Hơn nữa ở trong vòng tròn hỗn loạn này, có càng nhiều đàn ông bốn một chín, ngoại tình. Tại sao không ai chỉ trích bọn họ? Lại đi đối xử khắc nghiệt như vậy với một người phụ nữ? Chỉ vì cô ấy đóng phim?”

Giang Đình nghiêm túc nhìn tôi, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.

“Cho nên là, Tiểu Lê Oa à, sau này nếu còn tiếp tục nghe thấy những lời hãm lòng như kia, cứ đáp trả.”

“Đừng sợ, anh làm chỗ dựa cho em.”

Tôi nghe thấy nhịp tim của chính mình hòa vào giọng nói của anh.

Như mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong vắt và sạch sẽ.

Buổi chiều hôm đó, rõ ràng thời tiết vô cùng tươi đẹp.



Trước mắt tôi lại là một mảnh sương mù mờ mịt.

Mãi cho đến khi Giang Đình rời đi, nước mắt không ngừng rơi rớt xuống ướt kịch bản, tôi mới ý thức được.

Những câu kia, đối với tôi mà nói, chẳng phải là sự cứu rỗi sao?

Khi quay phim kết thúc, ngày đóng máy giới truyền thông đã đến phỏng vấn, đoàn làm phim đã sắp xếp để các diễn viên chính tặng quà chia tay lẫn nhau.

Tôi đã chuẩn bị một chai nước hoa Bulgari Green Crystal.

Hương hoa lê thanh khiết, tươi mát.

Giang Đình đưa tay nhận lấy, đôi môi mỏng cong lên độ cong đẹp mắt.

“Cảm ơn, anh rất thích.”

Người dẫn chương trình khiến không khí sôi nổi, nửa đùa nửa thật hỏi:

“Chỉ cần là quà của Tiểu Lê Oa, anh Giang đều thích phải không?”

Câu hỏi này rất tinh tế. Mọi người ở đây đều nghe ra một tầng ý nghĩa khác.

Tôi thấy trợ lý của Giang Đình điên cuồng ra hiệu với anh, bảo anh bỏ qua chủ đề này.

Nhưng GIang Đình làm như không thấy, khẽ cười một tiếng,không chút kiêng dè thừa nhận:

“Đương nhiên, bởi vì co ấy xứng đáng.”

Sau khi nói xong, một sợi dây chuyền tinh xảo trượt xuống khỏi ngón tay anh.

Khi anh đeo nó cho tôi, hình xăm trên tay lộ ra rõ ràng trước mắt tôi và ống kính.

Đó là một bông hoa lê nhỏ năm cánh.

Trái tim tôi rung lên. Dường như có gì đó sắp được hé lộ ra.

Cuộc phỏng vấn được phát sóng truyền huyền trực tiếp, sau khi buổi ghi hình kết thúc, tên của tôi và Giang Đình đã phát bạo chiễm chệ đứng đầu danh sách trên hotsearch.

Cư dân mạng sống chết lật thuyền.

“Dây chuyền đặt làm riêng trị giá 50 triệu, tiểu tử Giang Đình nhà cậu đừng có yêu nhiều quá.”

“Có ai chú ý tới hình xăm trên tay Giang Đình khum? Nó là hoa lê đó.”

“Hai người bọn họ sẽ không đến với nhau thật đó chứ?”

Đêm đó, lần đầu tiên sau một quãng thời gian rất dài tôi nhận được cuộc gọi.

Là giọng của Thẩm Chiêu.

Không phòng bị xông thẳng vào tai tôi. Đọc 𝒕r𝙪yệ𝔫 hay, 𝒕r𝙪y cập 𝔫gay ﹎ 𝖳 𝖱𝙪𝘔𝖳𝖱𝖴𝖸𝐞𝐍.𝐯𝔫 ﹎

Hắn có vẻ say, giọng nói ngọng ngịu:

“Đường Lê, đợi anh nhé?”

“Anh sẽ đến tìm em sau khi ổn định công việc kinh doanh của gia tộc.”

“Làm ơn, đừng ở bên hắn ta.”

“Không ai yêu em nhiều hơn anh đâu...”

Khi đó tôi vô cùng yêu Thẩm Chiêu, nên đã không chút do dự đồng ý: “Được.”

Sau đấy, tôi thực sự trốn tránh Giang Đình rất lâu.

Cho đến bộ phim được công chiếu, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi rời khỏi khách sạn đứng đợi xe ở gốc cây lê ven đường.

“Em định trốn anh đến bao giờ?”

Giang Đình không biết đã đứng sau tôi từ khi nào.

Chạng vạng làm nhạt mờ đi khuôn mặt anh, đám mây đỏ rực trên bầu trời từ từ nhuộm đỏ vành tai anh.



“Em không phải không nhìn ra.”

“Anh thích em.”

Tôi sững sờ.

Tôi trốn tránh không trả lời.

Nhưng người này không từ bỏ ý định, còn thẳng tay ném cho tôi một quả bom.

Giang Đình nhìn tôi quá mức nóng bỏng, tôi không dám nhìn thẳng anh mà lảng tránh ánh mắt, quay mặt đi.

Tôi sau đó đã từ chối anh thế nào?

Ừm, tôi nói:

“Giang Đình, anh vẫn chưa thoát vai sao?”

Kể từ khi vào đoàn, anh ấy luôn gọi tôi là Tiểu Lê Oa.

Tiểu Lê Oa là tên thân mật của nam chính dành cho nữ chính trong phim.

Người anh ấy thích là nữ chính Tiểu Lê Oa hay là Đường Lê tôi.

Tôi không thể phân biệt rõ ràng được và tôi cũng không muốn biết.

Giang Đình há miệng, tựa hồ muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào chiếc cổ trống rỗng của tôi, anh ấy đột nhiên cứng đờ.

Tôi lấy sợi dây chuyền ra khỏi túi trả lại cho anh ấy.

Mắt anh đỏ hoe như màu chiếc nhẫn hồng ngọc tôi đeo.

Tối hôm đó, Giang Đình im lặng nhìn tôi rất lâu, trước khi tạm biệt tôi thấy nụ cười của anh tràn ngập sự cô đơn.

“Được rồi.”

“Coi như là tôi đã quá đắm chìm trong vai diễn đi.”

Sau đó, suốt năm năm, chúng tôi không hề gặp lại nhau.

Lần tương tác duy nhất giữa chúng tôi là khi tin tức tôi và Thẩm Chiêu đính hôn nằm trên hotsearch, Giang Đình đã bấm like và gửi riêng cho tôi một lời chúc:

“Chúc em hạnh phúc, Tiểu Lê Oa.”

Tôi đáp lại ba từ.

“Cảm ơn anh.”

________________________