Thiếu niên danh gọi Triệu Tiểu Lâu, tuy là Liễu Châu nhân sĩ, nhưng sinh ra lớn lên ở kinh thành, thẳng đến năm năm trước mới hồi quê hương. Triệu gia cũng coi như phú gia nổi danh nhà cao cửa rộng, phú quý thân hào, nhưng Triệu Tiểu Lâu xem chừng ít rời gia, thậm chí không ai biết hắn. Hôm nay hắn nhìn thời tiết không tồi, nhất thời cảm thấy hứng khởi, mới dẫn theo hai gã tiểu đinh đi ra ngoại thành dạo chơi. Cũng nhờ buổi ra ngoài này hắn đã gặp được một người khiến cuộc đời hắn thay đổi hoàn toàn.
Hôn môi vốn là thiên tính nhân loại, nam nhân lại vô sự tự thông học vấn. Triệu Tiểu Lâu vừa chạm vào môi Phong Thính Vũ, liền như cá gặp nước, linh hoạt mềm dẻo, ngay cả đầu lưỡi đều đi vào. Phong Thính Vũ biết nhân có thất tình lục dục, nhưng cái gọi là cao hứng, vui sướng, bi thương, khổ sở, đau đớn, nôn nóng… Những thứ cảm xúc này y cũng chưa từng thể nghiệm.
Tất cả những gì xảy ra chỉ do không thể nhận biết được hoàn cảnh, nhưng việc đã làm không thể trốn tránh được, Triệu Tiểu Lâu cho dù là nam nhân với nam nhân cũng hoàn toàn chịu trách nhiệm.