Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 47: Khiêu vũ cùng doanh nhân




Bùi Nam buồn hiu, nhưng cuối cũng vẫn vào phòng lấy quà của mình ra đưa đến trước mặt Tề Phong Bắc. Cậu vừa mới đổi giấy gói, bên ngoài trang trí thêm một ít ở bên ngoài, lấy giấy màu cắt thành hình trái tim rồi vẽ thêm ít hình chibi xinh xinh lên đó.

Nhìn rất đáng yêu nhưng cũng rất trẻ con.

"Em cũng mua cà vạt, còn có kẹp cà vạt nữa." Bùi Nam rầu rĩ không vui, "Nhưng khá là rẻ, không bằng đồ người khác tặng cho ngài..."

Tề Phong Bắc chậm rãi mở giấy gói quà, sau khi nhìn thấy món quà bên thì nói: "Cũng không tệ lắm."

Nghe có hơi miễn cưỡng.

Bùi Nam lại càng rầu rĩ hơn, rất muốn nói là do chính mình tự kiếm tiền mua, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại thấy xấu hổ mà nín lại.

"Ổng thậm chí còn không thèm đeo." Lúc lên lớp Bùi Nam và Chu Ấu ngồi gần nhau, hai người ngồi khá gần bục giảng nhưng Bùi Nam vẫn không nhịn được mà len lén nói, nhỏ giọng kể tội với Chu Âu. "Hôm trước không đeo, hôm qua không đeo, hôm nay cũng không đeo... Nhất định là ổng ghét nó rồi."

Chu Ấu dừng bút, hơi ngạc nhiên, "Đồ đắt tiền như vậy mà anh ta còn không thích hả?"

Chu Ấu thật tâm cảm thấy rất quý giá, lúc trước thấy Bùi Nam mua cũng thấy xót ruột thay, dù sao khoản tiền kia đủ để Chu Ấu tiêu hơn nửa tháng.

"Đối với ổng mà nói rất thì rất rẻ." Bùi Nam cảm thấy vừa bực bội vừa khó chịu, "Mình nên chọn thứ gì đó tốt hơn mới phải, nếu như mua hoa thì chắc sẽ không trông rẻ tiền như vậy đâu."

Chu Ấu cũng không biết phải an ủi cậu thế nào, chỉ có thể giúp Bùi Nam chép bài.

Lúc học xong, các sinh viên còn chưa kịp trốn thì cố vấn học tập đã đi vào, cao giọng nói: "Các bạn học khoan hãy đi, cho tôi xin mấy phút nói với các cô cậu một chuyện."

Bùi Nam nằm nhoài trên bàn lười biếng không nhúc nhích, nghe cố vấn học tập tiếp tục nói: "Có một vị tiên sinh sắp sửa quyên tặng trường học một nhóm vật tư để cải thiện môi trường dạy học của chúng ta, vì thế ban giám hiệu quyết định tổ chứ một buổi lễ thay cho lời cảm ơn, địa điểm tổ chức là ngay tại hội trường của trường chúng ta."

Thầy vừa dứt lời thì cả lớp học sôi trào hẳn lên, hầu hết đều tỏ vẻ ngạc nhiên: "Trường học chúng ta có hội trường hả?"

"Quyên góp cái gì thế? Sửa mới tòa ký túc xá một chút đi, ít nhất cũng bít cái lỗ chuột lại được không, lúc ngủ cứ có con chuột chạy lên cánh tay mãi, chuyện như vậy nói ra cậu tin nổi không?"

"Tiệc cảm ơn sẽ có tiết mục gì thế? Có thể nhân cơ hội này tìm bạn gái được không ní ơi?"

"..."

Ồn ào đau cả đầu.

Cố vấn học tập đưa tay ra hiệu mấy lần thì tiếng ồn mới giảm xuống. Thầy tiếp tục nói: "Trường học có chuẩn bị một ít tiết mục, bao gồm múa, biểu diễn nhạc cụ, hợp xướng đều có, tiện thể mời một ít khách quý nên cũng muốn làm đẹp mặt cho trường của chúng ta. Thực tế ban đầu trường học chỉ muốn chỉnh đốn trang phục của các sinh viên một chút, đặc biệt những người đầu xanh đầu đỏ, tốt nhất là nên nhuộm lại màu ban đầu..."

Lớp học lại nhốn nháo, tiếng hô to bất mãn ầm ĩ như muốn nứt cả trần nhà.

Cố vấn học tập chỉnh lại kính, hô to "yên lặng" liên tiếp cả chục lần mới làm lớp học lặng xuống. "Nhưng tất nhiên sau đó ban giám hiệu trường học thấy như thế này cũng xem như nét độc đáo của trường ta, cho nên không đưa ra quy định như vậy nữa. Nhưng buổi lễ của chúng ta vẫn phải cố gắng làm cho hoành tráng, sang trọng một chút, không nên để cho người ta chê cười."

Phía dưới có người gào lên một câu, "Cho nên rốt cuộc thầy muốn nói cái gì?"

Cố vấn học tập tằng hắng một cái, nói: "Là như vậy, chúng tôi muốn chọn ra một số học sinh có thể nhảy đúng các bước khiêu vũ. Sau đó có thể mời khách quý nhảy cùng trong buổi tiệc. Tốt nhất là các bạn nữ. Các bạn nữ, ai xung phong nào? Nếu ai có thể làm được thì bạn đấy thể đăng ký với tôi và phía nhà trường sẽ cung cấp quần áo cho bạn".

Nước A chiến tranh liên miên mấy chúc năm trước nên phân biệt giai cấp rất nặng, đặc biệt lúc chiến tranh ngay cả người nghèo cũng không có lấy một hạt cơm để ăn, thế nhưng những người ở tầng lớp giàu có vẫn sống xa hoa truỵ lạc mỗi ngày. Họ hình thành một nhóm nhỏ ở đất nước này, tự sản sinh ra cách giao tiếp và giải trí riêng và dần phát triển lớn mạnh hơn. Sau đó những người này trong vòng tròn này trở thành "tầng lớp thượng lưu". Khiêu vũ cũng phát triển nhanh chóng vào thời điểm đó.

Bước nhảy trong khiêu vũ thật ra cũng không phức tạp lắm, nhưng muốn nhảy đạt tiêu chuẩn trôi chảy thì nhất định phải trải qua một quá trình luyện tập dài.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Món khiêu vũ này sau đó được xem như là tượng trưng tạo nhã cho giới "quý tộc", cho dù đến bây giờ đã không còn thịnh hành nữa nhưng dựa vào những ấn tượng lúc trước đã tạo thành thì ở những buổi tiệc rượu cao cấp, trong sàn nhảy tất nhiên vẫn có người giao lưu bằng nhảy khiêu vũ.

Trong phòng học yên lặng một hồi lâu, làm cho cố vấn học tập cũng có hơi lúng túng, "Không có ai à?"

"Ai mà biết mấy cái cổ lổ sĩ đó chứ?"

"Tui từng coi rồi nhưng mà không biết nhảy."

"Tui nhảy rồi nhưng mà nhảy xấu kinh lắm."

...

Cố vấn học tập vừa lúng túng vừa sốt sắng, "Ban giám hiệu có nói là mỗi ngành ít nhất phải có hai bạn học tham gia. Ngành chúng ta đã có một bạn rồi, nhưng vẫn thiếu một bạn nữa."

"Chọn ai vậy ạ?"

"Nhất định là Khúc Vân Phương rồi."

Đầu nhỏ của Bùi Nam và Chu Ấu chen chúc cạnh nhau, Chu Ấu hoàn toàn không có hứng thú nghe những chuyện này, còn đang chăm chú chép hai quyển vở. Bùi Nam không có hứng lắm, nghe đến tên "Khúc Vân Phương" mới bốc lên chút hiếu kì.

"Khúc Vân Phương là ai vậy?"

Chu Ấu nhỏ giọng nói: "Là nữ sinh xinh đẹp nhất ngành chúng ta, cậu chưa từng nghe qua hả?"

Bùi Nam lắc đầu một cái, "Mình chẳng có hứng thú với bạn nữ chút nào." Cậu nâng cằm, đột nhiên nói: "Thật ra mình cũng biết khiêu vũ đó."

Thanh âm cậu không hề lớn nhưng bởi vì phòng học đột nhiên yên tĩnh, hơn nữa vị trí ngồi của cậu cách bàn giáo viên không xa nên cố vấn học tập đã nhạy bén bắt được âm thanh của cậu. Mắt của cố vấn học tập sáng lên, yên lặng nhìn cậu, "Em biết à?"

Cả lớp đồng loạt quay lại nhìn, ngay cả Chu Ấu cũng dừng ghi chép mà quay sang nhìn cậu. Rất lâu rồi Bùi Nam chưa "hưởng thụ" sự chú ý như vậy, ngay lập tức liền lúng túng.

Cố vấn học tập sắp lệ tràn bờ mi, "Bạn học này, em thật sự biết sao?"

Nhà họ Tề là thế gia, những chuyện trong nhà đều được sắp xếp theo kiểu gia đình quý tộc. Trước đây còn có rất nhiều quản gia, người hầu, đầu bếp, người làm vườn và tất nhiên việc giáo dục con cái khá là nghiêm khắc. Bọn họ phải học những quy tắc của "tầng lớp thượng lưu". Ngay từ khi còn nhỏ Bùi Nam học khiêu vũ rồi, còn được chính chú Trung chỉ dạy, còn từng vì mắc lỗi mà bị phạt đứng nữa chứ.

Bùi Nam lỡ leo lên lưng cọp, cứng đờ gật đầu một cái.

Cố vấn học tập cười nói: "Vậy thì tốt quá, bạn học em đi theo tôi đi!"

Cả quá trình Bùi Nam chẳng hề tình nguyện, cậu nhỏ giọng nói: "Không phải thầy giáo bảo nữ sinh sẽ tốt hơn sao?"

Cố vấn học tập nắm chặt tay cậu như sợ cậu bỏ chạy vậy. "Không phải là do không có nữ sinh nào biết cả sao? Tôi thấy em rất tốt, lớn lên cũng đẹp trai lắm." Thầy kéo Bùi Nam đi một mạch, mừng rỡ cảm thán: "Quá tốt rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể bàn giao!"

Cố vấn học tập còn vui hơn gấp bội vì sinh viên Bùi Nam mà thầy chộp được trong đám sinh viên là người nhảy khiêu vũ tốt nhất.

Mà Bùi Nam cũng nhận được nhiệm vụ của mình —— sửa chữa lỗi sai của những người khác.

Người đến tập đều là bạn nữ xinh đẹp, vóc người vừa thon gầy lại vừa cao khiến Bùi Nam hoài nghi rốt cuộc trường học muốn phô bày vẻ đẹp của sinh viên hay là muốn tặng ít "phúc lợi" thay lời cảm ơn tới vị sếp lớn hào phóng nào đó, thậm chí cậu còn lo lắng lúc đó phải chăng sẽ có mấy nữ sinh bị đưa lên giường của vị sếp lớn kia.

Cậu nói suy đoán tồi tệ của mình cho Tề Phong Bắc nghe, lúc đó Tề Phong Bắc đang xem một đoạn video về việc xây dựng một chi nhánh mới do cấp dưới gửi đến, nghe vậy thì liền bấm nút tạm dừng, nhàn nhạt nói: "Hẳn là sẽ không."

Bùi Nam nói: "Cũng chưa chắc, trong tin tức này kia đều nói sếp lớn nào cũng thích nhất là sinh viên đại học."

Lần này Tề Phong Bắc không phản bác, tầm mắt rà lên rà xuống trên người Bùi Nam.

Đúng là rất thích.

"Kết quả trường học vẫn cứ làm như vậy, không biết cho được bao nhiêu vật tư mà để cả đám lãnh đạo đều phải nịnh bợ thế nữa, em thấy không chừng còn hận không thể quỳ xuống nghênh đón ấy chứ, giờ ngày nào trường học cũng đều làm tổng vệ sinh, một chút bụi bặm cũng không thấy nữa." Bùi Nam tức giận nói.

Tề Phong Bắc đổi đề tài, "Em nhảy sao? Tập luyện thế nào rồi?"

"Cũng ổn rồi, vốn cũng chỉ là mấy bước nhảy đơn giản thôi, chỉ có điều có vài chi tiết nhỏ vẫn chưa đúng mà thôi. Em thấy ông sếp lớn kia cũng chưa chắc là thật, mấy năm gần đây không phải có rất nhiều nhà giàu mới nổi hay sao? Nói không chừng ông ta mới phất lên rồi giả vờ làm từ thiện khoe khoang tí của, chỉ cần quyên tặng ít đồ đã lắc mình biến hóa thành giai cấp thượng lưu, cũng lừa luôn ban giám hiệu trường học, nói không chừng ông ta còn không biết nhảy khiêu vũ nữa kìa, làm màu chút thôi."

Tề Phong Bắc nhíu lông mày, thần sắc biến hoá vi diệu, nạt một tiếng, "Sao lại nói lời thô tục như vậy? Ai dạy em?"

Bùi Nam lè lưỡi với hắn, "Em không nói nữa."

Tề Phong Bắc vẫy tay với cậu, Bùi Nam quen cửa quen nẻo ngồi lên đùi người đàn ông. Hắn đặt tay lên mông cậu, hỏi: "Ngày đó em có tham gia buổi lễ không?"

"Ừm." Bùi Nam ôm lấy cổ hắn rồi hôn một cái thật kêu, "Lúc kết thúc chắc sẽ hơi trễ, lúc đó có thể gọi tài xế đến đón không?"

Tề Phong Bắc nói: "Có thể."

Ngày hôm đó, nhà trường cho học sinh nghỉ học nhưng hầu hết mọi người vẫn không về, ở lại chờ xem náo nhiệt. Trường đã tổ chức khá nhiều buổi biểu diễn và tất cả đều thực sự hoành tráng. Thậm chí còn có một vở nhạc kịch và đã bỏ ra rất nhiều tiền để mượn một loạt trang phục diễn.

Lúc Bùi Nam lấy "trang phục diễn xuất" của mình cũng phải há hốc mồm, "Sao lại là váy?"

Là một chiếc váy có form rộng, được trang trí bằng viền ren, chia tới tay cậu lại là một cái váy màu hồng.

Giáo viên phụ trách nói: "Vì nhầm lẫn nên lúc đưa tới tất cả đều là váy của nữ, em mặc đỡ nhé, em cũng có nét giống con gái mà, trang điểm một chút là không phân biệt được đâu."

Trong lòng Bùi Nam từ chối kịch liệt nhưng hiện trường hỗn loạn quá, cậu chưa kịp bỏ chạy thì đã có người tóm lấy cậu, vội vàng đẩy cậu vào trong phòng thay đồ khiến cho Bùi Nam sợ đến mức túm chặt lấy quần áo của mình, "Tôi tự thay... Tôi tự thay được!"

Cậu không tình nguyện mặc váy vào, hoàn toàn chưa thấy rõ mình mặc váy ra sao thì đã bị người ta tóm lại rồi đẩy ra ngoài ngồi trước bàn gương, bắt đầu trang điểm cho cậu.

Trường học còn mượn cả tóc giả. Dù hiện trường có hỗn loạn cỡ nào thì thợ trang điểm vẫn bình tĩnh mà làm. Sau khi trang điểm cho Bùi Nam xong thì anh ta nhìn chằm chằm vào người trong gương, chính anh ta cũng hơi kinh ngạc.

Thật sự giống con gái vô cùng.

Đội tóc giả lên, ngoại trừ bộ ngực hơi phẳng thì không thể nhận ra cậu ấy là con trai được, mặc dù nét mặt không thay đổi gì nhiều.

Bùi Nam còn chưa kịp hoàn hồn thì lại bị đẩy ra ngoài, một giáo viên đã vội vàng hét lên: "Đợi đã, đợi chút đã, buổi lễ đã bắt đầu rồi. Các tiết mục sẽ diễn ra lần lượt theo đúng thứ tự. Đừng gấp."

Thực sự thì giáo viên mới là người lo lắng nhất.

Các cô gái chuẩn bị diễn tiết mục cuối đều tụ tập lại để selfie, trong đó cũng có người đội tóc giả-chỉ đạo tập luyện-nam sinh, Bùi Nam. Một bức ảnh chụp ra đã nhanh chóng được tải lên. Nó lan truyền trên nhanh chóng trên diễn đàn của trường và nổi bật nhất tất nhiên là Bùi Nam. Bởi vì đứng cạnh Khúc Vân Phương mà cậu cũng đẹp ngang ngửa cô ấy, khiến người ta nhìn mà choáng váng.

Và trong một khoảng thời gian ngắn sau đó có rất nhiều người bắt đầu đăng bài và chơi đoán đố, yêu cầu mọi người đoán xem người nào trong nhóm này là con trai.

Bùi Nam không hề hay biết gì về những chuyện này. Cậu chỉ tập trung nghe tiếng động sau tấm màn và biết rằng buổi tiệc đã bắt đầu rồi. Trong lòng cậu tự nhiên rất đỗi tò mò, tự hỏi không biết liệu ông sếp giàu kia có mập mạp như trong tưởng tượng của cậu hay không thôi. Bị lòng tò mò thôi thúc, Pei Nan nhẹ nhàng vạch một khe hở trên tấm rèm rồi nhìn ra ngoài.

Vừa đúng lúc hiệu trưởng đang giới thiệu về vị doanh nhân giàu có kia, chẳng hạn như chủ tịch của một tập đoàn nào đó nghe có vẻ quen quen nhưng cậu cũng chẳng thèm để trong lòng, nhưng cho đến khi cái tên "Tề Phong Bắc" ập vào màng nhĩ lúc cậu chưa kịp chuẩn bị, cũng vừa lúc ánh mắt của cậu tình cờ rơi vào khuôn mặt bắt mắt của người nổi bật nhất trong đám đông thì cậu chợt có cảm giác như bị sét đánh vậy.

Thì ra ông sếp đó lại chính là Tề Phong Bắc!

Vừa nghĩ tới cảnh mình từng miêu tả ác ý về vị "sếp lớn" kia trước mặt người nào đó làm Bùi Nam cảm thấy chắc mình không dám mò về lại nhà họ Tề nữa quá.

Nhưng thời gian sợ hãi cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì Bùi Nam chợt nhìn thấy cà vạt trên cổ của Tề Phong Bắc.

Nó có màu xanh lam, có hoa văn màu xám bạc, ở giữa kẹp cà vạt có một hạt cườm màu đỏ tươi.

Là món quà sinh nhật mà Bùi Nam tặng.