Bùi Nam được cõng xuống núi. Lúc nãy khi nhìn thấy Tề Phong Bắc thì đôi chân của cậu mềm nhũn cả ra, linh hồn như quay lại với thể xác, mọi cảm giác lại ùa về khiến cậu vừa tủi vừa sợ. Khi Tề Phong Bắc đỡ lấy cậu, cậu đã vội vã nói: "Ngài đã hứa một tháng này không đuổi tôi đi, ngài không thể nói mà không giữ lời như vậy được..."
Tề Phong Bắc nhìn dáng vẻ chật vật của cậu, ngữ khí cũng không còn lạnh nhạt như thường lệ mà còn mang theo chút an ủi, "Tôi sẽ giữ lời."
Hắn mời đội cứu hộ đến, đội cứu hộ còn mang theo chó cứu hộ nữa, nếu như Bùi Nam không tự đi ra thì cũng không mất bao lâu là sẽ tìm ra cậu. Những người trong đội cứu hộ đang muốn cõng Bùi Nam xuống núi, Bùi Nam nhìn thấy đồng phục trên người bọn họ liền trốn sau lưng Tề Phong Bắc, tay níu lấy quần áo của hắn, làm bộ âu phục thẳng tắp trở nên nhăn nhúm, "Tôi không muốn bọn họ, tôi không muốn bị người của đội bảo vệ bắt được..."
Tề Phong Bắc nói: "Vậy cậu muốn ai?"
Bùi Nam liền vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, "Tôi muốn ngài."
Thư ký đang đứng bên cạnh giật giật mí mắt, nhìn thấy sắc mặt ông chủ lạnh te và khuôn mặt đầy nước mắt của Bùi Nam, khi anh đang muốn giải vây thì Tề Phong Bắc đã đưa tay cởi áo khoác của âu phục. Tây Tân Hải sững sờ, nhanh tay nhận lấy áo khoác, còn Tề Phong Bắc đã khụy gối xuống trước mặt Bùi Nam, để lộ ra tấm tưng rộng rãi.
Bùi Nam vội vã nằm lên, vòng tay ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, dường như vẫn sợ bị hắn vứt bỏ lại.
Tây Tân Hải không nhịn được nói: "Tề tổng, hay là để tôi?"
"Không cần." Tề Phong Bắc thoải mái đứng dậy, vòng tay ôm lấy chân Bùi Nam, nhấc cậu nằm vững trên lưng, sau đó bước từng bước một đi xuống.
Bùi Nam không nhịn được mà khóc lên, cậu vốn tưởng nước mắt mìmh đã chảy khô hết rồi, nhưng tới giờ phút này mới phát hiện là nó vẫn còn đó. Nước mắt đổ ra từ trong hốc mắt, còn chưa rơi xuống cằm thì đã cọ hết vào chiếc áo của người đàn ông, chiếc áo sơ mi đắt tiền rất nhanh đã bị thấm ướt cả một mảng lớn. Chờ cậu khóc đủ rồi, liền nghẹn ngào gọi: "Tề Phong Bắc..."
Tề Phong Bắc không muốn đáp lại nhưng trong cổ họng lại tự động phát ra một tiếng "Ừm".
"Sau này tôi không xem ngài là ba ba nữa." Bùi Nam khịt khịt mũi.
Bước chân Tề Phong Bắc đang xuống bậc thang thoáng ngừng một chút, nhưng rất nhanh đã tiếp tục bước đi, "Đã không phải từ lâu rồi."
Câu nói này có vẻ tàn nhẫn nhưng Bùi Nam lại không còn khó chịu và buồn bã như trước nữa. Gần mười bảy năm trời, cậu vẫn luôn coi người đàn ông này là ba của mình, cho dù một năm trước cậu đã biết được sự thật đó đi chăng nữa thì trong lòng cậu vẫn chẳng thể nào chấp nhận được, cậu vẫn ngây thơ cho rằng bọn họ có thể quay lại như ngày xưa ấy.
Nhưng bây giờ thật sự là không trở về được nữa rồi.
"Sao ngài còn tình nguyện tới tìm tôi?" Bùi Nam nhỏ giọng hỏi, "Lúc nãy tôi muốn nhảy xuống vực kia." Nhưng cậu không đợi đối phương trả lời, liền tự mình tiếp tục nói: "Tôi đói bụng lắm, cũng khát nước nữa."
Trong đội không có ai mang nước theo, cũng không có đồ ăn, dù sao ngọn núi này không quá lớn, nếu camera có thể thu hình được nơi cậu trốn thì trong khoảng thời gian ngắn là có thể tìm được. Tề Phong Bắc nói: "Chờ thêm chút nữa."
Nơi này cách nhà họ Tề chỉ hơn một cây số, dù bọn họ đi chậm thì cũng chỉ 20 phút là đã đến trước cửa nhà. Tây Tân Hải đã thanh toán tiền xong cho đội cứu hộ, còn Tề Phong Bắc thì tiếp tục cõng Bùi Nam trở về nhà.
Đèn đuốc trong nhà họ Tề sáng choang, không chỉ có mẹ Hoa đang chờ đợi ở nhà mà còn có rất nhiều người khác nữa.
Trưởng bối của nhà họ Tề, cũng chính là ông bà nội trước đây của Bùi Nam, còn có Tề Tịnh Tịnh và chồng của cô, có tam tiểu thư Tề San San cùng với con gái út của cô và thiếu gia nhỏ nhất của nhà họ Tề, Tề Viễn Đông. Bọn họ ngồi xoay quanh trên chiếc ghế sô pha, lúc Tề Phong Bắc cõng theo Bùi Nam đi vào, có rất nhiều cặp mắt đồng loạt nhìn về phía cậu làm Bùi Nam giật mình, vội trốn sau lưng Tề Phong Bắc, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không dám để lộ ra.
Tề Phong Bắc cũng không nghĩ sẽ có dàn trận lớn như vậy, cau mày nói, "Mọi người tới đây làm gì?"
Tề Tịnh Tịnh nói: "Là em gọi tới đó." Cô thẳng lưng nói, "Anh à, sao anh lại mềm lòng như vậy được? Sao đến bây giờ mà anh vẫn u mê không tỉnh vậy? Anh còn đem người này tìm về để làm gì?"
Hai bàn tay của người sau lưng nắm hắn lấy rất chặt, Bùi Nam dán vào hắn, hắn có thể cảm nhận được cậu thiếu niên này đang run rẩy đến mức nào, ngay cả hàm răng trên và dưới cũng va vào nhau kêu lạch cạch. Tề Phong Bắc nhíu mày sâu hơn, hắn nắm tay Bùi Nam dắt cậu tới chỗ cầu thang lên lầu hai,thấp giọng nói: "Lên chờ đi." Sau đó lại nói với mẹ Hoa: "Mang lên cho cậu ta chút đồ ăn."
Tề Tịnh Tịnh lớn tiếng gọi: "Anh hai."
Tề Phong Bắc nhìn thẳng vào mặt cô, lạnh giọng nói, "Đây là chuyện của anh, không cần mọi người bận tâm."
Nhưng người nhà họ Tề hiển nhiên sẽ không thể nào không bận tâm được, bọn họ sợ hắn mềm lòng, sợ hắn lại chịu thương tổn lần thứ hai hoặc sẽ có chuyện gì khác xảy ra nữa nên họ liền tìm cách thuyết phục hắn, gần như là thay phiên nhau ra trận, tới Tề Viễn Đông cũng nói: "Anh hai, nếu anh không nỡ gửi nó về khu ổ chuột thì em sẽ sắp xếp tìm cho nó một trường học ở khu bình dân rồi chuyện hộ khẩu của nó về đó. Thật ra lúc trước em cũng không đồng ý việc anh đưa nó đến chỗ đó, mọi người cũng không biết chỗ đó nguy hiểm tới mức nào, nhưng mà em biết rất rõ."
Tề Viễn Đông đã từng đi lính, bây giờ là cảnh sát trưởng của thành phố B, rất nhiều vụ án anh xử lý là xảy ra tại khu ổ chuột bên kia, cho nên biết tương đối rõ ràng.
Tề Phong Bắc nói: "Anh đã đồng ý cho cậu ta ở lại một khoảng thời gian, sau này sẽ thu xếp đưa cậu ta đi." Ánh mắt của hắn bình tĩnh, "Anh không có u mê không tỉnh, người trong cuộc là anh, không người nào có thể hiểu được tâm tình của anh hơn anh hết và anh cũng hi vọng mọi người không nên can thiệp vào chuyện này thêm nữa." Hắn nhìn xung quanh một vòng, giọng nói cũng không tới nỗi lạnh nhạt nhưng rất lớn tiếng nói, "Chuyện như hôm nay, lần sau không được phép xảy ra nữa."
Cách thời gian Bùi Nam lên lầu đã qua hai tiếng đồng hồ, người nhà họ Tề đều đã rời đi hết cả rồi. Lúc mẹ Hoa sắp đi, bà vẫn còn lo lắng vô cùng, nói: "Tôi thấy trên người Nam Nam có rất nhiều vết thương nhỏ, phải sát khuẩn mấy chỗ đấy một chút. Tiên sinh, hay là để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy một đêm nhé."
Tề Phong Bắc nói: "Không cần. Cậu ta bây giờ không quý giá như vậy đâu, dù sao sau này cũng phải thích ứng dần."
Lời hắn nói đến mức tàn nhẫn, thế nhưng trước lúc lên lầu lại đi lục tung đồ lên để tìm thuốc sát khuẩn, thuốc bôi cùng với bông gòn, suy nghĩ hồi lâu lại đi lấy thêm một túi chườm nước đá.
Lầu hai rất yên tĩnh, trong phòng ngủ của hắn chỉ bật sáng một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt chỉ soi sáng được một góc phòng, nhìn thoáng qua cũng chẳng thấy bóng người đâu. Tề Phong Bắc bật hết đèn lên, ánh đèn bật lên sáng ngời thì hắn mới phát hiện ra Bùi Nam đang ngồi ở trên thảm trải sàn, không còn là bộ đồ màu đỏ tươi như chim hồng hạc kia nữa mà đã thay sang một chiếc áo mới rồi.
Chiếc áo có hơi quen mắt, Tề Phong Bắc nghiêm túc nhìn hồi lâu mới phát hiện nó lại là áo sơ mi của mình.
Chiếc áo sơ mi hắn vốn mặc vừa vặn, giờ mặc trên người Bùi Nam lại trông có vẻ hơi rộng, ống tay áo cũng dài quá tay, nút áo cũng không cài hết, để lộ ra một bên bả vai.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)(Wattpad: caudocmoc1823)Bùi Nam ngồi đưa lưng về phía Tề Phong Bắc, chỉ để lộ ra nửa phần thân dưới để trần.
Trong lòng Tề Phong Bắc chợt nhảy lên một cái, hắn có một linh cảm rằng nửa người dưới của Bùi Nam không hề mặc quần. Linh cảm này làm cho loại người cho dù đối mặt với sự chất vấn của người nhà cũng không là vấn đề gì to tát như hắn lại chợt cảm thấy căng thẳng không thôi, phía sau lưng cũng đổ mồ hôi trộm. Sau đó hắn khịt mũi, lập tức ngửi được hương rượu thoảng qua trong không khí.
Bùi Nam đang uống rượu.
Bình rượu trong tay cậu chỉ còn hai ngụm cuối cùng, lúc Tề Phong Bắc đến gần thì cậu liền ngước cổ uống hết sạch rượu trong bình, sau đó ợ hơi lớn một tiếng, lúc này mới xoay người lại nhìn hắn.
Tề Phong Bắc tăng nhanh bước chân, nhíu mày nhìn vỏ chai rượu mà cậu đang cầm trên tay, rất bất ngờ, "Cậu đang uống rượu sao?"
Chai rượu vang đỏ hắn đặt trong phòng ngủ để thỉnh thoảng nhấm nháp đã bị Bùi Nam lấy uống như uống nước lã. Bùi Nam nhìn hắn cười cười, trong nụ cười mang theo men say nồng đậm, "Mẹ Hoa đưa cơm tới, nhưng lại quên không đưa nước."
Giọng nói của cậu bình thường đã rất nhẹ, bây giờ uống sau lại càng nhẹ hơn, nhẹ bẫng còn mang theo chút tê dại. Tề Phong Bắc đi lại gần hơn liền thấy rõ cậu đúng là không mặc quần, vạt áo sơ mi quá dài, vừa vặn đem vùng bí ẩn của cậu che kín mít, chỉ lộ ra đôi chân, da thịt trắng bóc non mềm, đôi chân vừa thẳng lại vừa dài, đầu gối cũng nhỏ nhắn xinh xinh. Nhịp thở của Tề Phong Bắc loạn một nhịp, nếu không phải đang nói chuyện với cậu thì hắn đã quay đầu đi để che đậy thứ đang muốn rục rịnh rồi. Hắn giả vờ hung dữ nói: "Nước trong phòng tắm cũng có thể uống trực tiếp, sao cậu lại không uống?"
"Há, tôi cố ý muốn uống rượu đó." Bùi Nam đem bình rượu để qua một bên, chống đất loạng choạng đứng dậy. Cậu đứng thẳng lên, áo sơ mi trên người lỏng lẻo vắt trên cơ thể cậu, nhìn rất mê người, như món điểm tâm phủ đầy bơ ngọt thơm ngon mới ra lò, khiến người ta rất muốn nếm thử lấy một miếng. Bùi Nam còn ở trước mặt hắn xoay một vòng, cười hì hì, "Tôi còn cố ý tắm rửa sạch sẽ chỗ này, còn cố ý mặc đồ của ngài, tôi còn không mặc quần lót nữa." Cậu còn vén vạt áo sơ mi lên như là để chứng minh lời mình nói.
Phía dưới của cậu trống trơn, xác thực là không có mặc quần lót.
Mặc dù chỉ là nhìn lướt qua nhưng cũng đủ làm hô hấp của Tề Phong Bắc rối loạn, tường thành cố thủ mấy ngày liên tiếp cũng buông lỏng, thậm chí còn nứt ra một khe hở. Ngữ khí hắn càng dữ dằn hơn, "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Lợi dụng hứa hẹn của tôi cho nên bây giờ mới trắng trợn không kiêng dè gì như vậy sao? Cậu còn chưa thành niên, là không được uống rượu!"
"Ngài cũng đâu phải là ba tôi, không quản được tôi đâu." Bùi Nam bĩu môi cãi lại, những đứa con trai khác làm hành động này sẽ giống như đang làm ra vẻ, nhưng ngũ quan của cậu quá đẹp nên khiến người ta chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
Tề Phong Bắc nhếch môi cười lạnh, cơn giận không kìm nén được mà trào dâng, "Cậu cũng biết tôi không phải là ba cậu sao? Vậy sao cậu còn tới tìm tôi làm gì?"
"Rõ ràng là tôi đang cầu xin ngài." Bùi Nam rất ấm ức, "Cầu ngài cứu tôi, tôi không muốn quay về nơi đó, tôi sẽ chết mất. Coi như tôi không phải con trai của ngài, ngài cũng không cần nhẫn tâm với tôi như vậy mà."
Tề Phong Bắc dõi theo cậu, "Vậy là do tôi ác đúng không?"
Bùi Nam liền lắc đầu, "Là mẹ tôi ác, người đàn ông kia cũng là đồ khốn, cầm tiền lương của ngài, lại..." Cậu chú ý tới lồng ngực người đàn ông đang phập phồng, đoán là hắn đang tức giận lắm, hơi rượu dâng lên trợ giúp dũng khí cho cậu, "Cho nên, để tôi bồi thường cho ngài có được không?"
Tề Phong Bắc cười lạnh, "Cậu có cái gì để bồi thường cho tôi hả? Cậu có thể mang lại cho tôi thứ gì?"
Hắn nhìn từ trên cao xuống, mặt mũi lạnh tanh. Nếu là lúc bình thường thì Bùi Nam đã thấy sợ, thấy do dự rồi nhưng bây giờ đã say rượu nên lá gan của cậu cũng lớn hơn, cậu đưa tay ra nắm lấy bàn tay của người đàn ông, vừa cảm thán bàn tay này thật là to lớn vừa nắm lấy tay hắn đưa xuống phía dưới làn áo sơ mi, hai chân hơi mở ra, nhẹ kiễng mũi chân lên, để cho người đàn ông sờ tới khu vực bí ẩn của mình, "Tôi dùng nơi này bồi thường cho ngài có được không..."
"Tề Phong Bắc, tôi làm vợ ngài có được không?