Mắt thấy quân Túc Châu đuổi đến, bọn man di lập tức dựng sẵn trận địa để đón quân địch, kết quá nhưng không thấy đối phương nhúc nhích.
Điều này khiến Kha Lực Tà kinh ngạc không thôi.
Man di cũng không nghĩ nhiều, sau khi chấn chỉnh xong thì liền xông lên, trực tiếp công kích quân Túc này đánh mất thời cơ tốt nhất để tấn công Túc Châu, hiện tại đại quân Túc Châu đã quay trở về, thành Túc Châu lần này không thể bị đánh hạ, như thế còn không bằng giết thêm nhiều quân Túc Châu một chút, cũng không uổng công chuyến Thừa Tông đang nghe tin tức do các trinh sát báo lại, nghe được bọn man di vừa mới bị quân phòng thủ của Túc Châu làm cho bị thiệt hại nghiêm trọng, trong lòng hắn ta rất kinh ngạc, đang cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, thì nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kêu tướng quân Chu Lễ vội vàng chạy vào: “Thiếu tướng quân, bọn man di giết tới rồi."“Cái gì?” Trương Thừa Tông cả kinh, sải bước lớn lao ra khỏi doanh trướng, mắt thấy bọn man di đã xung phong liều chết đến đây, trong lòng hoảng loạn không thôi, chay nhanh lên ngựa, giơ kiếm hô: "Bày trận, bày trận.”Phạm Đồng ở trên tường thành Túc Châu nhìn thấy tình hình này, thở dài một hơi: “Ai, vẫn là đã muộn."Đừng nói Phạm Đồng, ngay cả những quân phòng thủ thấy được, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, thế cục đang rất tốt, như thế nào liền hỏng bét quá nhân số quân phòng thủ ít, cũng không thể đi ra ngoài hỗ trợ, chỉ có thể ở trên tường thành trơ mắt mà man di lúc trước bởi vì bị cầu lửa của quân Túc Châu thiêu đến mặt mày xám tro, giờ khắc này là cơ hội muốn rửa mối nhục xưa, một đám hăng hái kêu ngao ngao, tràn về phía quân Túc Châu còn chưa bày trận mấy chốc, hai bên bắt đầu đấu tranh trực diện với Túc Châu xưa nay anh dũng, tuy rằng đang ở thế bất lợi, nhưng cũng liều chết chiến đấu, bất quá thật ra cũng đã để cho đám người của Trương Thừa Tông có cơ hội thở dốc, vội vàng lệnh cho phó tướng Chu Lễ dẫn dắt kỵ binh của mình đến nghênh chiến, bộ binh nhanh chóng dàn thấy hai bên bắt đầu giao chiến, mấy vạn người lao vào chém giết lẫn nhau, quân phòng thủ Túc Châu và những tráng đinh đang thủ thanh đều vô cùng sợ biệt là khi bọn họ nhìn thấy kỵ binh của bọn man di đấu đá bừa bãi, bộ dáng trông có vẻ đằng đằng sát khí, cảm thấy ớn lạnh sống vậy, vẫn có người đến dò hỏi ý kiến của Phạm Đồng."Đại nhân, chúng ta nên làm như thế nào đây? Đó chính là Thiếu tướng quân, nếu như có chuyện gì, tướng quân trở về cũng sẽ không giải thích được."Thiếu tướng quân Trương Thừa Tông chính là do một tay Đại tướng quân nuôi dưỡng, đó chính là người thừa kế đời kế tiếp của phủ tướng quân.
Nếu như có chuyện gì xảy ra, sau này dù có bảo vệ được thành Túc Châu, ngày sau bọn họ cũng không có cách giữ được tính mạng của Đồng sao mà không biết đạo lý này, lúc này cũng là lộ ra một khuôn mặt cay đắng, than ngắn thở như trong tay có người, ông ta đã sớm phái người đi tiếp ứng, cùng với Thiếu tướng quân nội ứng ngoại hợp.
Vấn đề là trong tay ông ta không có bao nhiêu người.
Lúc trước đánh giết hết mấy trận, sớm đã đem vốn liếng ban đầu đánh xong, hiện tại còn chưa hòa hoãn được.
Nếu không phải phu nhân đại phát thần uy, man di đã sớm vọt vào tới thành Túc Châu, hiện tại sao còn có năng lực phái người đi ra ta cúi đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nói: "Để người đi đến phủ tướng quân xin chỉ thị của phu nhân đi, nói sao cho tình huống nơi này nghiêm trọng một chút, liền nói mạng của Thiếu tướng quân đang một sớm một chiều, xem phu nhân an bài như thế nào.""Con cáo già này, ông ta vậy mà cũng có kế sách thật tốt, đưa họa thủy đông dẫn* này cho bổn phu nhân!"*họa thủy đông dẫn: Ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mìnhTrong phủ tướng quân, sau khi nghe người tới bẩm báo, Trương phu nhân lập tức nổi giận.
Lúc trước sở dĩ bà ta rời khỏi tường thành, chính là bởi vì không muốn để ý đến một bãi nước đục nói, bà ta bất quá chỉ là một phụ nhân, lại không phải đại tướng chân chính ra sa trường, chẳng lẽ có thể dẫn người đi diệt man di sao?Nếu kia là Trương Định Nam, nhi tử thân sinh của bà ta, bà ta tự nhiên không thể từ chối đại nghĩa, liều mạng cũng phải đi.
Nhưng đó là Trương Thừa Tông, người chưa bao giờ coi trọng mẫu thân như bà ta, còn vẫn luôn gạt bỏ Định Nam cho là đứa con riêng bất hiếu, cho nên bà ta cũng không sẵn lòng liều mạng đi bây giờ thì tốt rồi, Phạm Đồng cái tên cáo già này, còn lại biết ném củ khoai lang nóng hổi này vào trong tay của bà như bà ta không ra tay, đến lúc đó chờ tướng quân trở về, tự nhiên hoài nghi bà ta cố ý hãm hại nhi tử bảo bối của ông phu nhân càng nghĩ càng tức giận, mặt đỏ bừng.
Nếu lúc này Phạm Đồng có ở đây, bà ta hận không thể xông tới bóp chết tên lão tặc ma ma tâm phúc nói: "Phu nhân, đây phải làm như thế nào cho phải, nếu là đại thiếu gia...""Làm sao ta không biết chứ?" Trương phu nhân hừ một tiếng: “Nhưng ta có thể có biện pháp nào, lúc trước đã dốc hết toàn lực, hiện giờ ai lại có thể ra khỏi thành đi cứu người? Trừ phi Định Nam trở về.
Nhưng người trong tay Định Nam cũng không nhiều lắm."Trong lòng không có biện pháp, nhưng cũng không thể làm ta thở dài một tiếng, nói: "Ngươi đi mời Phùng Trinh kia lại đây, người này nhưng thật ra có chút thông tuệ, xem thử nàng ta có biện pháp nào không."“Vâng.” Ngô ma ma vội vàng chạy đi ra này, Phùng Trinh đang cùng Tiêu Diệu Diệu giúp đỡ cứu trị cho thương binh.
Sau trận chiến trước đó, có một số người cũng bị thương, những người bị thương trước đó đều bị nhiễm trùng nặng, sau khi Phùng Trinh trở lại, nàng nhìn thấy Tiêu Diệu Diệu đang hỗ trợ cứu người, liền cũng tham dự vào, kết quả nhìn thấy những vết thương kia đang mưng mủ, thiếu chút nữa ngất xỉu này tuy rằng các đại phu có khả năng điều trị ngoại thương, nhưng vẫn không có khái niệm tiêu độc, những vải băng bó kia đều là tùy tiện xả được một mảnh thì quấn lên, vi khuẩn trên đó sẽ nhanh chóng lây nhiễm vết thương.
Cũng may đây vẫn còn là mùa hè, bằng không chỉ sợ phải sinh giòi.