Tiểu Kiều Sủng Của Nhan Tiên Sinh

Chương 17




Ôn Nhiên sau khi xem tất cả các chi tiết và ký hiệu của vòng cổ ngọc trai, cảm thấy rằng cho dù từ chất lượng hoặc thiết kế, nó rất đáng để sưu tập.

Tầm mắt cô chuyển sang góc dưới bên phải của tủ trưng bày, hơi nhíu mày, "Sao lại không có giá? ”

Rõ ràng các châu báu khác ở góc dưới bên phải đều có định giá.

"Bởi vì không nằm trong quy chế bán hàng." Phía sau có người thân mật đưa ra lời giải thích.

Không nằm trong quy tắc bán hàng?

Ôn Nhiên nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, lại nhớ tới hộp hoa, cũng nói không nằm trong quy định bán hàng.

Cô thất vọng cắn môi, mang theo chút cảm xúc cá nhân oán giận, "Vậy tại sao lại bày ra? ”

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ một tiếng.

Ôn Nhiên rốt cục phản ứng lại.

Suy nghĩ rõ ràng, và các giác quan đã trở lại.

Cô ngửi thấy mùi tuyết tùng mờ nhạt.

Trái tim Ôn Nhiên run rẩy một chút, sống lưng có chút cứng ngắc thẳng tắp.

Cô khẽ nhướng mi nhìn vào hình ảnh đang in trên mặt kính của tủ trưng bày.

Người đàn ông đứng ở phía sau bên phải của cô, chiều cao vai rộng, làm nổi bật thân hình cô yếu đuối và mỏng manh trước mặt anh.

Và anh ta có biểu hiện gì vậy?

Anh bở một nụ cười như không cười, như thể anh đã bắt gặp được điwwù gì rất thú vị.

Một giây

Hai giây

Ba giây

Ôn Nhiên nín thở, cố gắng trấn định xoay người, ngước mắt nhìn anh ta, " Chào Nhan tổng. ”

Nhan Vọng Thư nhướng mày nhìn về phía tủ trưng bày, "Hình như cô có ý kiến với việc sắp xếp phòng triển lãm? ”

Ôn Nhiên kiên trì, nhỏ giọng phủ nhận" Không có. ”

"Vậy cô nói" Nhan Vọng Thư chậm rãi nói điệu, "Châu báu này lại không bán, đặt ở đây làm gì. ”



Câu hỏi mà cô phàn nàn đã được trả lại nguyên vẹn.

Tầm mắt Ôn Nhiên đảo qua đại sảnh, đúng như tên gọi của nó chính là đại sảnh triển lãm, những châu báu này thuộc về 'Carly', đương nhiên trưng bày trong phòng triển lãm của 'Carly'. ”

Nhan Vọng Thư kéo âm "aàaa" một tiếng, nghe không ra đối với đáp án này tràn đầy không hài lòng.

Ôn Nhiên trầm giọng, bổ sung, “cho nên mặc kệ có ở trong quy định bán hàng hay không, chúng được trưng bày ở chỗ này, đều là hợp lý. ”

Lần này Nhan Vọng Thư hài lòng, vuốt mũi cười cười.

Cô rõ ràng là người phàn nàn, cư nhiên đang trình bày quan điểm đồng ý.

Ôn Nhiên đột nhiên phát hiện, mình bị ảnh hưởng bởi những lời nói của anh ta, dưới tình huống anh ta chỉ nói một câu mà cô đã không thể nào cưỡng lại.

Chính xác thì hắn là loại người gì?

Lần đầu tiên gặp, tôi là một quý ông nổi tiếng.

Lần thứ hai gặp, là một doanh nhân quyết đoán sát phạt.

Lần này, cư nhiên ấu trĩ trêu chọc người khác.

Ôn Nhiên khẽ nhíu mày, quay mặt nhìn về phía nơi khác.

Ánh mắt Nhan Vọng Thư đảo quanh mặt cô một vòng, " Cô làm gì ở đây? ”

Vừa rồi khi gặp bà Vương, rõ ràng anh thấy cô và Trần Tinh ở cùng một chỗ, anh sẽ không đoán ra cô là nhân viên phòng thiết kế.

Nhớ tới Lý Uyển nhắc nhở, Ôn Nhiên theo bản năng nhìn bốn phía, nhân viên phòng tiếp tân đã không thấy bóng dáng.

Cho nên, hắn không phải hỏi cô vì sao ở chỗ này, mà là hỏi, nhân viên bình thường như cô vì sao không tuân thủ chế độ công ty, lúc này vẫn còn ở đây.

"Nhan tổng, bộ phận của chúng tôi có một nhà thiết kế tên là Lý Uyển, phụ trách cùng Vương phu nhân chọn nguyên thạch, nhưng tối hôm qua cô ấy sinh bệnh cấp tính, rất nghiêm trọng, cho nên sáng nay anh Trần dẫn tôi đến phòng triển lãm tiếp đãi bà Vương."

Ôn Nhiên giả vờ hiểu sai vấn đề của hắn, nhân tiện minh ra một chút khó khăn của Lý Uyển.

Nghe xong câu trả lời này, Nhan Vọng Thư gật gật đầu, tựa hồ tỏ vẻ đồng ý.

Ôn Nhiên thấy thế, tâm tư thoáng thả lỏng.

Nhan Vọng Thư giờ phút này rũ mắt xuống, ánh mắt so với vừa rồi sắc bén nhìn cô, "Thay cô ta cầu tình? ”

Ôn Nhiên thần sắc dừng lại.

Nhan Vọng Thư ngữ khí nhẹ nhàng, cảm giác áp bách lại không chút thu liễm, "Tôi không phải hỏi cái này. ”

Phòng triển lãm ánh đèn sáng ngời, Ôn Nhiên cảm thấy tâm tư của mình giống như bị chiếu sáng ở bên ngoài.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhuộm một chút màu đỏ, "Xin lỗi, tôi đã nhìn vào những đồ trang sức và quên thời gian." ”

Cô cúi đầu, tay trái ngang qua bụng trên nắm lấy khuỷu tay phải, đây là tư thế tự vệ tâm lý.

Có sợ không?

Nhan Vọng Thư đột nhiên nhớ tới lời Thời Trạch nói ngày đó.

—— Cậu xác định, không phải là bản thân làm cô ấy sợ?

Anh nhanh chóng sửa sang lại tình huống ngày đó trên xe, ngay từ đầu cô quả thật là chủ động, thậm chí nhiệt tình, thái độ của cô thay đổi là sau khi anh nghe điện thoại, mà nội dung cuộc điện thoại kia là về Hứa Ngọc Linh.

Cho nên, lời cô nói đến Thượng Hải làm việc là vào làm 'Carly', mà khi đó cô đã biết cấp trên trực tiếp của cô là Hứa Ngọc Linh.

Cho nên, thật đúng là cách xử lý của anh đã dọa cô?

Ôn Nhiên vẫn không đợi được Nhan Vọng Thư phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt cô còn có ý nghĩ vừa rồi bị vạch trần tâm tư nhỏ, chỉ nhìn anh một cái liền né tránh ánh mắt: "Nhan tổng, nếu không có việc gì tôi đi làm trước. ”

Nhan Vọng Thư thấy cô như vậy, "Ừ" một tiếng.

Ôn Nhiên gật đầu, lễ phép khom lưng với anh, xoay người rời đi.

Trở lại văn phòng, Ôn Nhiên vừa vặn nhìn Lý Uyển từ phòng làm việc của Trần Tinh đi ra, ánh mắt cô đỏ hồng, giống như lại khóc.

Ôn Nhiên và cô cũng không quá thân thiết, liền không hỏi thăm quá nhiều.

Giờ phút này cô càng lo lắng biểu hiện vừa rồi của mình trước mặt Nhan Vọng Thư, cũng không thể vì sai lầm nhỏ này mà bị sa thải chứ?

Không bao lâu sau, Ôn Nhiên đã giải thích chính mình.

Nếu thật sự bị sa thải, cô cũng không có cách nào, còn nữa, lo lắng là cảm xúc vô giá trị nhất.

Đã đến thì nhất định bằng mọi cách phải ở lại.

Nhưng ở trước mắt cô là một người có bí mật, cho nên càng dễ dàng luống cuống tay chân.

Ôn Nhiên nghĩ, về sau vẫn nên tránh một chút.

Cho đến khi nhận được điểm của Nhật Vy, Ôn Nhiên đã không ngừng xây dựng hình ảnh tích cực và hăng hái của mình, vì thế, cô dự định tăng ca.

Lấy cảm hứng đột ngột trong đầu buổi chiều, Ôn Nhiên nghiêm túc vẽ bản thảo, khi ngước mắt lên thì văn phòng đã không còn một bóng người.

Cô nhấn bàn phím, màn hình máy tính sáng lên, góc dưới bên phải hiển thị đã chín tối.