Ôn Nhiên gặp lại Nhật Vy vào buổi trưa thứ Hai.
Cô từ bên ngoài trở về, trên tay cầm tập tài liệu liên quan đến công việc, trang điểm cũng không tinh xảo như ngày đầu tiên mới vào công ty.
Ôn Nhiên lúc này đang định nghỉ trưa, nhìn Nhật Vy vừa trở về, khách sáo nói một câu"Ăn cơm chưa? ”
Nhật Vy nhìn Ôn Nhiên lắc đầu, " Uống một ly cà phê nhé? ”
Ôn Nhiên còn đang suy nghĩ xem cô có nên đi hay không, Nhật Vy đã chỉ vào cửa" Đi thôi. ”
Bởi vì là giờ nghỉ trưa, quán cà phê trên tầng hai không có người.
Ôn Nhiên và Nhật Vy ngồi ở vị trí góc, nghiễm nhiên muốn nói một chút.
Nhật Vy đúng là có mục đích này, cô nhìn Ôn Nhiên, nhỏ giọng nói: "Trước kia Quan hệ giữa Hứa Ngọc Linh và Ngô Vân San đặc biệt tốt, cũng là một dạng thầy trò cũng bạn biết không? ”
Ôn Nhiên lắc đầu, không biết.
Cô hơi buồn ngủ, khóe mắt kéo xuống, ánh mắt vô thần trở nên đờ đẫn.
Nhật Vy hiển nhiên đã đoán được Ôn Nhiên không biết, chỉ cảm thấy bộ dáng yếu ớt bất lực hiện tại của cô, cô thật sự nhìn đáng thương.
Nhật Vy bình tĩnh, từ đầu cho Ôn Nhiên nhìn sơ qua tình trạng nguy hiểm hiện tại của cô, "Ôn Nhiên, bộ phận của chúng ta, phía dưới có ba nhà thiết kế trưởng, phân biệt dẫn dắt ba tổ, cái này cậu cũng biết chứ? ”
Ôn Nhiên gật đầu.
Mặc dù cô ấy đã trở thành một người “tàng hình”một tuần, nhưng có lẽ tình hình vẫn biết.
Bộ phận thiết kế ngoài bộ phận thiết kế đồng hồ độc lập, còn có bộ phận thiết kế quầy và bộ phận thiết kế cao cấp.
Bộ phận thiết kế quầy đặc biệt của Ôn Nhiên có tổng cộng ba nhóm, do ba nhà thiết kế trưởng dẫn đầu.
Một nhóm các nhà thiết kế chính tên là Trần Tinh , và nhà thiết kế chính của ba nhóm tên là Vương Húc Dương.
Nhật Vy nhún nhún mũi, "Tôi nghe nói Ngô Vân San có thể tạm thời thay thế chức vụ trưởng phòng thiết kế quầy, ngoại trừ cô ấy nhanh chóng xóa bỏ quan hệ với Hứa Ngọc Linh, nội tình Hứa Ngọc Linh bị sa thải và cô ấy cũng không thoát khỏi quan hệ. ”
Ôn Nhiên này ngược lại không nghe nói.
Nhật Vy " Ngô Vân San thấy gió theo chiều ấy, hiện tại trong phòng không có mấy người phục cô ta. ”
Ôn Nhiên này đã nhìn ra, đặc biệt là hai nhà thiết kế trưởng Trần Tinh và Vương Húc Dương, mỗi lần từ văn phòng Ngô Vân San đi ra đều vẻ mặt không thoải mái.
Nhật Vy "Chúng ta được phân vào một nhóm không có tương lai nhất. ”
Ôn Nhiên gật đầu, chậm rãi đổ sữa vào sô cô la nóng.
Thấy thần sắc này của cô, giống như không chăm chú lắng nghe, Nhật Vy nhíu mày, giọng nói đề cao một chút: "Cậu đang làm gì vậy? ”
Ôn Nhiên 'a' một tiếng, giải thích, "Tôi không thích quá ngọt, cho nên dùng sữa pha loãng một chút. ”
Nghe Ôn Nhiên nói xong, Nhật Vy sửng sốt, lập tức có chút tức giận, "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy , rốt cuộc cậu có nghiêm túc nghe hay không? ”
"Có." Ôn Nhiên gật đầu, nghiêm túc nhìn Nhật Vy, kể lại, "Cậu nói tổ chúng ta không có tiền đồ nhất. ”
Lúc này Nhật Vy mới hài lòng, kiềm chế cơn tức giận, "Có lẽ bởi vì chúng ta được chính Hứa Ngọc Linh tuyển dụng, Ngô Vân San có chút không thích chúng ta, cho nên sắp xếp chúng ta thành một tổ. ”
Rút kinh nghiêm, lần này Nhật Vy vừa dứt lời, Ôn Nhiên lập tức tiếp lời, "Hiểu rồi. ”
Bộ dáng này của cô, ngược lại ngoan ngoãn.
Nhật Vy trầm xuống, giọng điệu chậm lại, "Tôi nghe đồng nghiệp nói, mỗi ngày cậu đều ngồi đó làm việc, đến giờ thì tan tầm? ”
Ôn Nhiên không biết Nhật Vy nghe từ đâu, nhưng cô thành thật gật đầu.
"Ôn Nhiên, cô phải hiểu, chỉ có loại công ty lớn như Cảly, đứng ở đỉnh cao ngành công nghiệp, mới có thể lấy tác phẩm tuyển dụng nhà thiết kế, ra khỏi 'Carly', căn bản không có công ty nào dám tuyển dụng nhà thiết kế không có bằng cấp và trình độ, cậu hiểu không?"
“... Hiểu rồi. ”
Bằng cấp , trình độ chính là bàn đạp giúp chúng ta tiến xa hơn.
Nếu không có một sơ yếu lý lịch đẹp, ngay cả khi có năng lực giỏi đến mấy cũng không ai sẵn sàng dành thời gian để tìm hiểu nó.
Sau khi tất cả, trong xã hội có sự phát triển nhanh, hiệu quả trở thành điều cần thiết và bắt buộc.
Ôn Nhiên so với người khác, chẳng qua là may mắn, cho nên trình độ học vấn của cô mới trở nên ít quan trọng hơn.
Nhưng bây giờ cô không phải là đệ tử đóng cửa của Bạch Vĩ Lương, Cynthia, mà là một nhà thiết kế châu báu ở tầng dưới cùng của ngành công nghiệp, Ôn Nhiên.
Tất cả những điều này cô ấy đều biết.
Nhật Vy "Vì vậy, cậu phải nắm bắt cơ hội này và vượt qua thời gian thực tập." ”
Sau thời gian thực tập?
Ý tứ này, không phải vậy
"Không qua sao?" Ôn Nhiên run tay, sữa theo mép cốc trượt xuống, ánh mắt cô mở to một chút, lấp đầy lo lắng rõ ràng, "Tôi sẽ rời khỏi đây sao? ”
Nhật Vy kéo khăn giấy lót bên cạnh ly sữa, "Bây giờ biết sốt ruột rồi phải không? ”
Ôn Nhiên nhíu mày, truy hỏi "Qua thời gian thực tập có tiêu chuẩn sát hạch gì không? ”
"Hiện tại tôi biết, nhà thiết kế trưởng của nhóm chúng tôi, Trần Tinh, chấm điểm chiếm phần quan trọng nhất."
Mi tâm Ôn Nhiên nhíu chặt hơn.
Nhật Vy cũng không muốn hù dọa cô, "Được rồi, bây giờ có lẽ còn kịp. ”
"Kịp?" Ôn Nhiên khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy tôi cần phải làm gì? ”
"Đầu tiên, cậu muốn cùng tiền bối trong tổ quan hệ hòa hợp, cậu cũng không phải là nhà thiết kế độc lập,điều gì sẽ xảy ra khi cậu chỉ có một mình mỗi ngày? Sau đó, cậu không thể ngồi chờ chết, không có gì để làm thì hãy chủ động tranh thủ một cái gì đó để làm, để cho người khác cảm thấy rằng toàn cậu là người tích cực. ”
Ôn Nhiên gật đầu, cảm thấy Nhật Vy nói có đạo lý, "Tôi phải làm như thế nào mới có thể hòa hợp với các tiền bối một chút đây? ”
Nhật Vy nghiêng đầu nhìn quầy cà phê, có ý chỉ nhíu mày.
Ôn Nhiên gật đầu, “ hiểu rồi. ”
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, Ôn Nhiên đưa cho mỗi tiền bối trong một nhóm một tách cà phê.
Cuối cùng, cô mang cà phê đến văn phòng của Trần Tinh.
Trần Tinh còn rất trẻ.
Anh ấy rất tuyệt, vr ngoài đã phản ánh luôn cả tính cách của anh ta.
Ôn Nhiên đưa cà phê lên" Thầy Trần, mùa hè dễ mệt mỏi, uống cà phê để nâng cao tinh thần. ”
"Cám ơn." Trần Tinh có chút kinh ngạc, ngước mắt nhìn Ôn Nhiên, "Còn có việc gì không? ”
Ôn Nhiên đưa lên một xấp bản vẽ thiết kế, "Tuần trước không nhận được nhiệm vụ, cho nên thừa dịp rảnh rỗi vẽ một ít bản thảo, nếu như anh rảnh…”