Tiểu Kiều Kiều

Tiểu Kiều Kiều - Chương 58: Thì ra là thế




Editor: Hạ Đan

Beta: An Hiên

Vào ngày lập xuân (1) năm sau, Trần Dã đã biến mất bao lâu nay rốt cuộc cũng có tin tức, tin tức là do Vương Văn Nhạc truyền tới, anh ta gọi video cho mấy người bạn đang chờ đợi trong nước và thông báo rằng bệnh tình của Trần Dã đã thuyên giảm nhiều rồi. Tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng ít nhất sẽ không chuyển biến xấu thành một pho tượng sống không thể cử động được nữa.

(1) Tiết Lập xuân là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày lập xuân được coi là ngày bắt đầu mùa xuân ở Việt Nam

Đám Tần Lộc nghe được tin này thì cực kỳ vui mừng, mặc dù nhìn Trần Dã trong video gầy yếu hơn rất nhiều, nhưng trong mắt vẫn có chút tia sáng.

Vì vụ Lâm Diêu Chi bị thương mà Vương Khiếu đã bị Tần Lộc giày vò suốt cả mùa đông. Cuối cùng khi mùa đông chấm dứt, anh ta còn chưa làm sao, nhưng em trai anh ta đã sụp đổ trước rồi.

"Bỏ đi bỏ đi, anh trai em cứ cái kiểu này thì chỉ có nước dọa con gái nhà người ta ám ảnh mất thôi." Vương Gia Gia ôm chó trong lòng, vẻ mặt đầy oán giận, cứ liên mồm cằn nhằn không ngừng, trách móc anh trai nhà mình chẳng biết cố gắng gì cả, "Ông này ấy hả, mùa hè còn đỡ, đến mùa đông mặc nguyên cái áo lông trông có khác gì con gấu đâu cơ chứ!”

Dù Vương Khiếu sở hữu một gương mặt rất nam tính, nhưng anh ta cao 1m90, ánh mắt thì đằng đằng sát khí, trên cánh tay đầy hình xăm, ngồi một chỗ trông không giống đi xem mắt mà giống đi đòi nợ hơn. Kinh khủng nhất là Vương Khiếu không hề có ý định phối hợp với việc xem mắt này, con gái nhà người ta hỏi anh ta làm nghề gì, anh ta đáp rằng cho vay nặng lãi, dọa người ta sợ tái cả mặt, lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy, chỉ thiếu mỗi việc báo cảnh sát nữa thôi. Cứ nhiều lần như vậy, Vương Gia Gia thật sự phát điên, chỉ muốn đánh anh trai mình một trận.

Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh ăn ngô cũng bắt đầu ồn ào: "Không sao, không sao, gì chứ dăm ba cái việc xem mắt này không thể gấp gáp được. Bên chị còn có vài cô bạn chưa có bạn trai đây!" Cô nói xong còn nháy mắt với Vương Khiếu một cái, Vương Khiếu trợn mắt nhìn lại, nhưng chẳng thể làm gì được cô.

Để gây thêm phiền phức cho Vương Khiếu, Lâm Diêu Chi kêu gọi đám bạn mình, còn thật sự tìm được vài cô gái độc thân, cô đã đặc biệt làm công tác tư tưởng trước cho bọn họ về ngoại hình và tính cách của Vương Khiếu, nói rằng tuy anh ta trông có vẻ hung dữ nhưng thật ra nội tâm lại rất dịu dàng, tràn đầy tình cảm, còn là kiểu đàn ông yếu ớt chỉ cần nhìn thấy một con gián nhỏ cũng sẽ sợ hãi!

Lúc cô gọi điện chém gió này nọ thì Vương Khiếu vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh, nghe đến nỗi lông mày muốn dính vào nhau luôn.

"Tần Lộc, cậu cứ mặc kệ không quản lý bạn gái mình thế à?" Vương Khiếu nghiến răng, nhìn về phía người bạn tốt.

Tần Lộc liếc anh ta một cái: "Quản lý cái gì?"

Vương Khiếu tức điên lên: "Tôi muốn tìm bạn gái mà còn cần phải xem mắt á? Năm đó không biết có bao nhiêu cô gái muốn ngã vào lòng tôi đâu..."

Anh ta còn chưa nói xong, Tần Lộc đã vỗ vai anh ta, hỏi: "Cậu hãy nói thật cho tôi biết đi, năm đó mấy cô gái ngã vào lòng cậu, mục đích chính của họ là muốn ngủ với cậu hay muốn hẹn hò?!"

Vương Khiếu: "Hai cái đó có gì khác nhau à?!"

Tần Lộc: "Đương nhiên là khác nhau rồi, mấy cô ấy ngủ với cậu xong chẳng lẽ sẽ chịu trách nhiệm với cậu chắc?"

Vương Khiếu: "..."

Tần Lộc tiếp tục: "Với cả lúc đó ngày nào cậu cũng chỉ biết đánh đấm, cậu thực sự làm rồi à?"

Vương Khiếu: "..."

Tần Lộc nói: "Thôi bỏ đi, anh hùng không nhắc lại chuyện cũ, không nói đến hồi đó nữa, bây giờ còn có cô nào muốn ngã vào lòng cậu nữa không?"

Anh vừa dứt lời, bé Poodle đang nằm trong lòng Vương Gia Gia lập tức vẫy đuôi, vô cùng vui vẻ lao về phía này, sau đó chui tọt vào lòng Vương Khiếu.

Bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ gần chết.

"Cậu xem, bây giờ chỉ có chó thôi." Tần Lộc chốt hạ.

Vương Khiếu: "..." Anh ta bị hai con người kia làm tức chết mất.

Mặc kệ Vương Khiếu tỏ thái độ như thế nào, em trai anh ta vẫn cảm thấy lời Tần Lộc nói cực kỳ có lý. Cậu nhóc còn xuất chiêu lôi phụ huynh ra ép buộc, đe dọa nếu anh dám không đồng ý thử xem, em sẽ mách mẹ, bảo mẹ mau chóng giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, đến lúc đó để xem mẹ sẽ dẫn cô gái như thế nào đến.

Vương Khiếu lập tức hạ vũ khí đầu hàng, đi xem mắt thì không phải không thể chấp nhận nhưng sợ nhất là không biết mẹ sẽ giới thiệu cô gái kiểu gì cho anh ta nữa.

Giờ phút này, điều khiến Vương Khiếu hối hận nhất chính là, biết vậy thì lúc đó mình đã không xông vào với Lâm Diêu Chi, hoặc đỡ luôn phát súng hộ cô rồi, nếu thế thì bây giờ anh ta cũng không đến nỗi thê thảm bị dính vào vụ xem mắt kéo dài tận nửa năm mà vẫn chưa xong này.

Mọi chuyện đều diễn biến tốt đẹp, chỉ trừ mỗi chuyện của Lâm Mộc Chi.

Trải qua nửa năm giày vò, mãi đến đầu xuân, cuối cùng Lâm Mộc Chi mới phát hiện ra thân phận thật của Hà Miểu Miểu: Cô chính là một vị fan mẹ cực kỳ tận tâm.

Lúc biết tin này, cõi lòng Lâm Mộc Chi đã hoàn toàn vụn vỡ, yêu cầu người đại diện cho anh ta nghỉ ba ngày rồi ở nhà để điều chỉnh tâm trạng.

"Sao trên đời lại xuất hiện loại fan mẹ thế này cơ chứ???" Từ xưa đến nay, Lâm Mộc Chi đều nắm quyền chủ động về mặt tình cảm, thế mà bây giờ lại đang phát điên như một cậu nhóc mới lần đầu biết yêu, "Cô ấy thật sự không muốn ở bên anh dù chỉ một chút thôi sao???"

Lâm Diêu Chi ngồi trên sofa xem TV, quan sát dáng vẻ điên khùng của anh trai nhà mình, biết anh ta bị sốc không hề nhẹ, cô bèn an ủi: "Hoặc là... có thể có một chút?"

"Em gọi điện thoại cho cô ấy đi, gọi ngay lập tức!" Lâm Mộc Chi gào lên, "Anh không tin, rốt cuộc tại sao anh lại chỉ như một đứa con trai thôi hả???"

Lâm Diêu Chi bất đắc dĩ, chỉ đành lấy di động ra gọi cho Hà Miểu Miểu. Hà Miểu Miểu nhanh chóng nghe máy, cất giọng vui vẻ: "Diêu Diêu, có chuyện gì vậy?"

"Miểu Miểu, em có một vấn đề muốn hỏi chị." Bị ánh mắt chẳng khác gì hổ rình mồi của Lâm Mộc Chi nhìn chằm chằm, Lâm Diêu Chi hỏi: "Chị... có chút xíu nào muốn ở bên anh trai em không?"

Hà Miểu Miểu ở đầu dây bên kia im lặng ba giây, cuối cùng mới cực kỳ nghiêm túc đáp: "Điều này không thể được, đó chính là loạn luân đấy."

Lâm Diêu Chi thấy Lâm Mộc Chi sắp phát điên nên nhanh trí cúp điện thoại, sau đó lại nhìn anh trai mình co quắp ở một góc sofa, hai mắt vô hồn, khẽ lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc là sai từ chỗ nào?"

Lâm Diêu Chi thương xót xoa đầu anh trai mình, cô an ủi: "Anh à, không được thì thôi bỏ đi, làm con trai cũng không tệ đâu." Cô nói xong thì lăn ra cười muốn tắt thở.

Lúc ở bên cạnh Hà Miểu Miểu, Lâm Mộc Chi luôn không được tự nhiên cho lắm, chỉ thỉnh thoảng mới giở trò trêu chọc cô ấy. Nhưng Hà Miểu Miểu thì hoàn toàn không có chút rụt rè nào của một cô gái, bất kể chuyện gì cũng đều chiều theo anh ta. Lâm Mộc Chi từng cho rằng đó là do Hà Miểu Miểu thích mình nên mới như vậy. Bây giờ ngẫm lại, anh ta đã hiểu lý do vì sao Hà Miểu Miểu cứ luôn nuông chiều mình như thế rồi, tất cả đều xuất phát từ tình mẫu tử vô tư chứ còn gì nữa? Một người mẹ nhìn con trai mình đùa nghịch thì không bao giờ cảm thấy có gì đó không đúng mà chỉ dành cho con trai ánh mắt yêu thương thôi. Anh ta chính là đứa con trai ngu ngốc đó, mà Hà Miểu Miểu lại sắm vai một người mẹ cực kỳ cưng chiều con mình.

Lâm Mộc Chi muốn phát điên.

Lâm Diêu Chi an ủi một lúc lâu nhưng không có tác dụng gì, chỉ biết nhìn Lâm Mộc Chi như tên thần kinh cầm lấy chìa khóa xe rồi vội vàng lao ra khỏi nhà, xem bộ dạng có vẻ là muốn đi tìm Hà Miểu Miểu để nói cho ra lẽ đây mà.

Cuối cùng Lâm Mộc Chi có nói cho ra lẽ hay không thì Lâm Diêu Chi cũng không biết, chỉ biết dáng vẻ lúc tối khi anh ta trở về trông giống như con gà trống thảm hại, cúi đầu ủ rũ.

"Cô ấy đồng ý làm bạn gái của anh." Lâm Mộc Chi chán nản kể.

Lâm Diêu Chi hỏi: "Chuyện này không phải là chuyện tốt ạ?"

Lâm Mộc Chi thở dài: "Nhưng anh vẫn không xác định được là vì thích anh nên cô ấy mới đồng ý, hay vì vẫn coi anh như..." Anh ta không thốt ra nổi từ đó.

Lâm Diêu Chi rất không nghĩa khí mà bật cười, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Có thể khiến một người kiêu ngạo như Lâm Mộc Chi nếm mùi thất bại thì chắc cũng chỉ có mỗi mình Hà Miểu Miểu mới làm được thôi.

Tất cả mọi người đều nói, những ngày tốt đẹp thì sẽ trôi qua rất nhanh, Lâm Diêu Chi cũng cảm nhận được sâu sắc điều này.

Từ hè chuyển sang đông rồi lại đến mùa xuân rực rỡ, cứ như vậy, không biết từ lúc nào mà bốn mùa đã trôi qua.

Dường như chỉ trong thoáng chốc, mùa hè mà Lâm Diêu Chi quen biết Tần Lộc đã trở lại.

Tần Lộc vẫn đi làm ở câu lạc bộ và thu hút rất nhiều cô gái đến đăng ký nhờ gương mặt của mình. Nhưng Lâm Diêu Chi lại chẳng ghen tuông chút nào, bởi vì cô hiểu Bỉ Bỉ nhà mình sẽ biết chừng mực.

Ngày hôm đó Tần Lộc được nghỉ, hai người nằm trong phòng mở điều hòa ở nhà anh uống đồ uống lạnh, tự nhiên anh hỏi Lâm Diêu Chi có muốn đến gặp bố mẹ mình không.

Lâm Diêu Chi rất ít khi nghe Tần Lộc nhắc về bố mẹ mình, đột nhiên anh lại hỏi vậy nên cô khá kinh ngạc.

"Được không ạ?" Lâm Diêu Chi hơi hồi hộp.

"Đương nhiên là được." Tần Lộc nói, "Do phương pháp giáo dục của gia đình nên quan hệ giữa anh và bố mẹ hơi khác mọi người một chút." Tần Lộc giải thích, quan niệm của bố mẹ anh cởi mở hơn những người khác, từ nhỏ đã huấn luyện tính tự lập cho con cái, họ tôn trọng suy nghĩ của Tần Lộc, cũng tôn trọng cuộc sống riêng của anh, hai người rất ít khi nhúng tay can thiệp vào bất cứ thứ gì. Cho nên, tuy rằng anh không thường về nhà nhưng quan hệ giữa anh và bố mẹ vẫn rất tốt.

Lâm Diêu Chi hỏi: "Vậy em có cần phải mua gì để mang đi biếu không?" Đây là lần đầu tiên cô ra mắt gia đình nhà bạn trai, nhất thời có cảm giác như sắp tham gia kỳ thi đại học, lắp ba lắp bắp nói: "Em có cần phải thay đổi phong cách không, kiểu như ăn mặc theo phong cách công sở chẳng hạn..."

Tần Lộc quan sát cô, ánh mắt đong đầy ý cười, anh dịu dàng bảo: "Em chỉ cần mang thứ này thôi là được."

Lâm Diêu Chi hỏi lại: "Thứ gì ạ?"

Tần Lộc chậm rãi giơ tay, một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp xuất hiện trên tay anh từ lúc nào. Giây phút nhìn thấy chiếc nhẫn, đầu óc Lâm Diêu Chi lập tức trở nên trống rỗng, cô run rẩy nói: "Anh... Anh định..."

"Lâm Diêu Chi, em có đồng ý ở bên anh cả cuộc đời này không?" Tần Lộc dịu dàng hỏi cô.

Lâm Diêu Chi đáp: "Em, em, em đồng ý!!!" Niềm vui mừng đột ngột xuất hiện khiến Lâm Diêu Chi không kịp trở tay, cô thật sự không biết phải biểu đạt cảm giác vui sướng của bản thân như thế nào nữa. Bàn tay cô đang che miệng bị Tần Lộc kéo ra, anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Nhẫn rất đẹp, nhỏ xinh vừa khớp với ngón tay của Lâm Diêu Chi, có thể nhìn ra được Tần Lộc cố ý đặt thiết kế riêng. Lâm Diêu Chi nắm chiếc nhẫn thật chặt, quay người lao vào lồng ngực Tần Lộc, lớn tiếng tuyên bố từ nay nai con đã vĩnh viễn thuộc về cô rồi. Tần Lộc mặc kệ cô nghịch ngợm, anh mỉm cười vô cùng cưng chiều.

Được cầu hôn bất ngờ khiến Lâm Diêu Chi rất kích động, chỉ muốn thông báo cho toàn thế giới biết tin vui này, cô chụp ảnh khoe lên Khoảnh Khắc, sau đó tóm lấy Meo Meo vô tội rồi lớn tiếng khoe khoang chiếc nhẫn trên tay.

"Ha ha ha ha, mày xem đi, tao sắp kết hôn rồi này! Tới khi nào Meo Meo mới tìm được cho mình một cô lạc đà Alpaca đây nhỉ?" Lâm Diêu Chi đắc ý vỗ ngực.

Meo Meo hé mắt, ném một ánh nhìn ghét bỏ về phía Lâm Diêu Chi, miệng nó khẽ mở, lần đầu tiên phun nước bọt vào người Lâm Diêu Chi.

Lâm Diêu Chi ngây người: "... Không phải là mày sẽ không phun nước bọt vào con gái à?"

Meo Meo: "Hừ."

Tần Lộc ở bên cạnh nhịn cười: "Nó bảo nếu đã kết hôn rồi thì không tính."

Lâm Diêu Chi: "..." Thôi, cô vẫn nên tìm người khác khoe khoang thì hơn.

Thật ra với Tần Lộc, chuyện cầu hôn này chỉ là việc nước chảy thành sông thôi, không biết bắt đầu từ giây phút nào, anh đã cho rằng cô gái với nụ cười xán lạn trước mắt này là người mà anh mong muốn ở bên cạnh cả đời.

Đây là suy nghĩ mà một khi đã hình thành thì sẽ vững chãi như đá, không thể thay đổi.

Cũng may Lâm Diêu Chi không hề tỏ ra do dự chút nào với lời đề nghị bầu bạn cả đời này của anh.

Lúc này đây ánh trăng vừa đẹp, cơn gió cũng thật mát lạnh, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng và nói với cô một câu: Anh rất yêu em.

Con đường Diêu Diêu, duy Lộc bầu bạn. (2)

(2) Câu này kết hợp từ tên hai người. Nếu dịch nghĩa ra thì sẽ là: Con đường xa xôi, chỉ có chú nai bầu bạn.

Bọn họ sẽ hòa vào sinh mệnh của nhau, trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất.