Editor: Méo
Dòng nước mát chảy qua cổ họng làm cảm giác nóng bức như vơi bớt phần nào.
Lâm Diêu Chi ngồi trên thảm trong phòng Tần Lộc, trước mặt cô là một cái bàn nhỏ, trên đó đặt cái bánh ngọt mà Lâm Diêu Chi mang tới.
Bánh pho mát có màu vàng rất dễ thương, mùi sữa nồng đậm tản ra xung quanh. Lâm Diêu Chi cầm con dao nhựa, cô cẩn thận cắt chiếc một miếng bánh, sau đó đặt vào đĩa, đưa cho Tần Lộc ngồi bên cạnh.
Tần Lộc rất thản nhiên nhận lấy, cầm dĩa chuẩn bị ăn.
Lâm Diêu Chi cười nói: "Tôi còn nghĩ anh không ăn đồ ngọt cơ." Thường thì yêu cầu về cân nặng của mấy vị huấn luyện viên rất cao, không nghĩ tới Tần Lộc cái gì đến cũng không từ chối.
Tần Lộc bình thản ăn bánh ngọt, bánh phô mai mềm mại, so với thân thể cường tráng của anh hoàn toàn không hợp nhau, tạo ra sự tương phản đáng yêu, anh nói: "Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao."
Cửa phòng vang lên một tiếng "két", Lâm Diêu Chi quay đầu thì thấy Mimi đang lén lút đứng ở bên ngoài, hẳn là Mimi đã ngửi thấy mùi bánh ngọt trong phòng ngủ. Nhưng gương mặt tươi cười của Lâm Diêu Chi trong mắt Mimi lúc này không khác nào khủng bố.
"Lại đây." Lâm Diêu Chi quơ quơ miếng pho mát, "Bánh ngon lắm."
Mimi không nhúc nhích, hiển nhiên đang cân nhắc bánh ngọt có đáng giá để đổi mạng hay không.
"Chị không xoa em nữa đâu." Lâm Diêu Chi nói, "Thật mà...Mau lại đây..."
Mimi nhìn Tần Lộc một cái, Tần Lộc cũng lạnh nhạt nhìn lại nó. Một người một đà cứ thế nhìn nhau, giống như đang giao tiếp bằng mắt. Cuối cùng, Mimi cũng không chống lại được sự hấp dẫn của pho mát, nó chầm chậm bước tới trước mặt Lâm Diêu Chi.
Lâm Diêu Chi "há" một tiếng, nhanh chóng ôm lấy cổ Mimi rồi kéo nó vào ngực mình, "Nhìn tôi nhặt được cái gì nè, một bé lạc đà vô tội."
Tần Lộc chậm rãi nói: "Đừng phun nước miếng, bắn vào bánh ngọt bây giờ."
Mimi: "...?" Đúng là một đôi cẩu nam nữ.
Lâm Diêu Chi cười khanh khách không ngừng, nhưng tay vẫn thả Mimi ra, hơn nữa còn vô cùng hào phóng mà cắt cho nó một miếng bánh to đùng. Cô vuốt ve cái đầu xoăn của Mimi rồi nói: "Đừng giận, chị chỉ đùa chút thôi. Nào, đến đây, tất cả đều là của em."
Mimi ê a hai tiếng, lúc này mới cúi đầu xuống, bắt đầu chậm rãi ăn bánh ngọt.
Lạc đà nhà người khác ăn cái gì cũng giống trâu đang gặm cỏ, vô cùng thô bạo. Mimi lại ngược lại hoàn toàn, nó ăn bánh ngọt mà cũng tao nhã được, một chút cũng không dính lên lông. Cho đến khi ăn xong, hai má vẫn vô cùng sạch sẽ, cũng không biết làm sao mà có thể được như vậy.
Thừa dịp Mimi đang ăn bánh, Lâm Diêu Chi nghiêm túc đánh giá phòng ngủ của Tần Lộc. Tuy lần trước có tới, nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua.
Phòng ngủ Tần Lộc sạch sẽ giống hệt anh, bắt mắt nhất chính là cái giường lớn đặt giữa phòng. Bên cạnh giường là tủ quần áo đơn giản, đối diện bày một cái giá nho nhỏ, trên đó đặt rất nhiều CD, giống như sưu tầm đĩa phim.
Trong nhà Lâm Diêu Chi có một người làm trong ngành giải trí, vì vậy khi nhìn thấy cái này cô rất tò mò, hỏi: "Anh thích xem phim à? Có nhiều đĩa thật đấy?" Nhưng khi cô đến gần mới nhận ra, tất cả những cái đĩa này không có hình ảnh, chỉ có con số. Nhìn thế nào cũng không giống đĩa phim, ngược lại vô cùng đáng ngờ.
Quả nhiên Tần Lộc phủ nhận: "Không phải đĩa phim."
Lâm Diêu Chi nói: "Là cái gì vậy?" Những cái đĩa này được bảo tồn vô cùng tốt, trên mặt thậm chí không có một vết xước, có thể thấy được chủ nhân nó rất yêu thích. Nhưng nó nằm ở vị trí này, tựa hồ không chút hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Cô đoán xem?" Tần Lộc vẫn tiếp tục từ từ ăn bánh ngọt.
Lâm Diêu Chi nói: "Gợi ý chút đi."
Tần Lộc như đang tự hỏi, sau đó nói lên một từ: "Bạo lực."
Lâm Diêu Chi: "..." Trong đầu cô bắt đầu hiện lên những hình ảnh đáng sợ, vì vậy im lặng lúc lâu cũng không hé răng.
Tần Lộc: "Sao mặt cô kỳ lạ thế?"
Lâm Diêu chi: "Tôi nghĩ ra một thứ vô cùng kinh khủng..."
Tần Lộc tò mò: "Cái gì vậy?"
Lâm Diêu Chi bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình: "Anh trai tôi từng diễn một bộ phim điện ảnh, anh ấy vào vai một kẻ sát nhân biến thái, ghi hình rất nhiều những thước phim kinh dị rồi lưu trữ lại. Mỗi lần chuẩn bị giết người là lại chọn một nhóm, đến khi chọn được thì bắt đầu nghĩ cách giết..." Cô nói đến đây, không tự chủ được rùng mình: "Thật là dọa người mà."
Tần Lộc đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Diêu Chi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua từng đĩa CD một, giọng nói có phần trầm xuống: "Bên trong đúng là có người đã chết."
Lâm Diêu Chi hoảng sợ, phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, lại phát hiện sau lưng cô chính là vách tường. Tần Lộc vừa vặn đẩy cô đến góc tường, thoạt nhìn anh lúc này tràn ngập cảm giác áp bức, bóng của Tần Lộc bao phủ cả người cô, con ngươi màu đen không chút cảm xúc: "Muốn xem không?"
Lâm Diêu Chi nuốt nước miếng, than thở nói: "Anh đừng làm tôi sợ."
"Không dọa cô." Tần Lộc thản nhiên nói, tay anh đặt trên một cái CD, "Chọn một nhóm người?"
Lâm Diêu Chi mím môi.
Tần Lộc thấy cô không nói lời nào, cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười này không chút chân thật, có vẻ cực kỳ lạnh lùng: "Sợ sao?"
Lâm Diêu Chi nghiêng đầu, hốt hoảng kêu to: "Đỡ lấy!" Cô vung một nắm đấm ra lại bị Tần Lộc nhanh nhẹn bắt lấy, đây là lần đầu hai người đối đầu với nhau. Lâm Diêu Chi cảm giác bàn tay của Tần Lộc giống như đúc bằng sắt, không chút nhúc nhích, nhưng nếu anh muốn tới gần cô cũng không dễ chút nào.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một người mang theo sự dò xét, một người rất thản nhiên, xung quanh nóng rực như muốn bốc cháy.
"Tôi không sợ đâu." Lâm Diêu Chi yếu ớt mềm nhũn nói, giống như cô gái nhỏ đang cố tình nói. Nhưng chỉ khi nắm lấy tay cô, cảm thụ sức mạnh của cô Tần Lộc mới hiểu được, không phải cô đang nói đùa.
"Anh muốn giết tôi cũng không dễ như vậy đâu." Lâm Diêu Chi nói, "Chúng ta đánh nhau cũng phải đến nửa giờ, động tĩnh gây ra cũng đủ cho cảnh sát đến rồi."
Tần Lộc không nói, ánh mắt cũng dần nhạt đi.
Lâm Diêu Chi nói tiếp: "Hơn nữa Mimi còn đang ở đây, Mimi đáng yêu như vậy, anh muốn để nó nhìn cảnh tượng đẫm máu này sao."
Trong lúc hai người dây dưa, Mimi lẳng lặng đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn đặt lên cái bánh ngọt trên bàn, không hề hứng thú với những chuyện xảy ra xung quanh.
Tần Lộc nhíu mày: "Tôi cũng có thể giết nó."
Lâm Diêu Chi: "Lạc đà đáng yêu như vậy mà anh cũng giết được?"
Tần Lộc: "Đáng yêu như cô tôi còn xuống tay được, nó thì tính là gì."
Đột nhiên được khen là đáng yêu, Lâm Diêu Chi phản ứng không kịp. Gương mặt bỗng đỏ lên, ánh mắt cũng rối loạn: "Anh đang khen tôi đáng yêu sao?"
Tần Lộc nói: "Ừ, thu nắm đấm lại càng đáng yêu hơn nữa."
Lâm Diêu Chi ngượng ngùng rụt tay lại. Tần Lộc nhìn bàn tay mình, nơi đó đỏ rực cả một mảng, cũng không biết ngày mai có đỡ hơn không...
Lâm Diêu Chi vẫn còn hơi xấu hổ, "bộp" một cái đập vào ngực Tần Lộc: "Đáng ghét, anh đúng là có khiếu hài hước thật đấy. Ngại chết đi được, anh bị đánh là phải." Tần Lộc kêu một tiếng đau đớn, thiếu chút không thở được.
Lâm Diêu Chi còn muốn tiếp tục làm nũng, lại nghe Tần Lộc khàn giọng nói: "Đừng đánh nữa, thêm lần nữa chắc tôi chết mất."
Lâm Diêu Chi nháy mắt: "Hừ, tôi không tin. Chỉ có anh trai tôi yếu như gà mới không chịu được hai quyền, anh...chắc chắc có thể chịu được đến cái thứ ba."
Giờ phút này, Tần Lộc từ tận sâu trong tim dâng lên một tia đồng tình với anh trai của Lâm Diêu Chi.
"Được rồi, đừng đùa nữa." Lâm Diêu Chi nói, "Đây rốt cuộc là cái gì?"
"Một số video về quyền anh." Tần Lộc nói, "Có điều tương đối máu me."
Lâm Diêu Chi hiểu được: "Hắc quyền?"
Tần Lộc gật đầu.
Cái này Lâm Diêu Chi có biết. Hắc quyền tuy phạm pháp, nhưng cấm cũng không hết, bởi vì tính thưởng thức với cấp độ của nó vượt xa các cuộc thi thông thường. Kickboxing hay quyền anh thì đều có rất nhiều quy định với quyền thủ và trọng tài, nhưng hắc quyền không giống vậy, một khi đã lên đài, thì đó là vấn đề sinh tử rồi.
Nhưng Lâm Diêu Chi lại cực kỳ không thích, với cô mà nói loại hình thức thi đấu này thiên về bạo lực nhiều hơn, không hề có tính thưởng thức. Huống hồ hắc quyền rất nguy hiểm đối với cơ thể, tuyển thủ thi đấu loại này, trong ngoài đều bị thương, rất khó sống tới tuổi trung niên.
Nhưng nhìn Tần Lộc hẳn là sức khỏe cũng không tệ lắm, Lâm Diêu Chi không thấy trên người anh có vết thương gì, cô nghĩ đến Tần Lộc chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, không lẽ anh thích hắc quyền, nên mới lưu trữ những đĩa CD này?
Tần Lộc dường như đoán được suy nghĩ của Lâm Diêu Chi, thản nhiên nói: "Tôi không đánh." Anh dừng một lát, bổ sung, "Cũng không thích."
So với không thích, khi Tần Lộc nhắc đến hắc quyền, sâu trong ánh mắt kia càng là sự chán ghét. Lâm Diêu Chi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của anh, nhạy bén nhận ra ẩn tình trong đó.
"Vậy có thể cho tôi xem không?" Lâm Diêu Chi dò hỏi.
"Đương nhiên có thể." Tần Lộc nói, "Cô chọn đi."
Lâm Diêu Chi nghe vậy bèn tiện tay chọn một cái CD, sau khi lấy ra thấy trên đó có viết ngoáy số 12.
"Đến thư phòng xem đi." Tần Lộc xoay người.
Lâm Diêu Chi cầm CD, theo chân anh ra ngoài.
Mimi buông ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người, giống như không rõ vì sao vừa rồi còn là một hồi giương cung bạt kiếm, bây giờ đã hòa hảo lại rồi. Nhưng nó cũng không có hứng thú lắm, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái bánh mà nuốt nước miếng. Cho đến khi Lâm Diêu Chi với Tần Lộc rời khỏi phòng ngủ, nó mới vui vẻ hưởng thụ phần bánh ngọt còn lại.
Đây là lần đầu Lâm Diêu Chi đến thư phòng của Tần Lộc, cô còn nghĩ nơi này sẽ đơn giản gọn gàng giống với phòng ngủ, không ngờ nơi đây lưu trữ rất nhiều loại sách.
Lâm Diêu Chi vô cùng ngạc nhiên: "Anh thích đọc sách hả?"
Tần Lộc nói: "Thỉnh thoảng có đọc."
Lâm Diêu Chi sờ sờ đầu: "Tôi còn tưởng anh là người ngực to không não chứ..."
Nghe cô nói vậy, gương mặt Tần Lộc đơ hai giây, chậm rãi nhìn Lâm Diêu Chi: "Cô nói cái gì?"
Lâm Diêu Chi ra vẻ vô tội: "Tôi nói Mimi."
Tần Lộc: "..."
"Bạn lạc đà cùng phòng của anh!" Lâm Diêu Chi vô sỉ nói, "Anh không hiểu lầm đấy chứ?"
Tần Lộc im lặng hồi lâu, nói: "Lâm Diêu Chi, trước mặt người khác cô cũng như vậy?"
Lâm Diêu Chi bày ra vẻ đáng yêu: "Người ta từ trước đến nay đều là một cô bé dễ thương nha."
Tần Lộc: "..." Có quỷ mới tin.