Lạc Ảnh Ca giật mình tỉnh dậy vào lúc nữa đêm, mồ hôi túa ra như mưa, mái tóc vàng nhạt áp vào gò má tái nhợt, quần áo bẩn trên người vẫn chưa thay nhưng anh nào có quan tâm. Anh cố vuốt lồng ngực để tìm lại nhịp thở ổn định, sau đó đảo đôi mắt xanh ngọc đánh giá khắp nơi.
Căn phòng sáng trưng đèn, anh có thể nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, một phòng bệnh bình thường mà một người có thân phận đặc thù như anh chưa bao giờ đặt chân đến.
Tang Họa đã đưa anh tới đây ư?
Tang Họa?!
Cơn ác mộng ban đầu khiến anh bừng tĩnh lại một lần nữa trỗi dậy. Lạc Ảnh Ca loay hoay tìm kiếm bóng dáng của cô, nhưng khắp nơi đều chìm sâu vào sự yên tĩnh vô hạn. Chỉ có tiếng gió lạnh lùng rít lên qua ô cửa sổ như đùa cợt.
Anh thà rằng mình ngủ mãi chẳng thể tỉnh dậy, cũng không muốn mở mắt ra khi xung quanh không có người anh muốn gặp. Anh thà rằng tan xương nát thịt, cũng không thể chịu được việc mình bị cô bỏ rơi lần nữa.
Vì sao? Một lần chẳng lẽ chưa đủ? Tại sao lại muốn bỏ rơi anh lần thứ hai?
Lạc Ảnh Ca vén chăn trên người ra, không để ý tháo hết tất cả dây nhện chằng chịt trên cánh tay toang đứng dậy. Nhưng khi vừa đặt chân xuống nền nhà lạnh giá đầu anh liền một trận choáng váng. Thân thể chao đảo Lạc Ảnh Ca buộc phải chống tay lên tủ đầu giường để tìm thăng bằng, rồi lại nhấc chân mặc kệ tất cả loạng choạng chạy ra ngoài.
————
Bóng tối xâm chiếm, hành lang vắng lặng không một bóng người. Lạc Ảnh Ca chôn chân tại chỗ, trì độn ngẩn người như một u hồn vất vưởng, bóng lưng tiều tuỵ bị ánh đèn bên ngoài kéo dài trên mặt đất, càng tăng thêm vẻ cô độc.
Từng cơn gió lạnh như được gọt dũa hoá thành những mũi dao sắt nhọn từng nhát cắt lên da thịt, nhưng anh không thể thấy đau hơn được nữa.
Giống như đứng giữa đáy của một cái hố sâu hun hút, anh cố gắng kêu cứu, nhưng không ai nghe, anh cầu xin sự cứu rỗi, nhưng người lạnh lùng, anh muốn trèo lên nhưng lại ngày càng trượt dần, trượt dần...
Giờ phút này trong mắt anh chỉ còn mờ mịt, đau đớn cuộn trào cướp đi hết toàn bộ hô hấp của anh.
Anh chỉ cảm thấy chân trời phương xa như sập xuống, bóng đêm chậm rãi cắn nuốt khắp từng tế bào.
"Lạc Ảnh Ca."
Thì ra trên đời này, thứ gây nghiện duy nhất không phải là thuốc phiện, còn có, giọng nói em.
Thì ra trên đời này, thật sự có một tiếng gọi, khiến bão tố cũng phải hoá dịu dàng.
Toàn thân Lạc Ảnh Ca như bị điểm huyệt, anh tự thầm nhủ với bản thân không dưới một trăm lần. Giờ phút này, em là mộng cũng được, là ảo ảnh cũng chẳng sao. Anh chưa bao giờ nhớ nhung em như lúc này, cho anh nhìn em một chút, rồi thôi...
Lạc Ảnh Ca từ từ xoay người...
Màn đêm phía sau cô se lại như một tấm lụa dát lên mình thứ bụi tiên lấp lánh, không còn hắc ám cô độc mà trở nên xinh đẹp mông lung. Làn da cô trắng nõn, đôi mắt mang màu hoa Tử La Lan nuôi đầy tâm sự chưa được đặt tên.
Cô gái hơi cau mày, nhưng giọng điệu lại không như vậy.
"Anh đứng ngoài đây làm gì?"
Thanh âm đến trong mộng anh cũng không dám mơ.
Trong tích tắc, anh đi đến, vươn tay, khoá chặt cô trong lòng mình, anh mệt mỏi gục trên vai cô, nhắm đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở vẫn nặng nề như cũ.
Lạc Ảnh Ca thì thào lẩm bẩm, không biết là nói với cô hay là chính bản thân mình.
"Tang Họa, thật sự là em, thật sự là em rồi..."
Một loại âm thanh thoã mãn, giống như vừa mới dùng qua heroin. Không, phải nói rằng, giọng nói của cô chẳng khác gì một liều thuốc an thần đặc biệt dành riêng cho anh cả.
Tang Họa không ngờ anh lại phản ứng kịch liệt như vậy, Lạc Ảnh Ca ôm cô chặt cứng, sự sợ hãi như đứa trẻ đi lạc dần dần được vỗ về. Tang Họa gượng gạo, cô có chút mất tự nhiên mà đẩy anh ra.
Khụ, nữa đêm nữa hôm, ôm ấp cái gì?
Gương mặt tuấn mỹ của anh thoáng qua tia mất mát.
"Tôi đi dạo."
Tang Họa nói dối, thật ra cô đã rời đi, nhưng nửa đường không hiểu sao lại quay trở lại.
Cô không biết nữa...
"Đã khuya rồi, em không nên đi dạo một mình ở bệnh viện."
Làm gì có ai điên mà đi dạo lúc nữa đêm tại một bệnh viện nhiều người chết như thế. Một lời nói dối đầy sơ hở, nhưng Lạc Ảnh Ca lại không có ý định vạch trần.
Anh không muốn bức màn này được vén lên. Anh không muốn chân chính đối diện với sự thật.
Rằng Tang Họa thực sự đã muốn bỏ đi.
Cô đã bỏ đi.
Anh biết, nhưng anh cố tình bỏ ngoài tai, anh cố tình trốn tránh tổn thương. Vì anh biết anh sẽ không chịu nổi việc mình bị cô bỏ rơi đến tận hai lần. Cho nên, anh thà rằng giả vờ là mình không biết gì cả, cô vẫn ở đây, vẫn ở đây...
"Em có bị thương ở đâu không?"
"Không." Cô lắc đầu.
Quả thật Lạc Ảnh Ca đã bảo vệ cho cô rất tốt, tuy rằng chỉ xây xát một chút, vết thương sau lưng cũng không có bề gì.
"Quay lại đi, ngoài đây lạnh lắm, anh lại không mang giày."
"Được."
"Anh có đói bụng không?"
"Không."
"Tôi khép cửa lại nhé, gió đêm rất lạnh."
"Ừ." Anh rất ngoan ngoãn, tất cả sợ hãi đều tan biết vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Tang Họa.
Lạc Ảnh Ca nằm lên giường, cô thấy bàn tay được truyền dịch của anh đang rỉ máu, hiển nhiên là do sự thô bạo rút hết mọi dây nhợ trên người ban nãy của anh.
"Tay anh chảy máu rồi kìa, để tôi đi gọi bác sĩ đến."
"Tang Họa..."
Cô vừa toang bước đi, anh cuống quýt níu áo cô, lắc đầu như một đứa trẻ.
Tang Họa nghi hoặc quay lại, trông thấy khuôn mặt anh trắng như một tờ giấy.
Anh yếu ớt lên tiếng, đôi môi bị anh cắn đến bật máu, màu hoa bỉ ngạn yêu diễm làm dung nhan anh thêm phần diễm lệ.
"Anh đã có một giấc mơ..." Giọng nói anh hơi khàn, anh cố nuốt xuống sự đắng chát đang trào lên trong cổ họng: "Anh mơ về lúc chúng ta gặp nạn. Hôm ấy, anh nằm trong vũng máu, em nhìn anh thật lạnh lùng, rồi bỏ đi."
Thì ra, sự sợ hãi của anh, bắt nguồn từ ngày hôm đó.
Cô trầm ngâm một lúc lâu.
"Chuyện đó qua lâu rồi, anh còn nhớ làm gì."
"Khoảnh khắc anh tỉnh dậy, không thấy em đâu, anh cứ nghĩ..."
Cô rũ mắt, khẽ thì thầm: "Tôi... vẫn ở đây."
Lạc Ảnh Ca hiện tại tưởng chừng nếu như sơ ý chạm vào sẽ tan ra như muôn vạn đoá bọt biển.
Màu xanh trong đôi mắt anh như có sóng ngầm, anh lặng người nhìn Tang Họa thật lâu, thật lâu...
Tang Họa, từ ngày em rời đi, anh chưa hôm nào được ngon giấc.
Đôi lúc, anh thấy trái tim mình như đang khóc vào lúc nữa đêm. Nó chết dần chết mòn, rồi lặng lẽ tan ra như không muốn đập nữa.
Câu nói vừa rồi của em, giống như một câu thần chú có uy lực khủng khiếp nhất trên đời. Hoá giải triệt để hết mọi đau đớn lẫn bất an của anh.
Cảm ơn em vẫn ở đây, cảm ơn em chưa đi đâu cả.
Đột nhiên Tang Họa lên tiếng...
"Vì sao anh lại cứu tôi?" Phiền phức này, có ai cam tâm mà nhận lấy đâu. Lạc Ảnh Ca rốt cuộc là vì quá ngốc rước phiền phức về hay vì anh buồn chán mà muốn kết thù?
Khoé môi sắp sửa hình thành nụ cười của anh bỗng nhiên cứng đờ.
Lạc Ảnh Ca lập tức minh bạch. Nhưng anh vẫn cố hỏi cho ra nhẽ.
"Sao em có thể hỏi như vậy? Sau tất cả những gì anh làm cho em, em vẫn không biết vì sao ư?"
Thấy được điểm nghi vấn hiện lên ở hàng mày của cô, Lạc Ảnh Ca bỗng nhiên muốn cười to, nhưng khoé môi lại cứng ngắc. Anh từ đầu đến cuối rốt cuộc là đang diễn cho ai xem?
Thì ra cô không hiểu, cô hoàn toàn không hiểu.
"Tang Họa, từ đầu đến cuối em dành cho anh sắc mặt tốt, chỉ đơn giản vì anh đã cứu mạng em ư?"
Hoá ra, hoá ra...
"Anh còn muốn thế nào?" Giọng cô thờ ơ, lơ đãng như một chiếc lá buông mình giữa không trung.
Tang Họa cô không thích nợ người khác bất cứ một ân tình nào cả.
"Anh còn muốn thế nào ư?" Lạc Ảnh Ca cất tiếng cười khổ, đôi mắt anh loé lên tia ảm đảm, nực cười xiết bao: "Anh tha thiết cầu mong sự tha thứ ở nơi em, anh dốc hết chân thành của mình để chuộc về lỗi lầm, anh lấy mạng của mình để đổi lấy sinh mệnh em. Vậy mà em còn hỏi anh muốn thế nào? Anh nghĩ rằng những điều đó đã khiến cho trái tim sắt đá của em rung động dù chỉ phần nhỏ. Nhưng Tang Họa à, là anh vui mừng quá vội, em lo lắng cho anh, chăm sóc cho anh, đơn giản chỉ vì anh cứu em, từ đầu đến là anh tự mình anh đa tình." Anh dừng lại, linh hồn anh phải chịu tổn thương nặng nề, trái tim anh sắp hỏng rồi em có biết không?: "Tang Họa à, sao chúng ta lại trở nên như thế này?"
Tang Họa vẫn dửng dưng, nét mặt bình tĩnh vô ba. Nếu như không phải bàn tay giấu sau lưng của cô đang bóp chặt lấy ga giường khiến nó nhăn nhúm. Thì thật sự, cô chẳng khác gì một tượng đá vô cảm.
Lạc Ảnh Ca ngẩn ra, anh đột nhiên phát hiện ra, từ ngày anh gặp lại Tang Họa khi cô bị đuổi ra khỏi nhà. Anh chưa bao giờ còn thấy cô tức giận nữa. Lúc trước, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, cô cũng sẽ nổi điên mà hành xử không biết suy nghĩ.
Nhưng hiện tại...
Nhưng hiện tại thì sao?
Từng nước đi của cô đều được toan tính kỹ lưỡng, toàn bộ nét mặt mà cô có, chẳng có gì ngoài lạnh nhạt cùng dửng dưng. Cho dù cô có tức giận cũng sẽ không để lộ ra ngoài.
Vậy mà...
Anh lỡ yêu, lỡ yêu sự dịu dàng của em, sự dịu dàng đến tàn nhẫn của em...
Lạc Ảnh Ca cay đắng vươn tay tới, anh dịu dàng vuốt ve bờ má cô như nâng niu một khối ngọc trân quý lại dễ vỡ, sự run rẩy men theo cánh tay anh truyền tới.
Giọng anh hoà lẫn vào màn đêm, bi ai và day dứt.
"Nhìn anh, Tang Họa, em nói gì đi, nói ra những gì trong đầu em đang nghĩ. Anh không thể biết được hiện tại em đang như thế nào? Đôi mắt em chẳng còn nữa điểm ánh sáng."
Anh thấy chua xót mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác lạnh lẽo phảng phất nét cô đơn đem lại cho anh nỗi bất lực vì không thể che chở cho cô. Xoa dịu vết thương lòng đã hằn sâu qua rất nhiều năm tháng.
Anh cam chịu hứng trọn nỗi đau của cô nếu ông trời cho anh cơ hội.
Tang Họa, chưa bao giờ thấy một Lạc Ảnh Ca như lúc này.
Cô đã từng rất có ấn tượng với anh, cô vẫn nhớ như in những dòng chữ ngay từ ngày đầu tiên anh xuất hiện.
"Mái tóc anh như được dệt lên từ muôn vàn sợi nắng, thứ màu sắc mỹ lệ mà ngay cả hoàng kim cũng khó lòng bì kịp. Sắc thiên thanh trong đôi mắt anh như được bao trùm bởi đại dương, còn xinh đẹp hơn bất cứ bảo thạch trân quý nào. Anh như được thần mặt trời Apolo ban cho ánh hào quang ngàn trượng, nữ thần tình yêu Aphrodite trao một nụ hôn lên gò má..." Tang Họa chậm rãi nhớ lại——
Tính cách Lạc Ảnh Ca ôn hoà như một cơn gió xuân, nụ cười dịu dàng mà tinh tế. Từ trước đến nay, không người nào được anh đối xử đặc khác biệt.
Riêng với Tang Tương, chỉ đặt biệt hơn một chút, phải, là một chút mà thôi.
Tình yêu của đám nam chủ nói chung và Lạc Ảnh Ca nói riêng dành cho Tang Tương quá hời hợt, khi đọc truyện "Sủng Ái Vu Một Thân" độc giả sẽ phải ca thán và ngưỡng mộ vì độ sủng ái và bao bọc nữ chủ như một viên ngọc quý của hậu cung cô ta, nhưng sẽ không ai bắt gặp được cảnh đám nam chủ vì nữ chủ mà lâm vào điên cuồng để rồi yêu đến sống đi chết lại cả.
Giống như, họ yêu chiều Tang Tương, nâng niu Tang Tương, che chở Tang Tương, như là một nghĩa vụ mà họ phải thực hiện dưới sợi dây thao túng của tác giả.
Lạc Ảnh Ca chưa từng vì ai mà điên cuồng cuối cùng cũng phải chịu sự thất bại thê thảm của bản thân.
Giọng cô đều đều, như đang kể lại chuyện cũ.
"Tôi chưa bao giờ chạy trốn cô đơn, không phải tôi chạy không kịp, mà là vì tôi không muốn đua cùng nó, thắng rồi thì như thế nào khi mà trái tim tôi chẳng còn tha thiết điều gì cả. Anh nói đúng, tôi vốn là như vậy, tôi tàn nhẫn đến độ không cho ai bất cứ cơ hội, kể cả chính tôi.
"Em chỉ có một cuộc đời để sống, em không thể tàn nhẫn với chính cuộc đời của em." Anh khó nhọc thốt lên từng tiếng: "Em biết không? Nếu như trên đời này tồn tại cỗ máy thời gian, anh sẽ chẳng tiếc thứ gì để có được nó, anh sẽ đi tìm em tại thời điểm em ít đau thương nhất, anh sẽ không để bất kỳ ai khiến em phải chịu uỷ khuất, anh sẽ huỷ diệt bất kỳ kẻ nào dập tắt nụ cười trên môi em, dù kẻ đó có là chính anh."
Tang Họa không hề gạt tay anh ra, nhưng bàn tay anh đã vô lực buông thõng. Hai tay bóp chặt thành nắm đấm.
Chỉ cần em cho phép, anh có thể làm bất cứ điều gì. Kể cả đó là mặt trăng trên trời, anh đều có thể hái xuống dâng cho em.
Đó là một sự cố chấp cuồng si và lòng tin yêu nhiệt thành đến vô phương cứu chữa.
Tang Họa lắc lắc đầu: "Lạc Ảnh Ca, tôi quả thực không thể nào đối xử với anh như tôi đã từng."
"Anh biết, anh biết..." Anh cắn răng, ép cho mình không bật ra tiếng nấc tức tưởi.
Rèm mi dày của Lạc Ảnh Ca như đoá hoa khô héo rũ xuống, nỗi đau đớn cuộn trào trong lồng ngực khiến anh hít thở không thông, từng mạch máu toàn thân đều đang mãnh liệt co rút.
Tự bao giờ, anh đã cho phép Tang Họa có cái quyền làm tổn thương anh như thế? Dường như trong cuộc đời chưa hôm nào anh chật vật bê bối như lúc này. Anh không thể nào ngừng nhớ về giây phút chúng ta đối đầu trên sân bóng rổ. Khoảnh khắc em nở nụ cười khiến anh dao động làm lỡ quả bóng, cũng là lúc anh để lỡ một nhịp nơi trái tim mình.
(Lúc chị Họa chơi mỹ nhân kế khiến Lạc Ảnh Ca thất thần)
Tang Họa, tình yêu cấm đoán này, anh thà để mình đau đến tróc thịt trầy da, ngày đêm vỗ về gặm nhấm vết thương, cũng không muốn đem theo em sa chân vào địa ngục.
Nếu như cuộc đời này đã an bài chúng ta không thể bên cạnh nhau tới già. Anh sẽ chờ cho cái thứ tình yêu chết tiệt này mất đi và sẽ đến với em bằng một thứ tình thân thuần tuý nhất.
Anh chỉ hi vọng được làm anh trai em, anh cố níu kéo cho mình một mối quan hệ. Chỉ để có một ngày khi ta tình cờ bước qua nhau, em sẽ vì cái danh anh họ này mà nhìn anh một chút, cười với anh một chút.
Cũng không thể sao?
Đến sỏi đá cũng biết yêu, sương khói cũng đa tình. Vì sao em lại không thể mủi lòng đi một chút?
Tang Họa là một người khiếm khuyết về tình cảm nặng nề, trải qua hai kiếp, xã hội cùng con người đã biến cô từ một con bé lạc quan yêu đời trở thành một kẻ dửng dưng và hờ hững. Bao nhiêu tình nùng mật ý, bao nhiêu câu chót lưỡi đầu môi, dù có xem hàng trăm loại phim tình cảm lãng mạn, Tang Họa cô cũng không thể cảm động nổi. Lý trí của cô mạnh mẽ hơn người thường, bản năng tự bảo vệ trong cô rất lớn.
Yêu phải một người như Tang Họa, điều đầu tiên cần có chính là lòng kiên trì vô tận và năng lực chịu đựng sự tổn thương sâu sắc mà cô mang lại. Nếu không, họ yêu cô ngày nào, họ sẽ đau đớn ngày đó.
Tang Họa nhìn Lạc Ảnh Ca nội tâm dãy dụa, tâm tình anh mâu thuẫn kịch liệt, cõi lòng không biết mùi vị gì.
Thật sự, cô không thể sống mãi trong quá khứ, cô không thể đổ lỗi cho cuộc đời về sự bất hạnh của bản thân. Không thể ôm mãi nỗi đau vốn dĩ đã qua để sống qua ngày. Cô chẳng khác gì một con tự kỷ nếu như cuộc đời cô chẳng có ai.
Chung qui, chúng ta không thể nào làm tổn thương nhau, nếu như chúng ta không gật đầu.
Cô mệt mỏi rồi, anh cũng mệt mỏi rồi, vậy thì cứ lựa chọn con đường thích hợp nhất cho mình đi. Nếu không thể trốn tránh, vậy thì không cần trốn tránh nữa. Lùi một bước, trời cao biển rộng.
"Nhưng mà tôi có thể thử, chỉ có điều tôi cần thêm chút thời gian."
Không gian dường như bị đình chỉ...
Thật lâu sau đó...
"Cảm ơn." Anh khẽ thì thầm với cô trong tiếng gió, giọng nói anh rất yếu, như thều thào, như nỉ non. Giống như vừa trút bỏ được gánh nặng lớn lao.
Khi ấy anh mới biết được bàn tay mình nắm chặt đến mức nào.
"Lạc Ảnh..." Ca?
Khoé mắt anh có một giọt sáng trong suốt.
"Tang Họa! Cảm ơn em! Cảm ơn! Cảm ơn!..." Giọng nói Lạc Ảnh Ca bắt đầu trở nên dồn dập, âm sau lớn hơn âm trước, cơ hồ muốn vỡ ra, cảm ơn cô đã kéo anh ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng.
Mối quan hệ này, anh không dám cầu gì hơn nữa, anh không dám mơ ước xa vời. Anh chỉ hi vọng mình có một chỗ đứng bé nhỏ trong trái tim yếu ớt của cô, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Cuối cùng, mọi thứ đều đã trở về điểm xuất phát.
Nếu đã không thể trốn tránh, chi bằng hãy đối diện nó. Cô không thể ẩn nấp mãi được, cô không thể cứ hèn nhát nhu nhược luôn sợ hãi trăm bề rồi tự chui rúc trong một cái xó chật hẹp để bảo vệ bản thân.
Lạc Ảnh Ca tồn tại trong cuộc đời này của cô với vai trò là một người anh họ, một người thân.
Cô nằm lên chiếc giường còn lại, Lạc Ảnh Ca nghiêng người nhìn cô, dịu dàng trìu mến.
"Ngủ ngon, Tang Họa."
"...ngủ ngon." Tiểu Ca.
Không có bình minh nào mà không mang đến ấm áp. Không có người nào mà không cần đến yêu thương. Em sẽ ổn thôi, rồi em sẽ lại yêu như thuở ban đầu.
Rồi một ngày anh sẽ thản nhiên đối diện với đôi mắt em, nhìn em cầm tay người đàn ông khác bước vào lễ đường. Anh nghĩ anh sẽ rơi lệ, nhưng không còn là đau lòng nữa.
Hẹn gặp em ở một cuộc đời khác.
————
Ba giờ sáng, tiếng chuông điện thoại huyên náo khiến Tang Họa từ trong giấc mộng mơ màng tỉnh dậy, cô rúc đầu vào gối, kêu lên.
"Lạc Ảnh Ca, nếu anh còn không mau nghe điện thoại thì chính tay tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ."
Mãi một lúc sau Lạc Ảnh Ca cũng không có dấu hiệu tỉnh ngủ, mà điện thoại thì hết chuông này lại đến chuông khác. Tang Họa nhíu mày, cô mò mẫm xuống giường, nhìn gương mặt Lạc Ảnh Ca chìm trong giấc nồng, phát ra tiếng thở đều đều, cô đưa tay áp vào trán anh.
Không có bị sốt, vậy sao lại ngủ say đến mức điện thoại reo to bên tai như vậy mà cũng không tỉnh?
Tang Họa lại nghĩ ngay đến việc Lạc Ảnh Ca trải qua một buổi tối bị đuổi giết, mất nhiều máu đến vậy, cả người chắc đã kiệt sức rồi cũng nên.
Thấy anh mệt mỏi như vậy, cô cũng không đành lòng đánh thức, lại không biết phải xử lý thế nào với chiếc điện thoại không ngừng reo lên inh ỏi này...
Chần chừ một hồi——
"Alo." Điện thoại được thông, Tang Họa lên tiếng trước. Kéo theo sau đó là một mảng trầm mặc của đầu giây bên kia. Cô có thể nhận ra được hơi thở trầm thấp lại nặng nề của một người đàn ông. Giống như đang phải cố gắng kìm nén điều gì đó.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lẽo pha chút hung hiểm truyền ra: "Lạc Ảnh Ca đâu?"
Tang Họa nhìn Lạc Ảnh Ca đang ngủ say như chết, thành thật trả lời: "Anh ta đang ngủ."
"Hai người ở cùng nhau?" Đôi mắt băng lam tràn đầy lạnh giá cùng sấm chớp sắp sửa giáng lâm đầy mùi vị nguy hiểm.
Câu hỏi này liên quan đến trọng tâm à?
Những người có mặt tại hiện trường đều im thin thít, không dám hó hé một tiếng nào.
"Có chuyện gì sao?" Cô rất ngây thơ hỏi lại.
"Trả lời tôi." Anh ta gằn giọng."Hai, người, cả, tối, đều, ở, cùng, nhau?"
"Anh là ai?" Thái độ của người bên dây rõ ràng chứa đầy ác ý, cô rất không vui: "Tôi nghĩ tôi không có bổn phận phải thông báo cho anh biết."
Cô lạnh lùng dập máy, kéo theo sau đó là một tiếng tút thật dài, thật lạnh lùng, thật, khó chịu...
*Rắc*
Dưới hằng hà sa số con mắt như muốn mở to ra của các công tôn quý tộc, trên bàn nghị sự, Lăng Băng Kỳ không tiết chế được cơn thịnh nộ vô cớ của bản thân mà bóp nát luôn điện thoại trong tay, mẹ ơi, đám người bên dưới mắt tròn mắt dẹt, muốn bóp nát là có thể bóp nát được sao?
Chỉ là một cuộc hội nghị bàn việc làm ăn giữa hai nước G và Y, cần sự đồng ý từ vị thái tử láng giềng nước Y thôi mà. Điều gì khiến vị Hoàng Đế trẻ tuổi của chúng ta lại tức giận đến nổi bóp nát luôn cả cái điện thoại thế kia?
————
Mọi người nghĩ vậy là hết ngược Lạc Ảnh Ca rồi? Nói vậy thôi chứ anh không bỏ được Tang Họa đâu.
"The one that got away" ai chưa nghe thì nghe thử bài này nhé.