Tiêu Khiển Hóa Yêu

Chương 29: 29: Phát Hiện




Chắc Viên Dạ Trì không muốn bà Viên gặp nhà họ Võ, nhất là cô.

Vì hắn sợ phiền, cô hoàn toàn có thể kể những chuyện hắn ức hiếp cô trong thời gian vừa rồi, dĩ nhiên ông bà Viên sẽ không để im chuyện này.

Cô để túi đồ sang bên cạnh, vờ hỏi:



- Nãy cháu thấy bác rất chăm chú xem người đánh đàn piano, bác thích nghe tiếng đàn này ạ?



Bà Viên lắc nhẹ, trầm buồn:



- Không.

Bác chưa từng đam mê âm nhạc, nghe qua loa chứ không bao giờ hào hứng hay để tâm nghe kĩ



Ánh mắt đượm buồn của bà nhìn vào cô, nhỏ nhẹ:



- Nhưng Dạ Khương, thằng bé lại có đam mê với nghệ thuật.

Ngoài hội họa thì nó cũng rất kiệt xuất trong khi chơi piano



Bà quay ra khuấy nhẹ cốc sinh tố, tâm sự thêm:



- Bác chưa từng một lần lắng nghe hết bài piano Dạ Khương đánh, có những lúc khen nó cũng chỉ hời hợt rồi vội đi.

Bác trai thì có quan tâm hơn chút, nhưng suy tính lại, chỉ có anh em Dạ Khương Dạ Trì chúng nó tự động viên cổ vũ nhau.







Nét mặt bà Viên có vẻ hơi vui và hoài niệm, kể lại chuyện quá khứ, tuổi thơ của hai anh em nhà Viên:



- Thằng Khương còn thích hát, nhưng giọng lại không được hay.

Có những lúc Dạ Trì nghe anh hát, mặt nó méo xệch nhưng vẫn cố nghe hết bài, rồi vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt



- Dạ Trì lại đam mê với tính toán, ngay khi còn học trên trường, nó đã thạo về chứng khoán.



Có lần đầu tư lãi suất khôn khéo đến độ đã tự dùng tiền mình mua tặng Dạ Khương một chiếc đàn piano lớn



Bà Viên cười cười, nhớ lại những năm tháng ngày xưa, bao nhiêu kỉ niệm ùa về, như ngay trước mặt, ánh mắt bà long lanh gợn buồn, môi tuy cười nhưng ẩn sau là nỗi buồn thấu tâm can.

Có vẻ biết mình đã cảm động quá, bà vội lái chuyện:



- Vậy đó.

À thế còn cháu, ông bà Võ trong thời gian vừa rồi?



Tú Ảnh nhẹ nhàng, tươi cười:




- Họ cũng cùng nhau cố gắng vượt qua khó khăn ạ, dù là ban đầu còn khó chấp nhận sự thật nhưng dù gì thì những người ở lại vẫn phải bước tiếp, cố gắng sống và tốt lên



Cô nắm tay bà Viên, ánh mắt chân thành đối diện nhìn bà, cảm động:



- Cháu thực sự xin lỗi, vì bất cứ lí do gì, mọi chuyện thật quá bất ngờ.

Cháu thực sự mong bác và bác trai, cùng gia đình cháu sẽ vượt qua khó khăn



Bà Viên tươi rói, hề hà:



- Con bé này, xin lỗi gì chứ



Tú Ảnh cùng bà Viên ngồi xem piano một lúc, song cô nhanh hỏi:



- À thưa bác, cháu thắc mắc là sao hai người lại vội bay sang nước ngoài sớm vậy ạ? Cháu có hỏi Dạ Trì...





Bỗng tiếng nói quen thuộc đó lại vang lên, chặn ngang họng Tú Ảnh, âm thanh vang lên sắc lẹm:



- Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi sao, cô Võ?



Viên Dạ Trì đường hoàng bước vào, tay đút túi quần, ánh mắt khi nhìn cô ánh lên tia lửa giận, nhưng cũng ngay sau đó liền mềm mỏng nhìn sang bà Viên:





- Con chào mẹ



Hắn thoải mái ngồi xuống bên cạnh bà Viên, ánh mắt thách thức nhìn sang Tú Ảnh, hỏi:



- Hai người ngồi đây lâu chưa? Cô Võ mới nhắc đến tôi ư?



Bà Viên vốn không biết mối quan hệ giữa hai người, thoải mái kể:



- À, mẹ với Tú Ảnh ngồi một lúc lâu rồi.

Cô ấy đang hỏi sao mẹ và ba vội sang nước ngoài thế thôi



Xong bà quay ra hồ hởi, đáp:



- Dạ Trì ban đầu khuyên hai bác nên sang nước ngoài sinh sống, đổi môi trường cho khuây khỏa một thời gian.

Sống quen, thoải mái nên hai bác quyết định định cư ở đó



Tú Ảnh ngồi bất động, hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của Viên Dạ Trì, người cô không nhúc nhích.

Toàn bộ biểu cảm hắn nhìn cô, cô đã biết chuyện chẳng lành, đơ ra, chầm chậm đáp:



- À...à vậy ạ



Bà Viên lại quay sang Dạ Trì, kể cuộc nói chuyện của hai người, nói tốt Tú Ảnh trước mặt hắn.

Dạ Trì vui vẻ gật gù theo mẹ, nhìn cô tươi cười nhưng thực chất đang mỉa mai vô cùng, đáp:




- Haha, con biết mà, cô Võ tốt xấu như nào, con biết rõ.

Chúng con cũng thường xuyên gặp gỡ nhau hang huyên, ôn lại kỉ niệm thơ ấu, phải không?





Hắn bộc bạch nói ra, bà Viên cũng bất ngờ, vui vẻ:



- Hai đứa hay gặp nhau lắm sao? Cũng hàn huyên mọi thứ à, thật tốt.

Như vậy thì đây cũng coi là một việc hàn gắn cho gia đình cả hai



Tú Ảnh gật nhẹ:



- Dạ vâng, hay gặp và...

Anh Viên rất đối tốt với cháu, hai anh em, thi thoảng cũng giúp đỡ nhau



Giả dối.

Hoàn toàn giả dối và đầy sự e dè trong cáu trả lời của Tú Ảnh.

Vì có áp lực lớn rằng Dạ Trì đang ngồi trước mặt mình, cô không thể bóc mẽ những hành động bỉ ổi của hắn.

Trông cái vẻ viên mãn kia, cô biết rõ hắn đang nắm thóp mình, hắn có điểm yếu rất lớn của Tú Ảnh.

Nay cô lén gặp bà Viên, chắc chắn hắn có nghi ngờ, hắn biết cô luôn muốn gặp bố mẹ hắn, kể mọi chuyện ra, tìm sự cứu giúp từ họ.

Từ đó mà Viên Dạ Trì mới cảnh giác lần này, con mắt hắn tinh tườm nhìn thấu sự việc phía trước, đã cẩn thận nhưng rốt cuộc vẫn bị Dạ Trì phát hiện.

Coi chừng là sau hôm nay, cô lại phải gồng mình lên, khôn khéo đối đáp với màn tra hỏi sắp tới





.