Edit: Hinh
Hứa Thanh Hoan nhìn dòng chữ trên màn hình máy tính, không ngờ tố chất tâm lý của Kiều Kiều lại kém như vậy, chỉ 150 mà đã bị dọa sợ đến thế á?
Có điều, cô vô cùng hài lòng với kết quả này!
Hứa Thanh Hoan siêu cấp hưng phấn nói với chú nhỏ: ”Chú nhỏ! Kiều Kiều xóa bạn với cháu rồi!”
Hứa Nhàn Nguyệt bình tĩnh nói: ”Bước đầu tiên thành công, nhất định trong thời gian sắp tới cậu ta sẽ không muốn dạy cháu học thêm, cũng không muốn gặp cháu đâu.
”
Hứa Thanh Hoan điên cuồng rap khen chú nhỏ, ”Chú nhỏ, chỉ số thông minh của chú còn cao hơn đỉnh núi Everest nữa, làm cháu có thể khen chú đến trời đất rung chuyển! Trái đất hai ngàn vạn giống loài cũng không theo kịp sự đẹp trai của chú, tim cháu một phút đập bốn triệu lần chỉ vì chú!”
Hứa Thanh Hoan cười lớn khoe khoang, Hứa Nhàn Nguyệt cũng không xù lông tức giận, vui tươi hớn hở nói: ”Gửi số QQ của cháu và mật khẩu cho chú, để chú giúp cháu nói chuyện.
”
Hứa Thanh Hoan đột nhiên dừng cười, do dự hỏi: ”Chú nhỏ, chú sẽ không làm loạn chứ?”
”Chú rảnh rỗi như vậy à, lấy chuyện này ra nói đùa?”
Hứa Thanh Hoan nói thầm, ”Chú tên là Nhàn Nguyệt, còn không nhàn chắc.
”
Hứa Nhàn Nguyệt không kiên nhẫn, ”Cho hay không thì tùy cháu, đợi đến khi cháu đậu vào trường chú rồi thì đừng chọn tiết tiếng Pháp của chú đấy.
”
Hứa Thanh Hoan cười hì hì, ”Cho chú cho chú mà, bây giờ cháu gửi liền.
”
Tiết tiếng Pháp cơ bản là nằm chơi, Hứa Thanh Hoan không thể buông tha cơ hội này được.
Sau khi gửi số QQ và mật khẩu cho chú nhỏ, cô nghe thấy tiếng đập cửa, ba Hứa bên ngoài kêu, ”Ngoan Ngoãn! Mau ra đây!”
Hứa Thanh Hoan mở cửa đi ra ngoài, thấy ba mình đeo mũ và bao tay, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, ”Ba định làm gì vậy?”
Ba Hứa đội cái mũ đỏ lên đầu Hứa Thanh Hoan, ”Đi, ba đưa con đi đắp người tuyết.
”
”À à, vậy ba chờ con một lát!”
Hứa Thanh Hoan trở về phòng đeo bao tay, nhìn bộ bao tay mới toanh Phó Nhất Ngôn tặng mình, thầm nói anh đoán đúng thật.
Mẹ Hứa ở phòng bếp gọi hai người, ”Chơi xong thì nhớ về ăn cơm ngay đó!”
Hứa Thanh Hoan bắt chước giọng điệu trả lời của ba mình, ”Biết rồi vợ!”
Ba Hứa mở cửa đi ra ngoài, Hứa Thanh Hoan mang bao tay xong thì chui vào dưới cánh tay ba mình, ba Hứa cười kẹp đầu cô, xuống lầu đắp người tuyết.
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, mọi người trong tiểu khu hoặc là che dù hoặc là đội mũ chạy về nhà, chỉ có Hứa Thanh Hoan và ba cô ra ngoài.
”Ba ơi, không đợi tuyết ngừng rơi rồi mới đắp ạ?”
”Không đợi, đến lúc đó tuyết đều bị mấy người này làm dơ hết rồi.
”
”Ồ ồ.
”
Ba Hứa quay đầu lại, thấy hình như áo Hứa Thanh Hoan không kín, bị gió lùa, ”Ngoan Ngoãn lại đây.
”
Hứa Thanh Hoan nghe lời đi qua, ”Sao vậy ạ? Ba định quàng khăn cho con hả?”
”Đúng vậy.
”
Ba Hứa nhặt tuyết dưới mặt đất lên, nặn thành một cục rồi ném về phía cổ Hứa Thanh Hoan, miệng phát ra một từ tượng thanh, ”Biu —”
”…”
Hứa Thanh Hoan bị ba chọi tuyết, quay về nhà tố cáo với mẹ.
Tố cáo và cơm nước xong.
Không biết nghĩ thế nào, khi trở về phòng cô lại mách với Phó Nhất Ngôn.
Hứa Thanh Hoan vẫn thích cảm giác là E thần hơn, liền gửi tin nhắn Weibo cho E thần.
Tiểu Cẩm Lý: ”Cậu có xuống chơi tuyết không? Tớ vừa mới chơi ném tuyết với ba, bị ba ném QwQ.
”
E thần trả lời ngay, dùng tin nhắn thoại cười trả lời cô: ”Vậy làm sao bây giờ, tớ không dám đánh lại giúp cậu, hay là cậu đánh tớ một cái đi?”
Giọng Phó Nhất Ngôn mang theo ý cười, giống loại giọng cười thoải mái lười biếng khi nằm ở sô pha, giọng điệu rất tùy ý.
Hứa Thanh Hoan không có cảm giác được an ủi, dù sao cách xa như vậy, cũng không đánh anh được, vô nghĩa.
Sau đó lại nghe E thần kéo dài giọng nói: ”Mà hình như cũng không ổn lắm, vậy không phải là bạo lực gia đình à?”
”…”
Cô điên rồi mới chủ động nói chuyện với Phó Nhất Ngôn.
Lại cài đặt tin nhắn của Phó Nhất Ngôn thành không làm phiền.
…
Nghỉ đông, Hứa Thanh Hoan ngủ đến khi nào tỉnh mới thôi, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô tưởng là Lâm Miểu, lấy điện thoại xem, không ngờ lại là lớp trưởng.
Giọng điệu của Cận Tu hơi trầm: ”Học ủy, tớ nghĩ, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.
”
Hứa Thanh Hoan híp đôi mắt mệt rã rời, hỏi: ”Chuyện gì?”
Cận Tu: ”Cậu và Phó Nhất Ngôn đang yêu nhau hả?”
Hứa Thanh Hoan lập tức tỉnh táo, ”Không có.
”
Cô tưởng Phó Nhất Ngôn lại nói gì đó với Cận Tu, liền vô cùng nghiêm túc nói: ”Lớp trưởng, tớ không có, cậu đừng nghe Phó Nhất Ngôn nói bừa, tớ thật sự không có.
”
Giọng điệu Cận Tu như nhẹ nhàng thở phào, ”Ừm, tớ biết rồi.
”
Hứa Thanh Hoan nói chuyện điện thoại với Cận Tu xong thì cũng không để ý nữa, vì cô đã tỉnh rồi nên chầm chậm đứng lên.
Bình thường ba mẹ vẫn đi làm vì còn chưa đến thời gian nghỉ Tết Âm lịch, Hứa Thanh Hoan đến phòng bếp tìm đồ ăn, trong bếp có bữa sáng, nhưng cô lại không muốn ăn, liền ngồi xổm trên mặt đất tìm hộp đồ ăn vặt của mình.
Tìm được gói thịt bò khô, bỏ vào miệng ăn.
Nhận được tin nhắn thoại ở Wechat của Phó Nhất Ngôn, rất ngắn gọn.
”Tiểu Cẩm Lý, vào phòng livestream chơi nè.
”
Hứa Thanh Hoan không muốn vào, sợ Phó Nhất Ngôn lại dùng ngôn ngữ để chiếm lợi từ cô, hoặc là quanh co lòng vòng bắt nạt cô.