Edit: Hinh
Khai giảng được một tuần, Hứa Thanh Hoan đã đổi bạn cùng bạn.
Kỳ trước cô ngồi với Trần Tất Thắng, nhưng vì người một mét chín lại được sắp ngồi ở bàn thứ ba nên bị ba mẹ học sinh khác khiếu nại, thành ra học kỳ mới cô cứ lẻ loi ngồi một mình.
Bạn cùng bạn mới của Hứa Thanh Hoan là Lâm Miểu.
Lâm Miểu nằm sấp trên bàn chăm chú nhìn Hứa Thanh Hoan nghịch tóc.
Thời gian giao nhau giữa hai tiết học, cô nằm trên bàn ngủ mười phút, sau khi tỉnh lại thì một lọn tóc bên lổ tai đã bị ép cong tận 90 độ, vô cùng vểnh.
Rót nước khoáng ra nắp bình, nước trong bình hơi nóng, Hứa Thanh Hoan dùng tay nhúng vào nắp bình rồi chà lên tóc, chà cho nó thẳng lại.
Tiết cuối là tiết tự học, Lâm Miểu đọc sách không vào nên cảm thấy rất nhàm chán, liền nói chuyện với Hứa Thanh Hoan, ”Không phải là có một học bá học siêu giỏi chuyển đến lớp chúng ta à, sao không thấy động tĩnh gì thế nhỉ?”
Hứa Thanh Hoan chuyên chú nghịch lọn tóc nọ, ”Không biết nữa, Miểu Miểu cậu thấy tóc tớ còn cong không?”
”Để tớ xem, cong.
Có khi nào học bá kia không đến nữa không?”
”Không biết luôn, mà cậu là học tra, sao lại quan tâm chuyện học bá chuyển trường thế?”
”Bởi vì nghe nói là đẹp trai lắm!”
”Ồ.
”
Hứa Thanh Hoan không có hứng thú với học bá, chỉ quyết chí muốn hai lọn tóc hai bên đối xứng với nhau, nhưng càng vuốt càng thấy lạ, đột nhiên cô tâm huyết dâng trào cuộn bên tóc còn lại vào ngón tay, cuộn ra một lọn tóc.
Hai người ngồi phía sau là lớp trưởng Cận Tu và thể ủy Kim Dần Lộ, Cận Tu đang nhìn tóc đuôi ngựa của Hứa Thanh Hoan, còn Kim Dần Lộ thì nằm lên bàn ngủ.
Cận Tu dùng đầu bút chọc chọc lưng Hứa Thanh Hoan, ”Học ủy?”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, hai mắt chớp chớp hỏi: ”Sao vậy lớp trưởng?”
Cận Tu nhìn hàng mi cong cong của cô thì ngây người một lát, lập tức ho nhẹ ”Học ủy, tan học đi ăn trái cây lạnh không?”
Lâm Miểu nghe thế thì quay đầu lại, ”Được đó được đó! Tớ cũng đang muốn ăn lạnh!”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, nghe Lâm Miểu muốn đi, cũng gật đầu, ”Đi.
”
Cô còn bày ra dáng vẻ của tiểu phú bà ưỡn ngực nói: ”Tớ mời khách! Lần trước sinh nhật cậu tớ về sớm, lần này đền cho lớp trưởng.
”
Cận Tu không đồng ý, sao có thể để con gái mời khách được, nói đùa: ”Đền gì chứ, sinh nhật lần sau của tớ, cậu đến… tặng tớ quà là được.
”
Sinh nhật năm nay của Cận Tu mới qua hơn nửa tháng, đã nói đến sang năm, Lâm Miểu nghe ra lớp trưởng đang trêu Hứa Thanh Hoan.
Không đợi cô ấy trêu ghẹo, Hứa Thanh Hoan đã lắc đầu đầy đáng tiếc, ”Sang năm thi Đại học xong ba mẹ tớ muốn dẫn tớ đi chơi ở đảo Fiji, có khi không tham gia sinh nhật cậu được rồi.
”
Cận Tu buồn bã, ”Vậy năm sau nữa.
”
Hứa Thanh Hoan chớp mắt, ”Đâu nhất định chúng ta sẽ chung trường Đại học đâu.
”
Cận Tu nhụt chí.
Đúng lúc này Kim Dần Lộ ngồi dậy, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu còn mơ màng, ”Tan học rồi hả? Tan học rồi hả?”
Hứa Thanh Hoan đứng dậy dẹp sách, ”Đúng vậy, tan học rồi, mời cậu đi ăn trái cây lạnh, đi.
”
Kim Dần Lộ mơ mơ màng màng đi ra ngoài, Cận Tu bật cười, Lâm Miểu ngồi xem.
Hứa Thanh Hoan ngồi xuống, chống má nhìn Kim Dần Lộ, ”1 nè, 2 nè, 3 nè.
”
Cô đếm đến 5, Kim Dần Lộ đã phát hiện ra có gì đó sai sai, quay đầu lại liền thấy cả lớp còn đang ngồi tại chỗ, cậu ta phẫn nộ trừng mắt, ”Hứa Thanh Hoan, một ngày cậu không chơi tớ là chết à!”
”Đúng vậy.
”
”…”
”Ai kêu cậu bắt nạt tớ chứ, lòng trả thù của tớ hơi mạnh mẽ.
”
”…”
Hết giờ học, Hứa Thanh Hoan và Lâm Miểu, Cận Tu, Kim Dần Lộ cùng nhau đi ra ngoài, hướng về quán trái cây lạnh đối diện trường học.
Hứa Thanh Hoan vẫn còn đang chống lại với lọn tóc cong của mình, hai tay cô cầm tóc, đôi mắt nhìn đường, đi đến cổng trường thì tầm mắt bỗng chuyển lên một bóng dáng cao lớn sạch sẽ.
Người đó mặc áo trắng quần đen, đứng trước một chiếc xe màu đen có che rèm, mỉm cười nhìn cô, một thân dịu dàng như cơn gió sau mưa.
Thời gian tan học buổi chiều là để ăn cơm, có rất nhiều sinh viên năm nhất mặc đồ rằn ri và học sinh mặc đồng phục, duy chỉ có người này mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng trong đám người vô cùng gây chú ý.
Tim Hứa Thanh Hoan đập nhanh, trái tim mà vui thì cô cũng vui, chạy đến trước mặt anh, ”Thầy Phó? Thầy đang đợi em ạ?”
Phó Nhất Ngôn nhìn về phía lọn tóc cong của cô, dường như cảm thấy rất thú vị, nghiêng đầu hỏi, ”Ngủ trong giờ học?”
Hứa Thanh Hoan lập tức làm sáng tỏ: ”Em ngủ trước giờ học cơ, hơn nữa tiết cuối là tự học.
”
Phó Nhất Ngôn nâng tay niết lọn tóc cong vào mặt cô, ”Nếu không thì sao?”
Ánh mắt Hứa Thanh Hoan liếc về phía lọn tóc của mình theo động tác của anh, động tác rất nhẹ, lại kinh ngạc phát hiện tóc của mình không còn cong nữa, cứ như tay anh có ma pháp vậy.
Sau đó bỗng nhiên phản ứng lại anh đang nói gì.
— ”Thầy Phó? Thầy đang đợi em ạ?”
— ”Nếu không thì sao?”
Hai tay Hứa Thanh Hoan không biết để chỗ nào, liền giấu ra sau lưng, ”Vậy, sao thầy lại chờ em thế?”
”Có chút việc muốn nói với em.
” Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu nhìn ba người sau lưng Hứa Thanh Hoan, ”Bọn em định?”
Lâm Miểu khiếp sợ muốn chết, đây không phải là vị thầy giáo kia của Hứa Thanh Hoan sao!
Lúc trước là áo sơ mi trắng, mắt kính gọng vàng, gọng kính tinh tế, cơ thể cao gầy!
Lần này là áo sơ mi trắng, quần đen, mặt mày dịu dàng mang ý cười, người khiêm tốn!
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại nhìn bọn họ, không muốn bỏ hẹn nên nói thẳng: ”Bọn em định đến quán trái cây lạnh ở đối diện trường… Sau giờ học…”
Phó Nhất Ngôn cao hơn Hứa Thanh Hoan cả một cái đầu, vì để nhìn thẳng vào mắt cô, anh hơi cúi người xuống, ”Vậy có thể đưa tôi theo không? Thanh Hoan?”
Giọng nói anh rất dịu dàng, mang theo ý hỏi, chữ cuối mềm mại.
Hứa Thanh Hoan có cảm giác như bị lông chim quét qua lổ tai, ngứa, còn nóng nữa.
Không đợi cô trả lời, Lâm Miểu đã lớn tiếng kêu, ”Có thể có thể!”
… Cận Tu thấy có chút khó chịu.
Phó Nhất Ngôn mở cửa sau xe, lấy tấm thiệp viết ”Chúc cháu gái nhỏ sinh nhật vui vẻ” xuống khỏi cái hộp quà hồng nhạt, nói với tài xế: ”Chú Vương chờ cháu 10 phút.
”
Tài xế ra dấu ok, Phó Nhất Ngôn cầm hộp quà nhỏ đi ra, ”Đi thôi.
”
Năm người cùng đến quán trái cây lạnh đối diện, đứng trước quầy, Hứa Thanh Hoan nói: ”Tớ muốn ăn xoài lạnh… Thầy muốn ăn cái gì?”
Đúng lúc nhân viên cửa hàng đưa cho Phó Nhất Ngôn một phần xoài lạnh, cam cắt khối thêm đá và một ly kem xoài.