Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 47




Cảnh Lang? Mẹ nó sao lại liên quan đến Cảnh Lang.



"Cô rốt cuộc là ai?"



Hai tay Nghiêm Tinh khoanh trước ngực, quan sát.



"Việc này cô không cần phải để ý. Mau quyết định đi, nếu như sợ, liền mang đám người trước mắt tôi cút đi."



Cô gái không cho phép có thái độ nghi ngờ, làm Nghiêm Tinh cực kỳ khó chịu. Nghiêm Tinh trầm mặc, suy nghĩ. Xem như cô ngã từ trên vách núi xuống, cũng sẽ không chết, nhưng nhất định sẽ làm những người này sinh nghi, tham gia cuộc đọ sức này, rất không hề sáng suốt. Nói đến Cảnh Lang, theo cô biết, Cảnh Lang biết lái môtô, nhưng cũng không phải dân đua xe. Hồ nghi liếc nhìn cô gái, cô ta quen biết Cảnh Lang có lẽ sẽ biết chuyện này, nhưng tại sao nhất định phải tới so tài với Cảnh Lang, lẽ nào cô ta đã biết được chút chuyện gì?



Nhân lúc kẽ hở, cô gái nhìn Nghiêm Tinh một cái, phóng xe. Đợi lúc Nghiêm Tinh tỉnh ngộ, chỉ nghe thấy âm thanh của động cơ, cũng chính là trong vòng 1 đến 2 giây, con quái vật kim loại màu đen đang lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, xông vào vách đá.



Nghiêm Tinh thần sắc cả kinh.



"Dừng lại!"



Bên trong nón bảo hiểm màu đen, khóe miệng cô gái hơi giơ lên.



"Chỉ điểm này đã không khoa học..."



Không chỉ Nghiêm Tinh, tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên nhìn chăm chú một màn kia. Thà nói cô gái đang điều khiển chiếc xe này, không bằng nói rằng cô là ma thuật sư, dùng ma pháp kỳ lạ gắng gượng dừng xe trước mặt lan can, trước khoảng cách cực kỳ bé nhỏ.



Cô gái không quan tâm ánh mắt mọi người, nhảy xuống, tự ý đi đến bên cạnh Nghiêm Tinh.



"Đến lượt cô."



Có thể tưởng tượng những lời này có bao nhiêu khinh miệt cùng châm chọc. Nghiêm Tinh âm thầm dùng sức nắm chặt quả đấm.



"Tôi nhận thua."



Vô cùng không tình nguyện nói ra ba chữ.



"Rất tốt."



Cô gái hài lòng gật đầu.



"Tiểu Tinh!"



Hổ gia hô lên, Nghiêm Tinh vẫy tay ngăn lại lời tiếp theo của hắn.



Cô gái không quá nhiều lời, nhảy lên con quái vật đen kia, khoát tay, như quỷ mỵ vậy lại lần nữa sáp nhập vào đêm tối.



Cô gái này... Nghiêm Tinh nhìn xa xa trên con đường quốc lộ, rơi vào trầm tư.



-----



"Nghiêm Tinh?"





Cảnh Lang chú ý thấy bóng lưng nấp trong góc. Đẩy Lục Hồng từ từ đi tới.



"Ách? Cảnh Lang!"



Nghiêm Tinh giật nảy mình, chột dạ cúi đầu xuống.



"Mình trước đưa Lục Hồng về phòng bệnh, cậu ở đây đợi mình một lát."



Nghiêm Tinh lúng túng gật đầu.



"Cô ấy là bạn của chị?"



Lục Hồng thuận miệng hỏi một câu.



"Ừm."




Kỳ quái Lục Hồng lại đột nhiên có hứng thú với bạn của cô.



"Cách ăn mặc của cô ấy..."



Lục Hồng nhỏ giọng lầu bầu một câu.



"Cô ấy thích nữ giới." Cảnh Lang tùy ý nói.



"Vậy em gái của chị cũng?" Lục Hồng không nhịn được hỏi.



"Em nói Cảnh Ngọc? Em ấy, tôi không biết. Chỉ cần là yêu thương thật lòng, giới tính với tôi thì liên quan gì."



Nửa câu sau giống như nói cho Lục Hồng nghe, hoặc giả như cô đang tự mình lẩm bẩm.



"Lẽ nào em cho rằng tôi bị ảnh hưởng từ Nghiêm Tinh?"



Cảnh Lang tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu.



"Tôi... không phải."



Lục Hồng hướng người về trước một chút, Cảnh Lang dựa vào cô gần quá.



"Hì! Đương nhiên không phải, sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu "ba mẹ" tôi cho em biết."



"Ba mẹ chị với tôi thì liên quan gì chứ?"



Lục Hồng trả lời, ý ngầm đằng sau chính là điều này không cần thiết. Cảnh Lang không nói chuyện, chỉ mỉm cười lắc đầu.



Thu xếp ổn thõa cho Lục Hồng xong.




"Đợi một chút tôi sẽ trở lại, em phải ngoan ngoãn đó."



Sau đó không cho Lục Hồng thời gian phản ứng, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô. Trong nháy mắt cửa đóng lại, Lục Hồng kéo kéo chăn, nửa cái đầu cũng chui vào.



"Cái đồ tự biên tự diễn thật sự đáng ghét!" Lục Hồng buồn rầu nói một câu.



Nghiêm Tinh ở cửa bệnh viện đi qua đi lại, thấy Cảnh Lang hướng mình phất tay, thấp thỏm đi tới.



"Qua tiệm cà phê đối diện ngồi một chút đi."



Nghiêm Tinh gật đầu, đi theo sau Cảnh Lang.



"Là có chuyện muốn mình giúp một tay phải không?"



Cảnh Lang vào thẳng vấn đề.



"Cảnh Lang... thật ra cũng không có gì, bỏ đi, mình sẽ nghĩ biện pháp."



Nghiêm Tinh khuấy muỗng trong ly cà phê, khẩn trương nói. Dù sao chuyện này hoàn toàn là do mình gây ra, không cần phải lôi Cảnh Lang vào, trước không nói Cảnh Lang không có bao nhiêu hứng thú với việc lái môtô, thấy hành động điên cuồng của cô gái kia, Nghiêm Tinh càng không thể để Cảnh Lang đi mạo hiểm. Lỡ như cái cô kia thật có va chạm với Cảnh Lang, sẽ tìm cậu ấy báo thù mất.



"Nói đi, giữa cậu với mình còn có gì mà giấu diếm."



Tương phản với Nghiêm Tinh, Cảnh Lang biểu hiện bình tĩnh dị thường.



"Cảnh Lang, chuyện này là trách mình đã thiếu cân nhắc..."



Nghiêm Tinh cuối cùng kể lại chuyện đã xảy ra cho Cảnh Lang.



"Chắc mình chưa từng gặp qua cô gái mà cậu đã kể."



Cảnh Lang nghe xong, không giải thích được nói.




"Mình cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu không lăn lộn trong cái vòng này, chắc không thể có va chạm với người khác. Liệu có phải là một trong những cô gái ái mộ cậu không?"



Nghiêm Tinh nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này là lớn nhất. Cảnh Lang trầm mặc, nếu như nói vậy chuyện đó cũng không phải là không có, ví dụ như La Cẩn. Nhưng yêu cầu của đối phương là muốn đọ tài đua xe với mình, không giống chuyện mà người ái mộ sẽ làm, lẽ nào có ẩn tình khác?



"Mình muốn được gặp mặt trước khi so tài, cậu sắp xếp được không?"



"Cảnh Lang, cậu đồng ý??"



Nghiêm Tinh kích động đến phóng lớn, thanh âm cơ hồ kinh động toàn bộ người trong tiệm cà phê. Cảnh Lang vội vàng phất phất tay, tỏ ý cho cô ngồi xuống trước.



"Chẳng phải là một cuộc so tài về xe thôi sao? Có gì lớn lao đâu mà không được."



"Cảnh Lang, cậu nghe mình nói, nếu là đối thủ thông thường cũng được đi, nhưng cô gái này là..."




"Mình biết, bây giờ mình rất hoài nghi liệu có phải cô ta đã biết gì về chúng ta rồi không?"



Cảnh Lang nhỏ giọng nói một câu.



"Mình cũng hoài nghi điểm này, có thể là ai chứ?"



Nghiêm Tinh lộ ra ánh mắt phiền não.



- ----



Tại một ngôi trường điểm nổi tiếng ngoại ô thành phố T — trường đại học Đức Dục. Trong khu vườn nhỏ của trường, một cô gái tóc đen mặc áo sơ mi màu xanh nhạt ống tay dài lười biếng nằm trên bãi cỏ, vươn người duỗi một cái thật dài. Không ngờ có tiếng bước chân tiến tới gần cô.



"Em Giản Như Ca."



"Vương lão sư, hôm nay rất đúng giờ nha."



Nhẹ nhàng ngồi dậy, cô quay đầu, dung nhan yêu mị, ngả ngớn nhìn về người phụ nữ nọ hơi lớn tuổi hơn, cô gái theo bản năng đỡ đỡ gọng kính đen. (ôh ôh ôh, age gap love, age gap love ah, yay~ phấn khích quá lllolll~~~)



"Trở về lớp cho cô!"



Giọng cô gái hơi mang theo ý khiển trách, cũng chứa một chút bất đắc dĩ.



"Lão sư, cô thế nhưng không quản được việc này nha~"



Giản Như Ca vóc dáng cao 1m78, đứng lên, ước chừng cao hơn cô gái một cái đầu. Hướng cô gái đi tới, cô gái không ngừng lui về sau.



"Em muốn làm gì?" Vẻ bối rối hiện lên hết.



"Cô nói thử xem~"



Bờ môi khẽ mở, thong thả ung dung đi tới trước người cô gái, chợt dịch đến gần mặt cô.



"Giản Như Ca! Cô là cô giáo của em, ở đây là..."



"Em biết~ cô là vú nuôi kiêm lão sư chăm sóc cho em."



Cố ý thở nhẹ trên mặt cô. Trái tim cô gái đập rộn lên đưa tay liền muốn đẩy người trước mặt ra, lại bị em ấy một tay cầm lại.



"Buông cô ra!"



Ngay cả bản thân cũng nghe được những lời này nói ra có bao nhiêu vô lực.



"Từ phổ thông lên đến đại học, có lần nào mà cô chịu thôi không nói với em câu buông cô ra!"



Đôi mắt đẹp của Giản Như Ca chợt hơi nổi giận, trừng mắt nhìn cô gái cúi đầu không dám nhìn cô.