Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 143 - Năm Đó, Thiếu Nữ Ngây Thơ Theo Đuổi Trùm Xã Hội Đen [3/4]




Từ hôm đó trở đi, Mạc Tri Thu trở thành khách trọ nhà Thanh Phượng. Ban ngày, Thanh Phượng đến trường đi học, Mạc Tri Thu liền đợi một mình ở nhà.



Thỉnh thoảng Mạc Tri Thu sẽ đến trường học đón Thanh Phượng. Mới đầu, Thanh Phượng có chút không vui, sau đó cũng dần dần đón nhận.



Cuối tuần, hai người sẽ làm ổ ở nhà, một người đọc sách, một người chơi game.



Có lúc, các cô sẽ cùng nhau nấu cơm tối, hoặc ra ngoài ăn.



Dần dần, Thanh Phượng xem Mạc Tri Thu là bạn, Mạc Tri Thu cũng vậy. Cuộc sống yên bình vui vẻ như thế kéo dài vài tháng, cho đến một ngày có một vị khách xa lạ đến bái phỏng nhà Thanh Phượng.



"Em đi học nha~"



Thanh Phượng quay đầu hướng Mạc Tri Thu cạnh bàn cơm gọi một tiếng, liền mở cửa.



Mạc Tri Thu từ sau tờ báo ló đầu ra, khóe miệng hơi nhểnh lên, hướng cô mỉm cười.



Đang lúc hoảng hồn, Thanh Phượng có chút sững sốt, cô gái này cười lên thật ra rất xinh đẹp... cô nói thầm trong bụng.



"Ơ?! Xin hỏi cô là ai?"



Thanh Phượng ngạc nhiên nhìn người phụ nữ xuất hiện trước cửa.



Người phụ nữ trang điểm ăn mặc lộng lẫy, như thể không trông thấy cô xông vào nhà, lúc liếc thấy Mạc Tri Thu, hưng phấn như một chú chim nhỏ, chạy như bay.



"Tiểu Thu Thu ~~~~~ cuối cùng mình cũng tìm được cậu rồi ~~~~~~~~~~~"



Báo trên tay Mạc Tri Thu rơi xuống đất, biểu tình cứng ngắc nhìn cô gái treo trên người mình.



Cô gái giống như con kaola toàn bộ treo trên người Mạc Tri Thu, Thanh Phượng đứng ở cửa nhìn thấy toàn bộ màn này sắc mặt tái xanh, không vui nắm chặt quả đấm.



"Xuống!" Mạc Tri Thu lạnh lùng nói,



"Tiểu Thu Thu ~~~~~~~~" cô gái yên lặng không động đậy.



"Cho cô ba giây, cô tự biết hậu quả."



Mạc Tri Thu chú ý đến thân thể Thanh Phượng cứng ngắc, mà trong lòng căng thẳng.



"Được rồi được rồi~~"



Cô gái rốt cuộc đường hoàng đứng thẳng người, chỉ là lúc giơ tay nhấc chân khí yêu mị khó nén được.



"Em đi học!"



Thanh Phượng nặng nề đạp mạnh chân, không được tự nhiên rống lên, mở cửa chạy ra ngoài.



Mạc Tri Thu nhìn bóng người biến mất ở cửa, như có điều suy nghĩ.



"À! ! Mình cứ nói cậu đã chạy đi đâu, cư nhiên mặc kệ mọi chuyện trong bang."



"Thì ra là rơi vào mỹ nhân thôn! ! Xem bộ dáng kia vẫn còn là đồ con nít..."



Sau khi Thanh Phượng đi, người phụ nữ thay đổi dáng vẻ quyến rũ lúc trước, châm điếu thuốc.



Khi liếc thấy ánh mắt đủ để giết người của Mạc Tri Thu, thì tắt tiếng.



"Cô tới đây làm gì?"



Mạc Tri Thu rời khỏi chỗ ngồi, cùng cô kéo ra khoảng cách, tránh cho bị khói thuốc lá ô nhiễm.



"Xem như bạn cũ tới thăm cậu một chút bộ không được sao?"



Người phụ nữ cố ý tiến tới bên cạnh Mạc Tri Thu, há miệng phun một hớp khói vào mặt cô.



"Sợ rằng cô đã hiểu nhầm."



"Cô là lão đại 'Độc Xà', với bang Lão Hổ của tôi hẳn là quan hệ đối nghịch."



Mạc Tri Thu mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói.



"Nghe nói cậu gặp mai phục, mình chính là muốn tới xem thử cậu chết chưa!"



"Cậu đúng là ma quỷ không có lương tâm!"



Thân thể người phụ nữ nhu nhược như thể không xương cứ vậy không chút báo trước dán lên Mạc Tri Thu.



Cô thậm chí dùng hai vú cọ lên Mạc Tri Thu,



"Tránh ra!"



Mạc Tri Thu chán ghét nhìn cô một cái, đẩy cô ra.



"Mạc Tri Thu! Cậu cứ như vậy muốn phủi sạch quan hệ với mình?"



Người phụ nữ tức giận híp mắt lại, giọng bén nhọn.



"Cô Hạ, xin cô tự trọng."



Mạc Tri Thu thầm nhủ Thanh Phượng trong lòng, không biết tiểu nha đầu có phải giờ phút này đang giận mình.



"Mạc Tri Thu, cậu sẽ không phải đã quên buổi tối ngày hôm đó?"



Người phụ nữ thẹn quá thành giận, chỉ hét ầm lên với Mạc Tri Thu.



"Tối đó đã phát sinh chuyện gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn tôi."



Mạc Tri Thu không sợ sóng lớn, xuyên thủng tâm tư người phụ nữ.



"Mạc Tri Thu, mình đã là người của cậu!!"



Người phụ nữ tiến tới bên cạnh Mạc Tri Thu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn đầy u oán cùng không buông.




"Hahaha! Thân là lão đại 'Độc Xà', lại bảo thủ như vậy. Đêm đó cô đã bỏ thuốc tôi tạm không nhắc, xem như thật sự đã có phát sinh gì, cũng chỉ là tình một đêm. Càng không cần phải nói, trên cơ bản không hề có phát sinh chuyện gì."



Ánh mắt Mạc Tri Thu lạnh như băng đủ để đóng băng trái tim người phụ nữ.



"Mạc Tri Thu, tại sao không chấp nhận mình? ! Sẽ không phải là vì tiểu nha đầu kia?"



Ánh mắt người phụ nữ bỗng trở nên hung ác,



"Không liên quan đến cô!" Mạc Tri Thu kích động nói.



"Cậu đã thích con nhãi ranh miệng còn hôi sữa đó phải không?"



Người phụ nữ chất vấn,



"Tôi nói cô biết! Nếu cô dám động vào một sợi tóc cô ấy, tôi bắt cô chết không có chỗ chôn!"



Cả người Mạc Tri Thu loáng cái, bóp lấy cổ người phụ nữ, ánh mắt hung tàn cảnh báo.



Người phụ nữ cơ hồ không thở được, một lúc lâu Mạc Tri Thu mới thả lỏng tay.



Lấy được tự do, người phụ nữ ho khan mãnh liệt, cô không cam tâm ngẩng đầu nói:



"Mạc Tri Thu, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"



"Cút cho tôi!"



Người phụ nữ giận đến cả người run rẩy, mấy lần muốn há miệng, cuối cùng ảo não bỏ đi.



Cả sáng, Thanh Phượng ngồi trong phòng học hầu như đều ngẩn người. Thỉnh thoảng dùng bút chì tùy ý viết nguệch ngoạc lên cuốn vở ghi chép, nhưng vẽ rồi vẽ, lại biến thành đồ lưu manh đáng giận kia.



Thanh Phượng khẽ nhíu mày, tức giận nhìn những nét nguệch ngoạc trên cuốn vở, dồn hết sức dùng bút chì liều mạng bôi lên gương mặt của người nọ.



"Đáng ghét đáng ghét!!"



Bỗng nhiên, Thanh Phượng kêu lên, ôm đầu.



Bên trong phòng học, thầy giáo cùng học sinh đồng thời nhìn về cô.



Ánh mắt Thanh Phượng áy náy nhìn bốn phía, yên lặng cúi đầu.



Mà giờ phút này trước cửa trường học, Mạc Tri Tru ngồi trong xe thông qua cửa kiếng nhìn về phía dãy lầu phòng học.



Sau khi Thanh Phượng rời đi không bao lâu, cô cũng đi theo ra cửa. Cứ vậy ngây ngốc đợi trước cửa trường cho tới trưa, cô gọi điện cho tiểu nha đầu, lại biểu hiện tắt máy.



Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ trưa, Thanh Phượng mặt mày ủ dột đứng lên, chuẩn bị tới nhà ăn kiếm ăn.



Nhưng trong lúc lơ đãng liếc thấy ngoài cửa sổ chiếc xe quen thuộc,



"Hứ... thối gia hỏa!"




Thanh Phượng oán giận ngênh ngang mà đi.



Cơm trưa hôm nay có món cô thích nhất là cơm cà ri thịt bò, nhưng bởi do người nào đó, cơm cà ri đáng thương bị Thanh Phượng hầu như chọt rồi lại chọt.



Chọt chọt, Thanh Phượng cũng mất khẩu vị.



Một mình đi trên đường tràn đầy không có mục đích, Thanh Phượng quyết định lên sân thượng hóng mát một chút.



Nhưng mà, lúc cô đi ngang qua khúc quanh nhà vệ sinh nữ, từ bên trong vọt ra âm thanh khiến người ta miên man bất định.



Thanh Phượng dừng bước, ngẩng đầu nhìn dấu hiệu, xác nhận là nhà vệ sinh nữ.



Tò mò lặng lẽ đi vào,



"Ưm... hm... ah... chậm thôi..."



Thanh Phượng kinh ngạc bụm miệng, cô cảm thấy giọng nữ có chút quen thuộc, dường như là trong lớp cô.



Mà phát ra âm thanh như vậy, chỉ có thể là đang làm chuyện gì đó. Nam nữ trong nhà vệ sinh trường học làm loại chuyện này không phải chưa từng có, nhưng chính tai nghe thấy lại là lần đầu tiên.



Thanh Phượng muốn xác nhận chủ nhân của âm thanh này,



"Quyên~ nơi này của cậu kẹp mình thật chặt~"



Thanh Phượng sợ hết hồn, gần như muốn kêu thành tiếng.



Đây rõ ràng là một giọng nữ khác.



"Đồ... hư hỏng..."



"Chẳng phải cậu thích mình hư hỏng như vậy~"



Thanh Phượng không tiếp tục nghe nữa, vội vã chạy ra ngoài.



Tịch Tử Quyên là cô gái trong lớp nổi tiếng ngoan ngoãn, thành tích tốt có gia thế dáng vẻ lại đẹp. Dù không thể xác nhận người còn lại là ai, nhưng cuộc gặp gỡ vừa rồi đã đủ để làm người ta mở rộng tầm mắt.



Thì ra cậu ấy là.... Còn lớn gan như vậy công khai trong nhà vệ sinh trường học.



Quả nhiên con người không thể chỉ nhìn bề ngoài, mọi việc đều không thể chỉ nhìn bên ngoài.



Thanh Phượng cố gắng tĩnh tâm lại, bỗng nhớ lại cô gái ăn mặc diêm dúa buổi sáng.



Mạc Tri Thu lẽ nào cùng người phụ nữ đó cũng là?



Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Phượng bộc phát không thoải mái.



"Gia hỏa thối!"



Thanh Phượng chạy lên sân thượng.




Chỉ là muôn vàn không ngờ tới lúc mở cửa sân thượng, người bị cô mắng buổi sáng không ngờ đang đứng ở đó.



"Sao vậy, thấy chị không kinh hãi?" Mạc Tri Thu nhún vai.



Thanh Phượng xem thường cô, hướng cửa sân thượng khác vừa đi.



"Chị làm gì vậy?!"



Thời điểm đi ngang qua người Mạc Tri Thu, lại bị cô một phát lôi kéo vào trong ngực.



"Tức giận?"



Mạc Tri Thu nhìn thẳng vào mắt cô, Thanh Phượng bị cô nhìn thẳng đến không được tự nhiên, quay mắt đi.



"Không có."



"Tiểu nha đầu, nói láo là không tốt." Mạc Tri Thu bĩu môi cười nói.



"Em thấy chị tự cảm thấy bản thân mình quá tốt đẹp rồi, ai thèm tức giận vì chị."



Thanh Phượng mân mê miệng.



"Hình như chị ngửi thấy có mùi giấm chua~"



Mạc Tri Thu cố ý xích lại gần, trên cổ Thanh Phượng ngửi một cái.



"Cách xa em một chút, chị là chó à?" Thanh Phượng cách mặt cô ra.



"Cô ấy không có quan hệ gì với chị cả." Mạc Tri Thu nghiêm túc nói.



"Liên quan gì đến em." Thanh Phượng không được tự nhiên nói.



"Đương nhiên có liên quan, bởi vì chị làm cho tiểu thư Thanh Phượng đáng yêu tức giận, tội này rất lớn." Mạc Tri Thu thô bĩ cười gian tà nói.



"Em không có tức giận!" Thanh Phượng cải chính,



"Còn nói không tức giận, cái miệng nhỏ nhắn cũng vừa với lon bia rồi~"



Mạc Tri Thu nhanh chóng đặt xuống môi cô nụ hôn.



"Đồ chết tiệt!"



"Chị lại dám..."



Thanh Phượng vừa xấu hổ vừa giận, lời còn chưa dứt, Mạc Tri Thu lại hôn cô một cái.



"Gia hỏa thối!!!"



"Vô lễ với em!!!"



Thanh Phượng thở dốc ném quả đấm oánh lên người Mạc Tri Thu.



"A? Vô lễ?"



Mạc Tri Thu nhíu mày, tùy ý Thanh Phượng phát tiết trên người mình,



"Nếu tiểu thư Thanh Phượng đã nói chị vô lễ, vậy xem ra chị phải làm cho có tiếng phải có miếng rồi."



Mạc Tri Thu vừa nói, tay vòng trên eo Thanh Phượng vừa siết chặt.



"Buông em ra!!"



"Gia hỏa thối!!"



Thanh Phượng vùng vẫy, nhưng lại không giãy ra được. Gương mặt Mạc Tri Thu ngày càng gần, Thanh Phượng chỉ cảm thấy tim mình mỗi lúc nhảy mỗi nhanh hơn. Trong đầu hiện lên âm thanh vừa nghe thấy trong nhà vệ sinh, nhất thời miên man bất định. Cô âm thầm nổi nóng bản thân lúc này lại miên man suy nghĩ gì chứ, nụ hôn Mạc Tri Thu lại rơi xuống.



Cô ấy hôn lên rất nhẹ rất dịu dàng, giống như đối đãi với trân bảo, tỉ mỉ thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Phượng.



"Ưhm..."



Tay phản kháng của Thanh Phượng dần dần rũ xuống, từ từ đón nhận nụ hôn này của Mạc Tri Thu, tiến vào say mê trong đó.



"Ăn thật ngon~"



Hồi lâu, Mạc Tri Thu ngẩng đầu lên. Khóe miệng cô hơi nhểnh lên, ánh mắt Thanh Phượng thì phức tạp nhìn cô, bỗng nổi điên tát cô một cái.



Mạc Tri Thu cũng không giận, sờ nửa bên mặt bị đánh, khóe môi mím cười.



Thanh Phượng thoát khỏi giam cầm, quay lưng đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực.



"Có phải cảm thấy hối hận?"



"Cái gọi là đánh trên người chị sẽ đau trong lòng em." Mạc Tri Thu cười nói.



"Ai đau lòng chị!"



"Em còn ngại đánh chưa đủ đô!"



Thanh Phượng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tích tụ tức giận nhìn Mạc Tri Thu.



"Đánh đi đánh đi, chỉ cần em có thể hết giận, xem như bị em ăn cũng không hề gì."



Mạc Tri Thu một bộ oai phong lẫm liệt, chủ động dâng lên mặt mình.



"Đồ lưu manh!"



Thanh Phượng bị lời cô làm cho cứng họng, nâng lên tay cuối cùng thả xuống.