Sau khi đến Tô Châu, đã là buổi sáng. Bước xuống xe ngựa đã có người tới đón, thì ra ở khách sạn Tô Châu, Vô Phong đã sớm chuẩn bị một gian phòng thượng hạng để hai người nghỉ ngơi.
Ở trên xe ngựa mặc dù ngủ không được tốt, nhưng lúc nhàm chán cũng vẫn ngủ thiếp đi, vì vậy Hoa Nhiễm ngồi trong phòng ăn một chút bánh ngọt, uống một chút trà tinh thần cũng đã thật tốt, lẽ ra nàng muốn kéo Vô Phong ra ngoài đi dạo một chút, lại thấy Vô Phong nằm ở trên giường ngủ, trên mặt có chút mệt mỏi.
Hoa Nhiễm biết Nguyệt Vô Phong sợ có người xấu xuất hiện, vì vậy ngủ không được ngon. Cho nên cũng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, cười ngọt ngào. Nàng vươn tay, vén vài sợi tóc phủ trên khuôn mặt hắn đẩy ra sau ót, lại nhấc chăn lên trên, đang muốn rút tay về, tay lại bị nắm thật chặt, Nguyệt Vô Phong nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Nhiễm đặt ở bên môi hôn, mở mắt ra giảo hoạt cười một tiếng, "Rất nhàm chán sao?”
"Sẽ không, chàng ngủ tiếp đi." Hoa Nhiễm không có rút tay ra, chỉ dịu dàng cười cười.
Nguyệt Vô Phong tiếp tục nhắm lại hai mắt, lần này giấc ngủ rất sâu, Hoa Nhiễm nhìn hắn ngủ ngon, hơi thở đều đều, trên trán buông lỏng ra, có nhàn nhạt cao ngạo, ngạo khí này bình thường cũng che giấu rất tốt, thì ra ngủ thiếp đi, sẽ không còn bất kỳ ngụy trang nào......
Trong lúc vô thức, Hoa Nhiễm cũng đã ngủ, khi tỉnh lại nàng dựa sát vào ở cổ Nguyệt Vô Phong, bởi vì tư thế ngủ có chút...... Bất nhã, vì vậy trên cổ Nguyệt Vô Phong có chút nhớp nhúa, chính xác mà nói là chất lỏng, chất lỏng này dường như từ miệng Hoa Nhiễm chảy ra...... Hoa Nhiễm im lặng liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, thấy hắn dường như còn chưa tỉnh lại, một tay bị giữ ở trong tay của hắn, một tay khác muốn đưa tay áo lau đi, vào lúc này ánh mắt của Nguyệt Vô Phong mở ra, Hoa Nhiễm nhìn vào một mảnh thâm thúy.
"Nếu dơ bẩn, cũng không cần lau, dù sao......" Hắn kéo nàng vào trong ngực một trận hôn sâu.
"Ừ......" Hoa Nhiễm rất nhanh luân hãm.
Nguyệt Vô Phong thấy bộ dạng Hoa Nhiễm đỏ mặt, hết sức hài lòng, nở nụ cười, mặt mày cong lên, lúc này trời chiều buông xuống, từ trong đôi mắt hắn phát ra ánh sáng rất mãnh liệt, xinh đẹp nhưng không quá chân thực.
Hắn vuốt vuốt mặt của nàng, nhìn sắc trời một chút, "Mặc dù bây giờ đã không còn sớm, nhưng cũng không coi là quá muộn, chúng ta có thể đi ra ngoài dạo một chút."
Hoa Nhiễm rầm rì mấy tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, đợi đến sau khi trái tim nhỏ nhảy loạn bình tĩnh lại, nàng mới gật đầu.
Nơi này là khu náo nhiệt, đến buổi tối rất náo nhiệt, huống chi, mấy ngày nay nghe nói là Hoàng thái tử chọn phi, vì vậy trong thành Tô Châu vô luận là danh viện hoặc là nữ nhân bình thường cũng sẽ ở trước mặt của những viên quan trong cung biểu diễn hơn mấy lần. Lẽ ra nếp sống nơi này rất phóng khoáng, cũng không thấy xuất đầu lộ diện là một chuyện khó chịu.
Một vùng lớn ở nơi này bị che lấp trong ánh sáng rực rỡ, ở trên một sân khấu xinh đẹp, tiếng trống hòa lẫn tiếng tấu nhạc vui vẻ, từng hồi từng hồi, truyền đến, đánh vào trong lòng mọi người làm cho người ta cảm nhận được hưng phấn.
Nhiều nữ tử ăn mặc diêm dúa, hoặc cao quý, hoặc hấp dẫn, hoặc xinh đẹp, ở trên đài vẻ mặt mỉm cười thản nhiên, biểu diễn vở kịch sở trường của mình.
Hoa Nhiễm nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, "Oa, những cô nương này thật là xinh đẹp."
"Hoàng thái tử háo sắc, vì vậy các cô nương chỉ cần có bề ngoài là được...... Cho nên mới có tiểu thư khuê các, cũng có nữ nhân thanh lâu, chỉ có dung mạo tuyệt sắc, tài tình xuất chúng, cơ hội trúng tuyển tương đối lớn."
"......" Hoa Nhiễm im lặng, cầm thịt nướng đang bán bên cạnh, kéo Vô Phong trả tiền, "Tướng công, thật may là chàng không có chịu ảnh hưởng của biểu ca chàng......"
Nguyệt Vô Phong cười gượng mấy tiếng, không nói nữa, chẳng qua nắm tay của nàng thật chặt, "Nếu chịu ảnh hưởng, đoán chừng ta nhìn trúng người nào trên đó sẽ bắt đi." Hắn lại gần sát lỗ tai của nàng, nói nhỏ, "Ngươi có nhìn thấy không, nam tử tưởng rằng địa vị thấp nhưng tác phong cao quý trên sân khấu chính là đương kim Hoàng thái tử, không ngờ hắn cũng tới."
Hoa Nhiễm theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mặc áo vải đơn giản màu xám tro, toàn thân cao thấp không một nơi chải chuốt, nhưng hắn giống như ánh sáng rực rỡ chiếu vào từng góc trái tim con người, không quan sát hắn, căn bản sẽ không cách nào chú ý tới hắn, nếu chú ý tới hắn, sẽ không thể dời đi tầm mắt, ngũ quan xinh xắn còn hơn một nữ tử, mắt hạnh của hắn híp lại, khóe môi gảy nhẹ, trên mặt mang thần thái không hài lòng, Hoa Nhiễm không khỏi ngây ngốc nhìn, bị Nguyệt Vô Phong bất đắc dĩ che mắt lại, Hoa Nhiễm đẩy tay của hắn ra, giống như xem không đủ, "Whoa, thật tuấn mỹ, nào có khuyết điểm như chàng nói?”
Nguyệt Vô Phong nhẹ véo cái mũi của nàng một chút, cười nói, "Đứa ngốc, nam nhân luôn thích bày ra mặt tốt của mình, mặt xấu giấu đi."
_________________