Bồi bàn liền hiểu ý tiến lại gần, tường thuật hết mọi sự việc xảy ra lúc ban nãy. Dật Bất Ôn liếc nhìn cậu, xong lại nhìn qua chỗ người đàn ông đó đã hiểu ra mọi chuyện, tuy không phải thiên tài kinh doanh như anh cả nhưng ít nhất Dật Bất Ôn hiểu rõ người có ý xấu không phải em trai mình. Dật Bất Ôn cảm thấy như nhà họ Dật bị sỉ nhục, anh cho người đánh ông ta một trận sau khi tìm thấy bằng chứng lão gian lận, đồng thời giao lão cho cảnh sát, ép buộc lão nôn ra số tiền mình thắng nhờ gian lận và mang nó đi đầu tư thêm cho cơ sở vật chất thông qua sự đồng ý của tất cả mọi người. Dật Tinh Vọng bấy giờ đã ngủ say chẳng còn biết trời trăng là gì, bỗng cậu bị đánh thức
"Dật Tinh Vọng, mày muốn ngủ thì đi về nhà mà ngủ, nơi này éo phải phòng ngủ của mày. Mày liệu hồn để trả lời câu hỏi của anh cả tại sao mày xuất hiện ở đây đi"
Dật Tinh Vọng che miệng ngáp nhẹ một cái, mi mắt như muốn dính vào nhau
"Anh hai, không phải do anh bỏ em lại mà đi sao" Dật Tinh Vọng hơi nghiêng đầu hỏi, anh bắt đầu cảm thấy hơi chột dạ vội nói
"Mày tự bắt xe về được mà, tao không phải tài xế của mày"
"Nhưng mà em không thích nha, với cả em cũng đi chơi ở địa bàn của anh mà" Dật Tinh Vọng cười đến cong mắt, khóe môi được nâng lên, thật sự đáng yêu vô cùng
"Mày bây giờ theo tao về, cấm có bép xép với anh cả nữa lời"
"Vâng, cảm ơn anh hai"
Dật Bất Ôn nghe mấy chữ này liền rùng mình quay đầu lại hỏi
"Mày vừa nói cái gì cơ"
"Em nói cảm ơn anh" Dật Tinh Vọng không hiểu sao anh ta hỏi lại, rõ là mình nói không nhỏ mà
Dật Bất Ôn nghe cậu lặp lại liền điếng người. Anh không hiểu rốt cuộc mình bị làm sao mà lại chạy vội đến đây để giúp nó nữa. Đi ra đến bên ngoài, sau khi ngồi ngay ngắn vào ghế phụ của xe, Dật Tinh Vọng liền hỏi
"Anh hai, ban nãy anh ở đâu vậy"
"Mày hỏi làm gì"
"Em chỉ quan tâm anh thôi mà"
"Tao không cần mày quan tâm"
"Vâng, thế anh lúc nãy ở đâu ạ" Cậu cười đến ngọt ngào, đến nỗi lộ hai hàm răng trắng buốt. Dật Bất Ôn không hiểu đứa em của mình có vấn đề về não hay không, nhưng anh vẫn trả lời
"Quán bar RedRose"
"Xa như vậy?"
"..."
"Từ đó chạy qua cũng ba mươi phút đấy, anh chạy kiểu gì mà mới năm phút đã đến rồi"
"..." Đáp lại cậu chỉ là một sự yên lặng đến nghẹt thở, Dật Tinh Vọng liếc nhìn qua cửa sổ, cậu còn lâu mới thèm quan tâm ông anh này nữa, còn lâu ấy. Nể tình anh ấy giúp cậu hôm nay mới hỏi han mấy câu mà lại như thế. Hứ
Lúc sau cũng đã về đến nhà, Dật Tinh Vọng leo xuống xe cũng không thèm nhìn lại mà bỏ vào nhà
Vừa bước mở cửa ra, cậu đã ngạc nhiên khi trong căn nhà to lớn chẳng có lấy một ánh đèn, cậu chắt lưỡi một cái giơ tay bật đèn lên thì xuýt nữa bị dọa cho nhảy dựng. Dật Kim Uẩn thế mà lại ngồi như núi trên sofa đơn giữa nhà, chân anh vắt chéo, tay để lên ghế đỡ đầu, thoạt nhìn trông vô cùng...biến thái nha, giống kiểu sát nhân tập kích nhà người khác ấy. Dật Kim Uẩn đứng lên, nhìn chằm chằm về hướng cậu, cùng lúc này Dật Bất Ôn cũng bước vào, anh không nặng không nhẹ hỏi hai người
"Hai đứa đã đi đâu?".
Dật Bất Ôn chột dạ vội nói
"Em lên phòng trước, có chuyện gì anh hỏi nó đi"
Dật Kim Uẩn chưa kịp gật đầu thì Dật Bất Ôn đã chạy mất, áp suất không khí bấy giờ như tăng lên mấy phần.