Cô bé ngáp một cái thật to, dụi dụi đôi mắt, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút, cô bé liền xuống giường, xỏ đôi dép lê màu hồng, chạy đến phòng Giang Ly.
Tiểu Đào Đào nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, rón rén đi đến bên giường, nhìn anh trai ngốc đang ôm chăn ngủ ngon lành, cô bé thở phào nhẹ nhõm, may quá, tối qua anh trai không lén lút bỏ đi.
Tiểu Đào Đào hài lòng gật đầu, quay người đi ra ngoài. Vừa đi được vài bước, cô bé đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ bàn. Cô bé không biết chữ, liền cầm điện thoại lên nghe: “A Di Đà Phật, ai đấy ạ?”
Chu Sổ ở đầu dây bên kia sững sờ: “Tiểu Đào Đào à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Đào Đào nhận ra anh ấy: “Anh Chu ạ?”
Chu Sổ “ừm” một tiếng: “Anh trai em đâu?”
Tiểu Đào Đào quay đầu nhìn anh trai ngốc đang ngủ say: “Anh ấy đang ngủ ạ.”
Chu Sổ vội vàng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, em mau gọi anh trai dậy đi.”
“Ồ.” Tiểu Đào Đào ghé sát vào gương mặt tuấn tú của Giang Ly, hét lớn vào tai anh: “Anh trai lười biếng, dậy nghe điện thoại mau!”
Giang Ly khó chịu dụi tai, trở mình rồi ngủ tiếp.
“Anh trai lười biếng!” Tiểu Đào Đào trèo lên giường, đưa tay véo mũi Giang Ly: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Đừng quậy nữa.” Giang Ly chưa tỉnh ngủ, bực bội đẩy Tiểu Đào Đào ra, kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục ngủ.
“Mau nghe điện thoại, không nghe em nhổ lông chân anh đấy.” Nói rồi, Tiểu Đào Đào bò xuống chân giường, đưa tay nắm lấy một sợi lông chân của Giang Ly, dùng sức giật mạnh.
“Á!” Giang Ly đau đến mức bật dậy: “Em dám nhổ thật à?”
Tiểu Đào Đào hô lên lớn tiếng đáp: “Ai bảo anh không chịu dậy.”
Giang Ly mệt mỏi xoa mặt, từ khi em gái được tìm về, anh chưa từng được ngủ nướng một lần nào. Anh bất lực thở dài, nhận điện thoại, gắt gỏng hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Sổ vừa mở miệng đã hỏi: “Bình thường cậu không hay qua lại với đám người Trương Lê đúng không?”
Giang Ly nghe giọng điệu của anh ấy có gì đó không ổn: “Sao thế?”
“Bọn họ bị bắt rồi.” Chu Sổ vội vàng thuật lại tin tức mới nhất: “Bọn họ bị bắt vì sử dụng ma túy.”
Giang Ly sững sờ, lập tức tỉnh táo hẳn. Anh vội vàng lên mạng tìm kiếm thông tin, sau khi xem xong, anh toát mồ hôi hột, may mà tối qua ổ khóa bị hỏng, anh chưa kịp ra ngoài.
Chu Sổ nghe vậy cũng cảm thấy may mắn: “Xem ra gã ta không có ý tốt, may mà cậu không đến đó.”
Sắc mặt Giang Ly nặng nề, gã ta hận anh đến vậy sao?
“Chưa chắc là cậu ta, cũng có thể là người khác.” Chu Sổ nhắc nhở Giang Ly: “Sau này đừng có nhận lời mời lung tung, muốn đi đâu thì phải có tôi đi cùng.”
Giang Ly sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, anh nhìn Tiểu Đào Đào với ánh mắt biết ơn: “May mà có em.”
Tiểu Đào Đào hừ mũi đầy đắc ý: “Em đã nói ở đó có người xấu rồi mà, anh không tin.”
“Là lỗi của anh.” Giang Ly sợ hãi ôm lấy em gái, may mà có cô bé ngăn cản, nếu không, anh thật sự dính líu đến những chuyện đó, thì gia đình mà anh vất vả lắm mới có được sẽ bị hủy hoại mất.
Tin tức động trời về Trương Lê nhanh chóng lấn át những tin tức tiêu cực về việc Giang Ly đánh người, đơn phương chấm dứt hợp đồng, con riêng,… Trên mạng xã hội của anh cũng yên ắng hơn, những kẻ muốn nhân cơ hội này giậu đổ bìm leo cũng im hơi lặng tiếng.
Tuy tin tức tiêu cực đã bị dập tắt, nhưng những kẻ không muốn Giang Ly vực dậy vẫn còn đó. Khi anh vừa mới liên hệ được với một số công việc có tiềm năng, thì đều bị Lâm Sâm cướp mất.
Đúng lúc Giang Ly đang đau đầu, thì một chương trình truyền hình thực tế về sinh tồn nơi hoang dã đã tìm đến anh, mời anh và Tiểu Đào Đào cùng tham gia chương trình livestream sinh tồn này trong 30 ngày.
Đây là một chương trình truyền hình thực tế sinh tồn trong môi trường hoang dã hoàn toàn mới với hình thức hai người một đội, có tổng cộng 15 đội tham gia. Nhiệm vụ của họ là phải vượt qua rừng mưa nhiệt đới trong vòng 30 ngày để đến đích.