Sư huynh chắp tay niệm một tiếng “A Di Đà Phật”: “Là mùi mì ăn liền vị bò cay.”
Tiểu Đào Đào nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy chiếc bánh bao trên tay không còn thơm nữa: “Sư huynh, ngửi thơm quá, chắc là ngon lắm.”
Trong chùa sống rất đạm bạc, không ăn thức ăn mạn, tuy Tiểu Đào Đào là trường hợp đặc biệt, được ăn trứng, được uống sữa bột, nhưng cô bé chưa bao giờ được ăn những món có dầu mỡ, hoặc đồ ăn mặn khác, nên khi ngửi thấy mùi này, cô bé như được khai sáng, thơm quá!
Cô bé bỏ dép xuống, đi chân trần, vịn vào ghế đứng dậy, ghé vào thành ghế nhìn về phía hành khách đang ngồi hàng sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly mì đỏ au đầy hấp dẫn, bụng cũng theo đó mà réo lên ục ục.
Hành khách ngồi hàng ghế sau cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy một cái đầu nhỏ xinh xắn thò ra từ hàng ghế trước, hai búi tóc xinh xắn như hai chiếc anten, lắc lư theo động tác nghiêng đầu của cô bé.
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, chột dạ, ôi không, bị phát hiện rồi!
Cô bé khẽ thu người lại một chút, liệu có bị ghét không nhỉ? Nhưng mà thơm quá, thèm quá.
Tiểu Đào Đào không nhịn được lại thò đầu ra, ngại ngùng nhìn hành khách kia.
Hành khách kia bị vẻ ngại ngùng của cô bé chọc cười, cô bé dễ thương thế này, sao lại thò ra từ đây nhỉ? Nhìn thấy áo trường sam màu xám trên người Tiểu Đào Đào, cô ấy ngẩn người, là tiểu hòa thượng à?
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, giọng nói mềm mại: “A Di Đà Phật.”
Trong lòng vị hành khách kia như có hàng vạn con sóc đang gào thét, tiểu hòa thượng đáng yêu quá, bây giờ xuống núi cũng đáng yêu như vậy sao?
Tiểu Đào Đào không rời mắt khỏi ly mì thơm phức, liếm liếm môi: “Thí chủ, cái này ăn ngon không ạ?”
“Cũng tạm.” Vị hành khách kia bưng ly mì còn chưa động đũa đưa cho Tiểu Đào Đào: “Em muốn ăn thử không?”
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, cô bé lấy bánh bao đưa cho vị hành khách kia: “Em đổi bánh bao với chị.”
Vị hành khách kia mỉm cười nhìn cô bé: “Không cần đâu, chị chia cho em một ít.”
“Em ăn được thứ này sao?” Vị hành khách kia đột nhiên nhớ ra cô bé đang mặc áo trường sam.
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn sang sư huynh: “Sư huynh?”
Sư huynh đứng dậy, chắp tay với vị hành khách kia: “A Di Đà Phật, con bé ăn được.”
Tiểu Đào Đào vốn dĩ không phải là tiểu đồ đệ chính thức trong chùa, nên ăn uống không bị hạn chế: “Thí chủ cứ ăn tự nhiên, để tôi đưa con bé đi mua.”
Vị hành khách kia vội giải thích: “Tôi không phải người xấu đâu.”
Sư huynh vội vàng thanh minh: “Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ sợ con bé ăn hết của cô, làm lỡ bữa ăn của cô thôi.”
“Không sao đâu, trẻ con ăn được bao nhiêu.” Vị hành khách kia thầm nghĩ một đứa bé thì ăn được bao nhiêu, cô ấy chia cho cô bé một ít cũng được.
Nghĩ vậy, cô ấy dùng nĩa xiên một ít mì đưa cho Tiểu Đào Đào.
Sư huynh định ngăn cản, nhưng Tiểu Đào Đào đã há miệng ra, nhận miếng mì.
Vừa nếm thử, đôi mắt to tròn của cô bé đã sáng rực lên, vị rất đặc biệt, mềm, hơi cay, hoàn toàn khác với mì chay ở chùa, thơm ngon hơn rất nhiều.
Vị hành khách kia bị biểu cảm hài lòng của cô bé chọc cười: “Ngon không?”
Lần đầu tiên được ăn mì gói, Tiểu Đào Đào cảm thấy rất mới lạ, cô bé lí nhí nói: “Ngon ạ.”
Vị hành khách kia lại đút cho cô bé thêm một miếng: “Ăn thêm miếng nữa nhé?”
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, chị gái này thật tốt bụng! Cô bé há miệng, “húp” một miếng mì.
Cô bé chưa bao giờ được ăn món nào đặc biệt như vậy, cô bé vừa ăn vừa tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ, sau khi ăn hết miếng mì trong miệng, lại nhìn ly mì còn lại với ánh mắt thèm thuồng.
Vị hành khách kia thấy Tiểu Đào Đào thực sự rất thích, bèn đút cho cô bé thêm vài miếng.
Một hộp mì cũng không nhiều, hơn nữa Tiểu Đào Đào lại là người ăn khỏe, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Ăn xong, cô bé chột dạ nhìn chiếc hộp rỗng tuếch, bên trong chỉ còn trôi nổi vài cọng hành lá.
“Chị ơi, cho chị bánh bao này.” Tiểu Đào Đào đưa chiếc bánh bao trên tay cho vị hành khách kia, đưa đến nơi mới phát hiện trên bánh bao có dấu răng, vội vàng rụt tay lại, cười ngượng ngùng: “Hì hì, em cắn mất một miếng rồi.”
Cô bé lại lấy một chiếc bánh bao khác đưa cho vị hành khách kia: “Đây, cái này cho chị.”