“Tốt hơn bao giờ hết.” Mẹ Giang rưng rưng nước mắt nhìn con trai, sau đó nhìn sang con gái, hôm nay là ngày bà vui nhất trong đời.
Giang Ly cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy con nói bác sĩ vào khám cho mẹ nhé?”
Mẹ Giang gật đầu, bà khẽ xoa bóp đôi chân đã bị teo nhỏ, sợ dọa Tiểu Đào Đào: “A Ly, con đưa em ra ngoài trước đi.”
Giang Ly nhìn Tiểu Đào Đào: “Em nói muốn tặng quà cho mẹ cơ mà? Lấy ra đi.”
“À đúng rồi!” Tiểu Đào Đào lúc này mới nhớ đến món quà mà mình đã chuẩn bị cho mẹ.
Cô bé quay người chạy ra ngoài.
Ánh mắt mẹ Giang dõi theo Tiểu Đào Đào, đến khi không còn nhìn thấy cô bé nữa, bà mới thu hồi tầm mắt.
Vị bác sĩ nhìn thấy ánh sáng le lói trong đôi mắt vốn u ám của bà, ông càng thêm tin tưởng mình có thể giúp bà vực dậy tinh thần: “Nào, chúng ta bắt đầu khám nhé.”
Tiểu Đào Đào chạy về phòng, tìm túi vải của mình, sau đó lục lọi một hồi, lấy ra một cành đào khô.
Đây là thứ duy nhất cô bé mang theo khi xuống trần gian, là do sư tỷ tặng cho cô bé lúc còn ở vườn đào, có thể trừ tà, bình an.
Lấy cành đào xong, cô bé quay về phòng, lúc này mẹ Giang đã khám xong.
Tiểu Đào Đào giấu cành đào ra sau lưng, nhẹ nhàng đi đến trước mặt mẹ Giang, mềm mại nói: “Con có quà tặng mẹ này.”
Mẹ Giang cười hỏi: “Quà gì thế?”
Tiểu Đào Đào đưa cành đào cho mẹ: “Là cành đào ạ.”
Giang Ly nhìn cành cây khô héo: “Cái thứ mà em giấu kỹ là cái này sao?”
“Vâng ạ.” Tiểu Đào Đào đặt cành đào vào tay mẹ Giang, nghiêm túc nói: “Cái này có thể bảo vệ mẹ.”
Giang Ly nhìn cô bé đang ‘nói khoác’: “Một cành đào khô thì bảo vệ ai chứ? Em thà nói trồng lên, đợi nó ra quả, chúng ta hái đào ăn còn được hơn.”
“Cũng có thể thử mà.” Tiểu Đào Đào nghiêm túc nói, đây là cành đào hái từ vườn đào tiên, nếu trồng lên, quả đào kết ra có thể chữa bách bệnh.
Giang Ly nhìn cô em gái thiếu hiểu biết: “Chỉ cần em học mẫu giáo thì cũng không nói ra câu đó đâu.”
Tiểu Đào Đào bực bội trừng mắt nhìn anh trai ngốc không tin mình, sau đó hờn dỗi quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nhất định phải giữ nó cẩn thận đấy nhé.”
Dù khô héo hay mục nát, chỉ cần là do Tiểu Đào Đào tặng, mẹ Giang đều thích.
Bà nhận lấy món quà: “Mẹ sẽ cắm vào lọ, nếu nó nảy mầm, mẹ sẽ đem trồng ở vườn.”
Tiểu Đào Đào nghe vậy, hài lòng gật đầu: “Nhất định phải trồng đó nhé.”
Mẹ Giang dịu dàng đáp: “Ừ.” Bà tự mình cắm cành đào vào lọ, dặn dò dì Trương và điều dưỡng phải nhắc nhở bà cẩn thận, đừng làm vỡ.
Hôm nay tâm trạng mẹ Giang rất tốt, Giang Ly đẩy bà xuống lầu ăn sáng.
Ăn uống là việc mà Tiểu Đào Đào thích nhất, cô bé ăn bánh bao bơ, ăn một miếng bánh, lại uống một ngụm sữa chua, sữa chua trắng muốt dính đầy trên môi, trông như ông cụ râu trắng.
Mọi người nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, ai nấy đều cảm thấy ấm lòng, sao lại có đứa bé đáng yêu như vậy chứ?
Tiểu Đào Đào ăn rất ngon miệng, Giang Ly và mẹ Giang cũng ăn ngon hơn mọi khi.
mẹ Giang thậm chí còn ăn thêm một cái bánh bao so với thường ngày.
Dì Trương thấy vậy, vui mừng khôn xiết, chỉ cần bà chủ chịu ăn là được, chuyện hồi phục chỉ là vấn đề thời gian!
Sau khi ăn sáng xong, Giang Ly đi thảo luận với bác sĩ về phương pháp điều trị tiếp theo cho mẹ Giang, Tiểu Đào Đào thì ngồi cạnh mẹ, xem tivi trong phòng khách.
Trên tivi đang phát sóng chương trình giải trí: “Nam diễn viên trẻ đang hot Giang Ly đánh người, không chịu xin lỗi, còn bị nghi ngờ đã kết hôn, sinh con…”
Tin tức giải trí bất ngờ hiện lên khiến Tiểu Đào Đào trợn tròn mắt, anh trai ngốc nghếch lén lút sinh con?
Lòng tràn đầy nghi ngờ, cô bé "bịch bịch bịch" chạy ra khỏi phòng, lao về phía Giang Ly như viên đạn nhỏ, đâm sầm vào chân anh, hào hứng hỏi: "Anh có con rồi hả?"
Giang Ly ngơ ngác, anh có con khi nào thế?