“Tôi không phải loại người giả vờ giả vịt, đăng ảnh làm gì?” Giang Ly nhìn Tiểu Đào Đào đang ăn uống ngon lành, tâm trạng cũng không tệ lắm, không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Tiểu Đào Đào đang liếm sữa chua, chớp chớp mắt: “Giả vờ giả vịt là gì ạ? Ăn ngon không?”
Giang Ly nghiêm túc giải thích: “Không ngon đâu, rất kinh tởm.”
Tiểu Đào Đào nhíu mày, kinh tởm thì cô bé không ăn đâu.
Chu Sổ ngẩn người một giây, nói vậy cũng đúng, đã kinh tởm thì đừng có làm.
Anh ấy dừng một lát rồi nói: “Trong phòng nghỉ của tòa soạn không có camera giám sát, không có cách nào chứng minh Lâm Sâm ra tay trước, hiện tại dư luận đang nghiêng hẳn về một phía, còn bịa đặt thêm cho cậu không ít chuyện.”
“Có công ty đứng sau giật dây, giờ chúng ta khó mà xoay chuyển được.” Chu Sổ hạ giọng nói với Giang Ly: “Mấy lần trước cậu không phối hợp với công ty, bên kia cũng thể hiện rõ thái độ rồi.
Nếu cậu đồng ý gia hạn hợp đồng, chịu nhún nhường sếp Chu và Lâm Sâm một chút, công ty sẽ ra mặt giải quyết.”
Giang Ly hừ lạnh một tiếng: “Nói tôi nhún nhường loại người hai mặt như cậu ta? Đợi kiếp sau đi!”
“Không nhún nhường cậu ta thì cậu nói chuyện đàng hoàng với công ty đi.” Chu Sổ không ngờ công ty lại thiên vị Lâm Sâm đến mức này, trực tiếp để Lâm Sâm chèn ép Giang Ly, còn cướp mất không ít tài nguyên của anh.
Hợp đồng của Giang Ly sẽ sớm hết hạn.
Vì anh không đồng tình với cách làm việc của công ty, hơn nữa lại không còn bố mẹ bảo vệ, nên anh đã bị chèn ép từ lâu.
Nhất là khi Lâm Sâm, “bản sao nghe lời” xuất hiện, thì công ty càng không còn chỗ cho anh dung thân.
Chu Sổ thấy Giang Ly im lặng không nói gì, khẽ thở dài: “Tổng biên tập bên tạp chí rất giận, đã thông báo đổi người rồi.”
Giang Ly im lặng không nói gì.
Chu Sổ ngừng một lát: “Mấy chương trình truyền hình thực tế mà chúng ta đang liên hệ cũng có khả năng hủy bỏ.”
Rất nhiều đối tác ban đầu định hợp tác, sau khi thấy scandal liên tiếp nổ ra của Giang Ly, đều e dè, rút lui.
Dù sao thì cũng chẳng ai muốn chương trình quay xong rồi không được phát sóng cả.
Giang Ly thản nhiên nằm vật ra ghế sofa: “Hủy thì hủy, đỡ phải đến đó giả vờ giả vịt.”
Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn anh trai ngốc đang nằm dài trên ghế sofa: “Anh không có việc làm nữa ạ?”
Giang Ly ừ một tiếng.
Tiểu Đào Đào ngây thơ nhìn anh: “Vậy là anh không có tiền mua đồ ăn ngon cho em nữa sao?”
Sau khi Giang Ly nổi tiếng nhờ ngoại hình, số tiền anh kiếm được đủ để nuôi sống gia đình, nhưng anh muốn trêu chọc cô bé: “Ừ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Đào Đào nghiêm túc suy nghĩ, nếu anh trai ngốc không làm việc nữa, sẽ không bị người xấu hãm hại, thế là cô bé nhanh chóng nghĩ ra một ý hay: “Hay là anh lên núi làm hòa thượng với em đi, lo chuyện cơm nước.”
Khuôn mặt điển trai của Giang Ly méo xệch.
Chu Sổ cũng không đồng ý.
Giang Ly là nghệ sĩ duy nhất mà anh ấy dẫn dắt, tuy hiện giờ đang gặp nhiều khó khăn, nhưng anh ấy sẽ nghĩ cách giải quyết.
Anh ấy nghiêm túc nhìn Giang Ly: “Giang Ly, tôi sẽ nghĩ cách, cậu đừng làm chuyện dại dột đấy!”
“…” Giang Ly ừ một tiếng, anh vẫn thích thế giới phồn hoa náo nhiệt này hơn.
Tiểu Đào Đào thất vọng chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy: “Anh không muốn đi thật sao?”
Giang Ly do dự nói: “Không muốn lắm.”
“Trên núi có rất nhiều thứ hay ho, có khỉ, có chim chóc, có thác nước, còn có cá nữa…” Tiểu Đào Đào miêu tả tỉ mỉ cảnh đẹp trên núi, cố gắng dụ dỗ anh trai ngốc tránh xa nơi thị phi này.
Giang Ly thản nhiên nói: “Ở đây có thịt nướng.”
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, đúng rồi.
Giang Ly lại nói: “Ở đây có bánh bao, có bánh kem.”
Tiểu Đào Đào nuốt nước miếng, cô bé lại thèm rồi.
Giang Ly tiếp tục: “Còn có rất nhiều món em chưa được ăn, như lẩu, hải sản và đủ loại món ngon khác.”