Giang Ly đang gặm sườn nướng, ngơ ngác nhìn Tiểu Đào Đào dễ dàng xé thịt chân giò, răng chắc khỏe thật đấy.
Ăn ngon quá, Tiểu Đào Đào quên cả giữ hình tượng, ôm chân giò gặm liên tục.
Lần đầu tiên được ăn thịt, Tiểu Đào Đào như được mở mang tầm mắt, hóa ra thịt còn ngon hơn cả mì gói và bánh kem.
Cô bé ăn một mạch hết cả cái chân giò, sau đó lại ăn hết thịt cừu, thịt ba chỉ, cho đến khi nào ăn hết sạch đĩa đồ ăn mới thôi, ăn xong còn ợ một cái thật to.
Giang Ly chưa ăn hết xiên thịt, ngơ ngác nhìn đĩa đồ ăn trống trơn, sau đó lại nhìn cái bụng của Tiểu Đào Đào, không khỏi cảm thán: “Sao em ăn khỏe thế?”
Tiểu Đào Đào ăn no căng bụng, chột dạ liếm môi: “Tại em đói quá ạ.
”
Giang Ly nghi ngờ nhìn cô bé, lúc chiều Tiểu Đào Đào vừa mới ăn hai cái bánh kem, không ngờ lại đói nhanh đến vậy: “Bây giờ em no chưa?”
Tiểu Đào Đào gật đầu: “No rồi ạ.
”
Cô bé chột dạ lau miệng, thật ra cô bé vẫn có thể ăn thêm được một chút, nhưng cô bé sợ dọa anh trai, nhỡ mai anh ấy không mua đồ ăn cho cô bé thì phải làm sao.
“Đi rửa tay thôi.
” Giang Ly đến dắt cô bé đi rửa tay, vừa đi đến bên cạnh ghế đã bị vấp phải thứ gì đó, anh ta cúi đầu xuống thì thấy mình vừa dẫm phải một chiếc thìa, chiếc thìa bị gãy làm đôi: “Sao thìa lại rơi xuống đất thế này?”
Tiểu Đào Đào chột dạ chớp mắt, cô bé không dám thừa nhận là mình làm, nếu nói ra, anh trai có ghét cô bé không?
Cô bé im lặng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Không phải em.
”
“Chắc là đồ kém chất lượng.
” Giang Ly không nghi ngờ cô bé, chỉ nghĩ là do chất lượng thìa không tốt, mai nói dì giúp việc thay cái khác.
Anh nhặt chiếc thìa gãy ném vào thùng rác, sau đó dắt Tiểu Đào Đào đi rửa tay.
Tiểu Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, may quá, anh trai không phát hiện ra cô bé làm, cô bé im lặng đi theo Giang Ly, sau khi rửa tay xong, được anh trai đưa về phòng.
Nằm trên giường, Tiểu Đào Đào nhìn Giang Ly chằm chằm, anh trai cho cô bé ăn thịt ngon, tốt thật đấy.
Giang Ly thấy đôi mắt cô bé lại sáng long lanh: “Lại không ngủ được nữa à?”
Tiểu Đào Đào lắc đầu, ăn no rồi, cô bé sẽ ngủ ngon.
Giang Ly giục cô bé: “Vậy thì ngủ đi.
”
Tiểu Đào Đào ngoan ngoãn nhắm mắt lại, một lúc sau, cô bé lại mở mắt ra, nhìn Giang Ly vẫn đang ngồi bên giường: “Anh đang sợ à?”
Giang Ly định đợi cô bé ngủ rồi mới ra ngoài: “???”
Thấy anh không nói gì, Tiểu Đào Đào tưởng mình đoán đúng, cô bé vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh: “Anh ngủ đây đi, em bảo vệ anh.
”
“! ” Giang Ly bất lực khi nghe cô bé tí xíu muốn bảo vệ mình, xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi nói: “Em đừng nói bậy nữa, ngủ nhanh đi.
”
Tiểu Đào Đào nghiêm túc nhấn mạnh: “Em không nói bậy, em lợi hại lắm đấy.
”
Giang Ly qua loa đáp: “Ừ, em lợi hại lắm.
”
Tiểu Đào Đào bất mãn bĩu môi: “Sao anh không tin em?”
“Anh tin.
” Giang Ly đắp lại chăn cho cô bé: “Em ngủ nhanh đi, sáng mai anh dẫn em đi ăn sáng.
”
Tiểu Đào Đào thích ăn, quả nhiên bị dời đi sự chú ý: “Em muốn ăn đồ nướng.
”
Giang Ly nhướng mày: “Em ngủ đi đã rồi tính.
”
“Vâng.
” Tiểu Đào Đào kéo chăn lên, nhắm mắt lại, ăn no, uống đủ, cô bé rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ thật đẹp.
Trong mơ, cô bé bị một núi chân giò nướng vây quanh, đói bụng thì gặm một cái, từ nay về sau không phải lo bị đói nữa, cuộc sống vô cùng tốt đẹp.
Đang ăn ngon lành thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Đào Đào giật mình tỉnh giấc, chân giò nướng, thịt xiên nướng, bánh gato trong mơ đều tan thành mây khói.
Cô bé tức giận nhìn ra ngoài cửa, tiếng gõ cửa dồn dập cứ vang lên không ngừng, cô bé giận dỗi chạy ra ngoài, quyết tâm dạy cho kẻ phá đám kia một bài học.
Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông lạ mặt đang luống cuống đứng trước cửa phòng Giang Ly, khẽ gõ cửa: “Anh là ai?”