Bánh kem thơm ngon, béo ngậy, còn mềm hơn cả bánh bao mà Đại sư phụ làm, đồ ăn của thế giới loài người ngon thật đấy.
Tiểu Đào Đào cứ thế ăn ngấu nghiến, quên cả đề phòng, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Ăn liên tiếp hai miếng bánh, Tiểu Đào Đào mới phát hiện anh trai không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.
Cô bé chột dạ cười với anh trai đang nhìn chằm chằm mình.
Giang Ly hỏi: "Ngon không?"
Tiểu Đào Đào chớp chớp mắt, anh trai cũng muốn ăn bánh kem sao? Nể tình anh trai mua bánh kem cho mình, cô bé đẩy phần bánh còn lại cho anh: "Anh ăn đi.
"
Giang Ly nhìn chiếc bánh kem đã bị khoét một lỗ to: "Anh không ăn đâu.
"
"Anh tự nói không ăn đấy nhé.
" Tiểu Đào Đào không chút do dự kéo bánh kem về, động tác dứt khoát, sợ anh trai đổi ý.
Khóe miệng Giang Ly giật giật, lặp lại lần nữa: "Anh không ăn.
"
Vậy thì tốt! Tiểu Đào Đào vui vẻ tiếp tục ăn bánh kem, cho đến khi ăn hết mới thôi.
Giang Ly trơ mắt nhìn cô bé ăn hết hai cái bánh kem cỡ vừa, không biết thân hình nhỏ bé kia làm sao có thể ăn hết nhiều đồ như vậy: "Còn ăn nữa không?"
"Có thể ăn nữa ạ?" Tiểu Đào Đào cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một cái nữa.
Giang Ly gật đầu: "Ừm.
"
Tiểu Đào Đào đang định đi lấy thì bị Chu Sổ, người đã làm bố lên tiếng ngăn cản: "Trẻ con không được ăn nhiều đồ ngọt.
"
Giang Ly chỉ mới ngoài 20, làm gì biết cách chăm sóc trẻ con: "Vậy sao?"
Bánh kem ngon như vậy, sao lại không cho cô bé ăn? Tiểu Đào Đào ấm ức nắm chặt tay, không cẩn thận dùng lực quá mạnh, chiếc thìa inox bị cô bé bẻ cong.
Cô bé muốn bẻ thẳng chiếc thìa ra, nhưng do lực nắn không đều, nên đã vô tình bẻ gãy chiếc thìa thành hai đoạn.
Cô bé ngơ ngác nhìn chiếc thìa bạc trong tay, giờ phải làm sao đây?
Ôi trời ơi!
Cô bé chột dạ giấu hai mảnh thìa ra sau lưng, lại sơ ý gây họa rồi.
Giang Ly không phát hiện ra hành động nhỏ của cô bé, chỉ nhìn bánh kem, bàn bạc với cô bé: "Hay là hôm nay chúng ta không ăn nữa nhé?"
Tiểu Đào Đào đang chột dạ vội vàng gật đầu đồng ý, không hề phản kháng.
Giang Ly không ngờ cô bé lại đồng ý nhanh như vậy, rõ ràng lúc nãy biểu cảm của cô bé không phải vậy mà.
Tiểu Đào Đào cố tỏ ra bình tĩnh, cười với anh trai, không thể để anh trai phát hiện ra, sẽ dọa anh ấy sợ mất.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô bé, Giang Ly không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy em gái thật ngoan.
Chu Sổ cũng cảm thán Tiểu Đào Đào thật ngoan ngoãn, hiểu chuyện, Giang Ly mà hiểu chuyện bằng một nửa cô bé, thì anh ấy đã không đến nỗi bạc cả tóc.
Lúc trước, khi Giang Ly mới vào nghề, anh ấy đã để ý đến, muốn dồn hết tâm sức để lăng xê, ai ngờ ông tướng này tính tình thẳng như ruột ngựa, không ít lần gây chuyện cho anh ấy: "Cậu học tập con bé một chút đi.
"
Giang Ly nhướng mày: "Hừ!"
"Thôi, thôi.
" Chu Sổ không dám nói thêm gì nữa, chỉ cần ông tướng này chịu đi làm là được rồi: "Sáng mai tôi sẽ cho Tiểu Tranh đến đón cậu.
"
Nhân lúc anh trai đi đóng cửa, Tiểu Đào Đào vội vàng ném hai mảnh thìa gãy xuống gầm ghế, chiếc thìa rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng "leng keng".
Giang Ly vừa quay người lại đã nghe thấy tiếng động: "Có gì rơi à?"
Tiểu Đào Đào cứng đờ người, chột dạ nói: "Anh nghe nhầm rồi.
"
Giang Ly bán tín bán nghi: "Thật không?"
"Thật ạ.
" Tiểu Đào Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, cô bé giả vờ ngáp một cái: "Em muốn đi ngủ.
"
Cô bé trượt xuống khỏi ghế, ôm túi vải nhỏ của mình, hỏi Giang Ly: "Em ngủ ở đâu ạ?"
Giang Ly tưởng cô bé thật sự buồn ngủ, vội vàng dẫn cô bé đến phòng dành cho khách: "Em ngủ ở đây đi.
"
"Đồ đạc chưa chuẩn bị đầy đủ, thiếu gì mai anh sẽ nói dì giúp việc mua.
"
Căn hộ mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng, đồ đạc đầy đủ, còn tốt hơn nhiều so với thiền phòng trong chùa, Tiểu Đào Đào rất hài lòng.