Tiểu Đào Đào nghiêng đầu nhìn Giang Ly với vẻ mặt hơi tiều tụy, lặng lẽ nhét miếng bánh quy còn lại vào miệng: “Anh đến cướp bánh quy của em à?”
Trong mắt Giang Ly ánh lên tia cười: “Anh đến đón em về nhà.”
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, nhưng sau đó lại nhớ đến chuyện hôm qua, cô bé bực bội chống nạnh: “Hôm qua anh nói không cần em mà?”
Giang Ly hối hận nhìn cô bé, giọng nói run rẩy: “Anh cần.”
"Anh lừa em!" Tiểu Đào Đào tức giận nhìn anh trai ngốc nghếch của mình, cô bé tự đi tìm anh mình, vậy mà anh trai lại đuổi cô bé đi.
Cô bé bất mãn lẩm bẩm: "Hôm qua anh còn đuổi em đi cơ mà!"
"Anh tưởng em lừa anh." Giang Ly vô cùng hối hận, nếu như anh không coi cô bé là kẻ giả mạo, thì cũng sẽ không làm phật lòng em gái như vậy.
Anh thành khẩn xin lỗi: "Là lỗi của anh, em tha lỗi cho anh được không?"
Tiểu Đào Đào quay người, đưa lưng về phía anh trai ngốc, cố ý nói lớn: "Nhưng em vẫn còn giận lắm đấy!"
Giang Ly nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô bé, đưa ngón tay thon dài chọc chọc vào lưng cô bé: "Vậy em nói xem, phải làm sao em mới chịu tha thứ?"
Bị chọc, Tiểu Đào Đào khó chịu uốn éo cơ thể hai lần, bực bội nói: "Đừng chọc em!"
"Vậy thì đừng giận nữa." Giang Ly nhìn đôi má phúng phính của cô bé, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ một cái, mềm mềm, mịn mịn, sờ rất thích, giống như bánh bao vừa ra lò vậy.
Nhéo một cái vẫn chưa đã, anh lại nhéo thêm cái nữa: "Em mà còn giận, mặt em sẽ biến thành bánh bao hấp mất!"
Tiểu Đào Đào che mặt, trừng mắt nhìn anh trai ngốc nghếch: "Anh thật đáng ghét!"
Giang Ly sợ cô bé giận, không dám đưa tay ra nữa, chỉ miết nhẹ ngón tay: "Tiểu Đào Đào."
Tiểu Đào Đào hoàn toàn không muốn để ý đến anh trai ngốc nghếch này nữa, ôm bình sữa, dịch sang một bên, ra vẻ không muốn nói chuyện với anh.
Giang Ly cũng nhích người theo: "Tiểu Đào Đào."
"Đừng có lại gần em!" Tiểu Đào Đào vẫn không muốn để ý đến anh, lại nhích sang một bên.
Giang Ly lại tiếp tục nhích người theo Tiểu Đào Đào: "Em nói chuyện với anh một chút đi mà."
Tiểu Đào Đào tức giận tiếp tục nhích người sang bên cạnh, nhưng không để ý rằng mình đã dịch đến sát mép ghế, cả người ngã nhào xuống đất.
Giang Ly nhanh tay lẹ mắt túm lấy Tiểu Đào Đào, cô bé mới không bị ngã, anh đỡ cô bé ngồi lại đàng hoàng: "Cẩn thận một chút, suýt nữa thì ngã rồi."
Tiểu Đào Đào trừng to mắt, tại anh thì em mới ngã chứ sao!
"Đừng giận nữa nhé?" Giang Ly không giỏi dỗ dành trẻ con, đành phải học theo cách mà quản lý dỗ con trai để dỗ em gái: "Anh mua thật nhiều kẹo cho em ăn, được không?"
Lông mày nhíu chặt của Tiểu Đào Đào hơi giãn ra.
"Không thích ăn kẹo à?" Thấy cô bé không đáp, Giang Ly tưởng cô bé không thích, bèn đổi một món khác: "Vậy anh mua bánh kem cho em nhé?"
Tiểu Đào Đào cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên của mình, không nói gì.
Giang Ly cảm thấy kỳ lạ, hôm qua trên xe của anh rõ ràng có rất nhiều vụn bánh kem rơi ra, trông cô bé không giống như không thích.
Anh lại thử thăm dò: "Vậy mua quần áo mới cho em nhé? Mua túi xách mới cho em nhé?"
Lông mày Tiểu Đào Đào không kìm được mà nhướng lên, anh trai ngốc nghếch mua nhiều thứ cho cô bé như vậy, cô bé cũng không thể nhỏ mọn quá được.
Cô bé uốn éo cái mông nhỏ trên ghế, nhỏ giọng lầm bầm: "Thôi được rồi, nể tình anh mua cho em nhiều thứ như vậy, em tha thứ cho anh một lần."
Nghe Tiểu Đào Đào nói vậy, Giang Ly thở phào nhẹ nhõm, anh đưa tay xoa đầu cô bé, tóc cô bé mềm mại như nhung, cảm giác thật dễ chịu.
Tiểu Đào Đào nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh trai, anh trai đối xử với cô bé rất tốt, chỉ hơi ngốc một chút thôi, tuy cô bé hơi chê, nhưng vẫn tha thứ cho anh: "Anh trai ngốc!"