Ục...!Ục…
Một chuỗi tiếng kêu phát ra từ dưới gầm bàn đặt lồng hấp.
Một cô bé mặc áo cà sa màu xám, tóc búi hai bên, xoa xoa cái bụng đang réo ồn ào.
Cô bé chui ra khỏi gầm bàn, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò, miệng nuốt nước miếng không ngừng.
Cô bé ngó trước ngó sau, xác định Đại sư phụ phòng bếp không có ở đây, lập tức giơ một tay nhấc cái lồng hấp năm tầng, tay kia nhanh như chớp chộp lấy một chiếc bánh bao nóng hổi từ tầng dưới cùng.
Cô bé há to miệng cắn một miếng thật to.
Bánh bao thơm mềm, ngập tràn hương vị lúa mì.
Cô bé gật gù hài lòng, định cắn thêm miếng nữa thì sau lưng vang lên tiếng quát: "Tiểu Đào Đào! Con lại ăn vụng bánh bao của ta!"
Tiểu Đào Đào giật mình, bàn tay đang cầm lồng hấp run lên, quai cầm bằng gỗ "cạch" một tiếng rồi gãy đôi.
Cô bé chột dạ nhìn quai cầm vừa bị mình bẻ gãy, thầm niệm một tiếng "A Di Đà Phật", sau đó thành thạo ném nó vào bếp lò gần đó.
Động tác thuần thục, rõ ràng "quen tay" lắm rồi.
Tay kia giấu chiếc bánh bao đã cắn dở ra sau lưng, cô bé quay người lại, ngây thơ nói với người vừa đến: "Đại sư phụ, con chỉ nhìn thôi mà."
Đại sư phụ như nhìn thấu mọi chuyện: "Người tu hành không nói dối."
Tiểu Đào Đào gật đầu lia lịa: "Đại sư phụ, bánh bao sư phụ làm ngon quá!"
"Bánh bao của ta là nhất, ai ăn cũng khen." Đại sư phụ tự mãn khen mình hai câu, rồi nghiêm mặt nhìn Tiểu Đào Đào: "Dù ngon nhưng con cũng không được ăn vụng."
Tiểu Đào Đào chớp chớp đôi mắt nai ngây thơ, làm nũng nói: "Đại sư phụ, con đói."
Tiểu Đào Đào mới 4 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, đại sư phụ dù có giận đến mấy cũng phải cho cô bé ăn no đã: "Đói à? Để ta lấy bánh bao cho con."
Mắt Tiểu Đào Đào sáng lên, giọng nói trong trẻo vang lên: "Cho con hai cái!"
"Ăn hết rồi lấy tiếp." Đại sư phụ lấy một chiếc bánh bao đưa cho Tiểu Đào Đào.
"Cảm ơn đại sư phụ." Tiểu Đào Đào nhận bánh bao, chạy biến ra cửa sau.
Đại sư phụ phòng bếp sau khi đưa bánh bao cho Tiểu Đào Đào thì định bê hết chỗ bánh còn lại ra nhà ăn, kết quả vừa nhấc lên đã thấy hụt.
Ông nghiêng đầu nhìn, phát hiện cái lồng hấp mới mua của mình đã mất một bên quai.
Ông lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Đào Đào: "Tiểu Đào Đào, có phải con làm không?"
Tiểu Đào Đào vừa chạy ra khỏi cửa sau nghe tiếng đại sư phụ quát, giật thót tim, cô bé chạy nhanh như một cơn gió, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi khu vực nhà bếp.
Đại sư phụ nhìn cái lồng hấp thiếu quai mà lòng đau như cắt, ông thầm nghĩ phải đi tìm sư trụ trì cáo trạng mới được!
Chạy xa rồi, Tiểu Đào Đào quay đầu lại liếc một cái, xác định đại sư phụ không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không đuổi theo!
Chạy một mạch, Tiểu Đào Đào càng thêm đói bụng, tiếng bụng réo ục ục không ngừng.
Cô bé ngồi xuống dưới gốc cây bồ đề xanh mát, không chút do dự cắn một miếng bánh bao thơm phức.
Ánh nắng chan hòa xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên gương mặt bầu bĩnh, trắng nõn của Tiểu Đào Đào.
Gương mặt xinh xắn như búp bê, đẹp tựa tiên đồng.
Cô bé ngồi yên vị dưới gốc cây, chăm chú nhìn chiếc bánh bao đã bị cắn mất một miếng hình trăng khuyết trên tay.
Hàng mi dài cong vút khẽ rung, cái miệng nhỏ nhắn nhai chóp chép như chú chuột hamster, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Đừng thấy cô bé nhỏ con mà tưởng nhầm, sức ăn của cô bé rất mạnh, tiêu hao năng lượng nhanh, nên ăn cũng rất nhiều.
Ăn hết hai cái bánh bao, Tiểu Đào Đào xoa xoa cái bụng nhỏ, cảm thấy vẫn chưa đủ no.
Cô bé lấy bình sữa đeo bên hông, mở nắp ra, thành thạo uống ừng ực.
Ngoài bánh bao, cô bé thích nhất là sữa, thơm ngon, dễ uống.
Cô bé uống ngon lành, gương mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn.
Vài vị khách hành hương đi ngang qua, nhìn thấy Tiểu Đào Đào tóc búi hai bên dễ thương đến mức không nỡ rời chân, vây quanh cô bé: "Ôi chao, cô bé đáng yêu quá! Con là tiểu tiên nữ phải không?"
Tiểu Đào Đào giật mình, sắc mặt trắng bệch.
Sao họ lại biết mình là tiểu tiên nữ?
Kiếp trước cô bé là tiểu tiên nữ hái đào nhỏ nhất vườn đào tiên, vì còn nhỏ ham chơi, vô ý làm gãy cành đào nên bị phạt đày xuống trần gian, xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, trở thành đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong chùa.