Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

Chương 26




Hành lang nhỏ hẹp đã bị mấy người phụ nữ chen lấn kẹt cứng.

Căn nhà mà Yến Kỳ Vũ thuê là ba phòng một sảnh, hơn nữa còn làm vách ngăn trong phòng khách, tổng cộng tách nhỏ ra thành bốn căn phòng. Trừ phòng ngủ chính của hai vợ chồng ra, thì hai gian khác ở hai nơi khác biết là của hai nữ sinh viên. Bây giờ vì để “nghênh chiến” với Vu Kinh Hồng, mà tất cả mọi người trong nhà đều đổ ra nơi này, muốn giải quyết đống rắc rối này với Vu Kinh Hồng.

Tuy Vu Kinh Hồng có sức chiến đấu cao, nhưng dù sao chị ấy cũng chỉ có một người, mà nhóm người thuê nhà cứ ầm ĩ liên tục vài câu, chắn luôn cả giọng nói của chị ấy.
     
Yến Kỳ Vũ bị kẹp ở giữa, tai trái và tai phải đều là những tiếng ồn xốn xáo, ầm ĩ làm đầu cô choáng váng não úng. Hai bên đều nói rác không phải là do các cô ấy vứt, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể khuyên bên này, rồi lại khuyên bên kia, dù sao cũng là hàng xóm ở đối diện nhau, không thể vì chút việc nhỏ này mà kết thù chứ?

Tiểu Kiều không chịu nhún nhường chút nào: “Chúng tôi là người vứt rác xuống đầu tiên, làm sao có thể đặt ở cửa nhà cô chứ?” Mấy người khách khác cũng phụ họa theo.

Vu Kinh Hồng bị ầm ĩ đến đau đầu. Thông báo của ủy hội dán kắp nơi ở tiểu khu, rõ ràng cấm nhà cho thuê nhiều người, nếu không phải trong nhóm khách ở này, chị ấy có ấn tượng không tệ với Yến Kỳ Vũ, thì chị ấy đã sớm báo cáo nhà đối diện, để chủ nhà chỉnh đốn và sửa đổi rồi. Chị ấy thấy Yến Kỳ Vũ có vẻ mặt khó xử, thì chỉ có thể ép cơn tức trong lòng xuống.

Chị ấy nói: “Mấy cô gái trẻ tuổi các cô, tôi cũng không muốn ầm ĩ với các cô, dù sao cứ ầm ĩ tiếp thì cũng sẽ không có kết quả. Cô nói rác này không phải do các cô vứt, tôi tin, nhưng các cô có cúi đầu nhìn xem trong túi rác này có gì không?”

Thực ra Yến Kỳ Vũ vừa mới chú ý tới, trong túi rác có 20 xâu thịt dê, ở trên còn sót lại vài miếng thịt vụn, trừ mấy thứ này ra, còn có hộp cơm, giấy ăn, và mấy lon bia.

“Các cô xem đống rác này đi, vừa là xâu thịt, vừa là cơm rang và bia, chắc chắn mấy cô gái không ăn hết nhiều như vậy… Các cô có thời gian cãi nhau với tôi, không bằng hỏi thử khách nam thuê nhà của các cô xem, đống rác này có phải do bọn họ vứt không.”
          
Vu Kinh Hồng không biết tình hình của nhà cho thuê, nhưng những người khác còn có thể không biết sao?

Chị ấy vừa nói xong thì biểu cảm của mọi người lập tức xấu hổ. Cả căn nhà chỉ có cặp vợ chồng là ở trong phòng ngủ chính, căn phòng khác đều là nữ, nếu như đống rác này thật là do đàn ông làm, vậy cũng chỉ có thể là…

Yến Kỳ Vũ dùng tay lấy que tăm, cẩn thận khẩy khẩy trong túi rác, chỉ chốc lát, thật sự cô ấy lùa ra được một tờ hóa đơn mua đồ ăn ngoài.

Trên hóa đơn rõ ràng viết số nhà của bọn họ và họ tên, số điện thoại của A Dũng, xem xong, sắc mặt của Tiểu Kiều trở nên vô cùng khó coi. Hôm nay cô ấy làm ca ngày, A Dũng ở nhà không ra cửa, cô ấy có để lại cơm trưa cho hắn, không nghĩ đến hắn còn có thể kêu thêm đồ ăn ngoài!
     
Tiểu Kiều vốn không dám nhìn sắc mặt của mọi người, đỏ mặt xông lên trước, mang theo mấy túi rác hốt ha hốt hoảng đi xuống lầu. Mấy cô gái ở phòng khác nhìn nhau, nói tiếng xin lỗi nhẹ như tiếng muỗi, cũng nhanh chóng chui về trong nhà.

Chốc lát, hành lang còn ầm ĩ vang trời lúc nãy chỉ còn lại hai người Yến Kỳ Vũ và Vu Kinh Hồng.

Tuy rằng lỗi của chuyện này không phải do Yến Kỳ Vũ, nhưng cô vẫn cứ chủ động xin lỗi: “Chị, em thay Tiểu Kiều nói một tiếng xin lỗi, tính tình cô ấy hơi nóng vội, nhất thời xúc động mới có thể gây gổ cùng chị. Bình thường tuyệt đối tụi em sẽ không như vậy, mỗi ngày đều đi đổ rác, lần này có thể là do chồng cô ấy uống nhiều rồi…”

“Được rồi được rồi, cũng không phải lỗi của em, em thay cô ấy nói xin lỗi làm gì?” Vu Kinh Hồng thở dài, nhìn cô gái tốt bụng này từ trên xuống dưới, “Ôi, sao hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy?... Sẽ không phải đi hẹn hò chứ. Em vội vàng gấp gáp trở về như vậy, bạn trai không tức giận à?” Lần trước các cô gặp trong thang máy, Yến Kỳ Vũ mặc bộ đồ ở nhà lại tùy ý, nhưng hôm nay rõ ràng cô đã trang điểm rất tỉ mỉ.

Yến Kỳ Vũ vội vàng phủ nhận: “Đâu có bạn trai gì đâu ạ! Hôm nay công ty của em có hoạt động, nên mới thay bộ quần áo mới.”

“Hoạt động gì mà phải tổ chức vào cuối tuần?” Vu Kinh Hồng cố ý kéo dài giọng điệu, “Ồ, hoạt động thân cận cho nam nữ nhân viên độc thân à?”

Yến Kỳ Vũ bị chị ấy chọc làm mặt đỏ tới mang tai, đang định mở miệng giải thích, thì cái bụng đã kêu lên trước.

Cô vì bữa tiệc tối hôm nay mà từ tối hôm qua đã không ăn cơm đàng hoàng, ổ bánh mì vào buổi sáng này cũng đã sớm tiêu hóa sạch rồi. Nếu như có tiểu tinh linh chui vào dạ dày trống rỗng này hô to một tiếng, chắc cũng có thể nghe được từng tiếng vang.

“Còn chưa ăn cơm sao?” Vu Kinh Hồng ân cần hỏi.

Yến Kỳ Vũ ngượng ngùng gật đầu.

“Buổi tối định ăn cái gì?”

Yến Kỳ Vũ nói: “Vốn định ăn hải sản…”

“Vậy hiện tại thì sao?”
     
Cô thở dài: “Hiện tại, hiện tại chỉ có thể ăn mì ăn lền vị hải sản.”

Vu Kinh Hồng nhìn dáng vẻ tiết kiệm của cô, vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy xót xa. Chị ấy đưa tay búng lên trán Yến Kỳ Vũ, âm thanh lanh lảnh vang lên làm đèn cảm ứng bằng âm thanh ở hành lang đối diện cũng phát sáng.

“Đau quá!” Yến Kỳ Vũ bị tập kích bất ngờ xoa xoa cái trán, vẻ mặt vô tội nhìn chị ấy.

“Sao con gái lại cứ ăn mì ăn liền suốt thế?” Vu Kinh Hồng kéo tay cô, lôi cô đi ra ngoài, “Đi, chị mời em ăn tiệc lớn!”

...

Vu Kinh Hồng cũng không nói rõ được tại sao mình lại như thế, dù sao chị ấy vừa thấy Yến Kỳ Vũ thì bản năng làm mẹ lại trỗi dậy, cảm thấy cực kỳ thân thiết. Bình thường chị ấy là nữ cường “ý chí sắt đá”, con trai làm nũng nói lời ngon ngọt thì chị ấy cũng tuyệt đối không mắc lừa, nhưng lại luôn mềm lòng với Yến Kỳ Vũ.

... Chẳng lẽ kiếp trước hai cô là mẹ con sao?

Nhà hàng mà Vu Kinh Hồng chọn ở trong một cửa hàng mua sắm tổng hợp cách tiểu khu không xa, vừa mới khai trương vào tháng này, là một nhà hàng chuyên về món ăn Quảng Đông hải sản vô cùng nổi tiếng, mùi vị thanh đạm vừa miệng, dư vị dài lâu, đương nhiên giá tiền cũng xứng với hương vị.

Yến Kỳ Vũ vừa vào cửa, nhìn thấy hải sản thì liền sợ ngây người, phòng mắt nhìn, trong hòm thủy tinh không phải nuôi bào ngư mà là tôm hùm, nhà ăn trang hoàng cũng vô cùng rực rỡ.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ trong căn phòng trang nhã. Ghế sofa mềm mại, hoàn cảnh riêng tư, phục vụ thân thiết, nhưng Yến Kỳ Vũ lại như ngồi trên đống lửa, khi Vu Kinh Hồng đang xem thực đơn, thì cô vội vàng lấy điện thoại ra xem lời bình luận của mọi người.
     
Kết quả phát hiện mọi người đều chi khoảng 281 đồng cho nhà hàng này.

… So với hải sản tự mình làm còn nhiều hơn 1 đồng tiền đấy!

Sao Yến Kỳ Vũ có thể ăn ở nhà hàng đắt như vậy, cô nhỏ giọng nói: “Chị, chúng ta đi thôi, nhà hàng này rất đắt.”

“Yên tâm, chị đã nói là mời em ăn cơm, không cần em bỏ tiền ra.” Vu Kinh Hồng ưu nhã lật thực đơn, hỏi cô, “Món chính có muốn ăn cơm rang hải sản không?”

Yến Kỳ Vũ nhanh chóng duỗi cổ ra xem, cơm rang hải sản 128 đồng, là đồ ăn rẻ nhất trong tờ thực đơn này.

Yến Kỳ Vũ: “...”

“Hay là em muốn ăn cơm bào ngư?”

“Chị...” Yến Kỳ Vũ vô cùng ngượng ngùng, cô cảm thấy mình như một cô bé lọ lem lỡ bước vào trong cung điện, từ sợi tóc đến mũi chân đều không hề có một chỗ xứng với nơi tráng lệ thế này, “Chị thật sự không cần phải tốn tiền vì em đâu ạ. Em thường đến cửa hàng mua sắm này, em biết có mấy tiệm ăn vừa rẻ vừa ngon.”

Vu Kinh Hồng nghe vậy liền khép thực đơn lại, chống má nhìn cô: “Chỉ là một bữa ăn mà thôi, em không cần mang gánh nặng tâm lý như vậy. Nếu như em thật sự băn khoăn, thì em coi như đây là kẻ có tiền kỳ quái, thích mời người khác ăn cơm đi.”

Từ nhỏ, Vu Kinh Hồng đã cơm gạo ấm no, đầu óc lại thông minh, là một nữ thần chân chính, tự cô có thể kiếm tiền, chồng có thể kiếm tiền, em trai càng có thể kiếm tiền, trong tính cách khó tránh khỏi có chút kiêu căng và ngạo mạn. Cũng may loại kiêu căng và ngạo mạn này cũng không mang ác ý chủ quan, chỉ cần quen chị ấy, thì đều có thể thấy được sự nhiệt tình giấu trong lòng chị ấy.

Đánh bậy đánh bạ, lời giải thích này của chị ấy làm giảm bớt vẻ ngượng ngùng trong lòng Yến Kỳ Vũ.

Dù sao... Dù sao đã đến rồi thì cứ an tâm, Yến Kỳ Vũ tự an ủi chính mình: đợi đến khi “Giấc mộng không trung” chính thức bắt đầu đăng nhiều kỳ, thì cô sẽ có thu nhập ổn định, đến lúc đó sẽ đến phiên cô mời khách rồi!

...

Đồ ăn đắt đương nhiên có cái lý của nó, lần đầu Yến Kỳ Vũ thưởng thức một bữa tiệc hải sản tuyệt như thế, ngay cả món cơm rang bình thường cũng làm cho cô thèm ăn không bỏ đũa xuống được. Vu Kinh Hồng thấy cô thích ăn, thì chủ động giúp cô gắp thức ăn, chọn những hải sản bổ dưỡng kia vào trong chén cô.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, rất nhanh đã thân thiết với nhau.

Khi Vu Kinh Hồng nói mình đã 36 tuổi, thì Yến Kỳ Vũ vô cùng kinh ngạc.

“Không thể nào... Nhìn chị rất trẻ đấy?”

Vu Kinh Hồng sờ sờ mặt mình, buồn bã nói: “Tiền cho mỹ phẩm bảo dưỡng cũng không rẻ. Tuổi càng lớn, collagen bị xói mòn càng nhiều, không giống như mấy cô gái trẻ tụi em, chỉ cần dùng một chút “Đại Bảo” (*) là đã thấm rồi. Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi thế? 22 tuổi à?”

(*) Đại Bảo: là sản phẩm dưỡng ra rất hữu nghiệm, bao gồm: bảo vệ mắt, chống nắng, làm đẹp, cung cấp độ ẩm và dưỡng da, vân vân, bảo vệ da và cung cấp làn da căng mịn tự nhiên.

“Không có, em đã 25 rồi ạ.” Yến Kỳ Vụ suy ngẫm, “Có thể bởi vì môi trường công việc rất đơn giản, mỗi ngày tiếp xúc quá ít người, nên em cảm thấy sau khi tốt nghiệp đại học thì tính tình cũng không trưởng thành hơn lắm. Trước kia em từng tham gia gặp mặt bạn bè, những bạn học vừa tốt nghiệp liền đi làm kia đều trở nên chín chắn, còn em vẫn dậm chân tại chỗ…”

Nếu như cô trưởng thành hơn một chút, khôn khéo hơn một chút, thông minh một chút, thì chắc sẽ không bị Trục Mộng Đường bóc lột nhiều năm như vậy rồi.

Vu Kinh Hồng hỏi cô đang làm công việc gì, đây chính là câu hỏi mà Yến Kỳ Vũ sẵn lòng trả lời nhất.

“Em là một họa sĩ truyện tranh!” Đây là công việc mà cô thật sự yêu thích từ đáy lòng, nên giọng điệu mang chút đắc ý. “Hôm nay thật ra công ty tụi em tổ chức hội nghị tác giả, em gặp được một người hợp tác rất ăn ý.”
     
... Họa sĩ truyện tranh?

Trong lòng Vu Kinh Hồng vui vẻ, em trai của chị ấy – Vu Quy Dã là tác giả tiểu thuyết, mà Yến Kỳ Vũ là họa sĩ truyện tranh, hai người đều độc thân, thật xứng đôi.

Chị ấy đang định mở miệng giới thiệu đứa em trai “quý hóa” của mình, thì đột nhiên nhớ tới Vu Quy Dã phiền nhất là người khác làm mai mối. Trước kia, người trong nhà đã từng giới thiệu cho anh sinh viên tài cao và bạch phú mỹ nhiều như vậy, anh cũng không chút để ý, thậm chí vì để kháng cự người trong nhà ghép đôi bậy bạ, mà anh đã chuyển ra ở riêng, nếu như giới thiệu người cứng ngắc như anh thế này cho Tiểu Yến, e rằng chỉ làm anh thêm ác cảm.

Nghĩ đến đây, Vu Kinh Hồng chỉ có thể kìm nén ý nghĩ làm mai.

Dù sao hai người họ ở nhà đối diện nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu duyên phận đến, thì cuối cùng sẽ có một ngày gặp nhau.

Yến Kỳ Vũ đâu biết rằng, vào lúc mình đang nói luyên thuyên về truyện tranh, thì lòng dạ chị Hồng ngồi đối diện cô đã sớm bay đi mất. Tưởng tượng một lát, Vu Kinh Hồng đã suy nghĩ đến chuyện con của Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã tên gì.

“Chị Hồng… chị Hồng?” Yến Kỳ Vũ vẫy vẫy tay trước mặt Vu Kinh Hồng.
     
Vu Kinh Hồng đột nhiên bừng tỉnh từ trong ảo tưởng có baby, “A, sao vậy?”

“Em đi toilet đây ạ.”
     
“Ừm, em cứ đi đi.”

Đợi sau khi Yến Kỳ Vũ rời khỏi, Vu Kinh Hồng gọi người phục vụ tới chuẩn bị tính tiền, kết quả chị ấy lục lọi khắp túi Birkin của mình, lại không tìm thấy bóng dáng bóp tiền.

Chị ấy hỏi người phục vụ: “Có thể trả bằng điện thoại không?”

Người phục vụ khó xử nói cho chị ấy biết, bởi vì quán mới khai trương, nên trả tiền qua điện thoại còn chưa được đưa vào sử dụng, chỉ trả bằng tiền mặt và quẹt thẻ.

... Vậy phải làm sao bây giờ?

Vu Kinh Hồng đỡ trán, đã nói rồi, chị ấy mời khách, nên không thể để Yến Kỳ Vũ tiêu tiền.

Chị ấy đang định gọi điện thoại cho chồng để anh ấy đến trả tiền giúp, không ngờ đến vừa lấy điện thoại ra, thì có một tin nhắn weixin bật ra.

Quy Dã: Chị, hôm nay chị đến chỗ em à?

Phiên Như Kinh Hồng: Ừm, lần trước khăn quàng cổ rơi ở chỗ của em, nên đi qua lấy khăn quàng cổ.

Quy Dã: Chị Vu, khi nào thì tật xấu vứt đồ lung tung này của chị có thể sửa được đây.

Quy Dã: Chị đến lấy khăn quàng cổ, nhưng bóp tiền rơi ở chỗ của em.

Phiên Như Kinh Hồng: Anh Vu! Cứu người như cứu hỏa, chị ở “Cung hải sản XX” ăn cơm, em nhanh chóng đưa ví tiền đến cho chị đi!

Quy Dã: ... Được, đợi em thay quần áo rồi sang đó.