Tiểu Hoa Nhài Lầm Nhập Cạm Bẫy

Chương 3




Nhìn nàng thức dậy thật đáng yêu! Xông xáo giống oa nhi,khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan tinh tế, ngay cả vóc dáng cũng đều nhỏ nhắn, giống như hoa tai ngọc trong suốt thật là muốn b

túi.

Bất quá, cá tính thật ra rất cừ……

Tư Lập Thân vừa nghĩ đến cảnh tượng mới thấy, bạc môi hơi hơi gợi lên, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua một chút hứng thú.

Hắn quan sát nàng mấy ngày nay! Cặp mắt to linh hoạt luôn chuyển nhanh như chớp, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào lại hồn nhiên, cái miệng nhỏ nhắn giống như dính đường, bảo sao đám người giang hồ không đối với nàng nổi thú tính, khiến cho đầu choáng vãi, não căng lên, hoàn toàn quên mất đi mục đích lúc ban đầu của bọn họ.

Nhưng mà sự tiến thoái lưỡng nan của nàng chỉ hữu hiệu ngay lúc đầu mà thôi, nàng quá ngây thơ rồi! Làm sao mà có thể dễ dàng điều khiển lũ nhân sĩ giang hồ?

Nàng chẳng lẽ không biết đến, vì bảo tàng, người tham lam sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào sao!

Quả nhiên, vài ngày đi qua, tình huống càng ngày càng không thể cứu vãn, sự tươi cười hồn nhiên không hề hữu dụng, lời của nàng căn bản không có người nghe lọt lỗ tai, mỗi người đều muốn là bản đồ cùng ngọc bội, ai sẽ để ý nàng nói

Vì thế, hắn nhìn biểu tình của nàng từ ngọt ngào chuyển sang kích động, luống cuống không biết nên làm thế nào mới phải; Mà ngay lúc này đại tỉ khôn kéo của nàng cũng rời khỏi nhà, liền đem hết mọi phiền phức quẳng cho nàng.

Cái nữ nhân kêu Viên Nhật Sơ kia thật đúng là sẽ yên tam sao? Sẽ không sợ tiểu cừu hồn nhiên này bị đám sói hoang tham lam nuốt sạch sẽ sao?

Mà nàng, biết tình huống càng lúc càng xấu, đóng luôn quán thư tứ, núp đi, hắn xem nàng né được vài ngày, xác nhận không còn lương thực mới vụng trộm chuồn ra.

Không nghĩ tới mới chuồn, đã bị hai gã đại hán kia bắt được, thậm chí bị buộc đến địa phương xa xôi, không thể cầu người nào cứu.

Bất quá, nàng tuy rằng sợ hãi, nhưng mồm kia vẫn chưa từng ngừng lại, vẫn oa oa kêu to, cặp mâu nhi kia tuy rằng kinh hoảng, nhưng cũng biết cảnh giác, tìm kiếm thời cơ tự tạo cho mình con đường sống.

Đáng tiếc…… Hữu dũng vô mưu*!

(*Có sức mà không có trí)

Nếu không phải hắn vẫn đi theo ở phía sau, nàng sớm bị hai nam nhân kia bắt được, còn có thể an ổn nằm ở ngủ trên giường như vậy sao

Ngón tay thon dài khẽ vuốt quá hai má nhuyễn nộn, như ôn ngọc cùng khuôn mặt nhỏ nhắn không tỳ vết, cái miệng nhỏ nhắn đang khép lại, cổ mùi hương hoa nhài thản nhiên đang tản ra không trung…

Hoa nhài…… Đôi mâu Tư Lập Thân sâu sắc, nghĩ đến một món đồ.

“Ngô……” Viên Tiểu Nhi hừ nhẹ một tiếng, mất hứng chụp lấy ngón tay đang để ở trên tóc mình, hàm hồ lầu bầu “Tỉ…… Không cần như vậy…… Sẽ ngứa……”

Nàng cong lên cái miệng nhỏ nhắn, chậm rãi mở mắt ra, nghĩ đến nhất định là khuôn mặt xinh đẹp tức giận của tỷ tỷ, nào ngờ ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn nhã nam tính.

Viên Tiểu Nhi sửng sốt, đầu óc chưa có thanh tỉnh, ngây ngốc nhìn khuôn mặt kia.

Mặt đẹp dưới tuấn mi là đôi ngươi đen thâm trầm, thâm thúy tới độ người nhìn đến cũng bị hút vào, làm cho ngực nàng không tự giác căng phồng.

Mũi thẳng thắn, bạc môi mỏng, lúc này bờ môi của khuôn mặt đẹp kia tựa tiếu phi tiếu nâng lên một độ cong, quần áo màu đen huyền bao vây lấy thân hình cao to, ngũ quan tuấn mĩ, khí chất ôn nhã, xem ra rất vô hại. (Mà thật ra là rất vô lại, há há)

Nàng trừng mắt nhìn, ngây ngốc mở miệng “Tỉ, ngươi làm sao có thể biến thành nam nhân? Hơn nữa còn nhìn rất đẹp, bộ dạng một chút cũng không giống như ngươi bình thường chút nào nha!

Tư Lập Thân nhíu mày, tươi cười càng sâu, trong con ngươi đen càng lộ ra hứng thú càng đậm “Đương nhiên không giống, bởi vì ta không phải Viên Nhật Sơ.”

Nha? Viên Tiểu Nhi lại sửng sốt “A!” Nàng nghĩ tới, trợn mắt to tròn lên, hoàn toàn thanh tỉnh “Ngươi, ngươi……”

Hai mắt này……Chính là trước khi nàng hôn mê đã nhìn thấy!

“Tỉnh ngủ?” Gặp cặp viên mâu kia dần dần thanh minh, một bộ dáng đại ngộ bừng tỉnh, biểu tình phong phú thực đáng yêu.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Viên Tiểu Nhi ôm chăn lui về sau, mắt to nhìn bốn phía “Này, đây là làm sao? Ngươi đánh ta bất tỉnh, mang ta đến đây là để làm gì? Nói cho ngươi biết nga! Ngọc bội không ở trên người ta, nếu ngươi dám đối với ta làm điều xằng bậy, ta cam đoan cả đời ngươi sẽ không chiếm được ngọc bội!”

Nàng một bên tra hô nói, mắt to một bên cảnh giác nhìn hắn.

Lời nói dài như xâu chuỗi kia, còn có cặp mắt to tròn đang trợn lên, hai má nhỏ phồng lên, đều làm cho Tư Lập Thân cảm thấy đáng yêu, hắn ôm lấy cười, không trả lời lời của nàng, ngược lại xuất ra một cái khăn tay.

“Đây là của nàng sao?” Khăn tay tuyết trắng –trắng noãn sạch sẽ, nhìn ra được hắn đã bảo toàn rất kỹ, dưới góc còn thêu một đ

Viên Tiểu Nhi sợ run một cái, như thế nào hắn có khăn tay của nàng? Nàng hướng đến góc mà nàng thường có thói quen thêu lên đóa hoa nhài, thêu pháp kia…Đúng là của nàng!

“Không phải.” Nàng lắc đầu, “Kia không phải của ta.”

Nói đùa! Nàng như thế nào có thể thừa nhận, trời biết hắn là ở đâu lấy được?

“Phải không?” Tư Lập Thân nhíu mày, khi nãy nàng xem tới khăn tay, trong đôi mắt hiện lên tia kinh ngạc đã báo cho biết hắn đáp án, mà phủ nhận của nàng đã ở trong dự đoán của hắn.

“Khăn tay này là do một năm trước ta ở sau ngọn núi của Hoan Hỉ thành mà phát hiện” Hắn vỗ về lên đóa hoa nhài trên khăn tay, nhẹ giọng nói.

Một năm trước? Viên Tiểu Nhi nghe được cả kinh, không tự chủ được dùng sức nuốt nuốt nước miếng.

“Hơn nữa, là ở thi thể của Lưu tổng quản phát hiện.” Tư Lập Thân chú ý đến phản ứng Viên Tiểu Nhi, một tia giả dối xẹt qua con ngươi đen.

Lưu tổng quản? Sẽ không phải là cái đại thúc kia chứ?

Viên Tiểu Nhi ở trong lòng thầm nghĩ, cũng không dám hé răng, một đôi mâu nhi bị kinh hoảng bay tới thổi đi.

Ông trời! Hắn cùng nàng nói cái này là muốn làm sao? Là đang hoài nghi nàng giết đại thúc sao? Không thể nào?

Nàng ở trong lòng rống, mâu nhi càng hoảng.

Đem phản ứng của nàng thu vào trong mắt, con ngươi đen của Tư Lập Thân nheo lại, che giấu sự thâm trầm trong đáy mắt, mở miệng tiếp tục nói: “Một năm trước, Lưu tổng quản theo lời nói của ta ra ngoài làm việc, lại không biết tại sao, mọi người lại đồn trên người hắn có tàng bảo đồ, cái thứ mà mọi người ai cũng muốn đoạt, cuối cùng hắn bị đuổi giết, ta tuy rằng cố gắng đuổi tới, lại vẫn là chậm một bước.”

“Vậy, vậy thì như thế nào? Ngươi nói cho ta biết làm cái gì? Người giết Lưu tổng quản cũng không phải là ta!” Viên Tiểu Nhi ngẩng đầu, chột dạ lại vô tội nhìn Tư Lập Thân.

“Ta chỉ là muốn nói, căn bản không có tàng bảo đồ, cũng không có bảo tàng thứ này.” Tư Lập Thân mỉm cười, nâng lên con ngươi đen, mâu quang thâm trầm chợt lóe rồi biến mất, khuôn mặt anh tuấn môi nhếch lên nụ cười, chân thành nhìn Viên Tiểu Nhi.

“Ngươi nói cho ta cũng vô dụng, ngươi đi cùng mấy người nhân sĩ giang hồ mà nói đi!” Hừ, hắn tưởng nàng rất dễ lừa sao? Nàng mới sẽ không mắc mưu dễ dàng như vậy đâu!

Nếu thực không có bảo tàng, sao ngay từ đầu gặp gỡ, hắn đã hỏi nàng ngọc bội có phải hay không ở trên người nàng? Còn đánh nàng bất tỉnh, đem nàng mang đến nà

Nếu không có bảo tàng, không tàng bảo đồ, hắn sẽ làm loại sự tình này sao?

Mâu quang lóe lên, Tư Lập Thân cười đến càng nho nhã càng vô hại. “Kỳ thật, bảo tàng cùng tàng bảo đồ tin tức là ta thả đi.”

“Nha?” Lời nói của hắn làm cho nàng sửng sốt.

“Bởi vì ta muốn khối ngọc bội kia, ngươi có biết vì sao không?” Leo lên giường, hắn chậm rãi tới gần nàng, thân hình thon dài chậm rãi đi tới.

“Này! Nói chuyện thì cứ nói, không cần phải đi tới gần như vậy…” Vì hắn tới gần làm cho Viên Tiểu Nhi vừa sợ lại hoảng, hơi thở thuộc loại của hắn phất tới nàng, nóng cháy làm cho hô hấp nàng có điểm không xong.

“Bởi vì…… Ai lấy được khối ngọc bội kia sẽ là thê tử tương lai của ta.” Tư Lập Thân phóng thấp giọng, hơi thở -thở ra phất lên mặt của Viên Tiểu Nhi mặt, kia da mặt mỏng manh trắng nõn lập tức đều ửng đỏ lên.

Viên Tiểu Nhi bị mùi nam nhân kề sát như vậy liền biến thành mặt đỏ tim đập, cả người đều nhanh hôn mê, lại nghe đến lời nói của hắn, lập tức sửng sốt.

“Gạt người! Đại thúc kia trước khi chết rõ ràng nói cho ta nghe là tàng bảo…… Ngô!” Lời còn chưa dứt, nàng mau chóng bịt miệng, mắt to trừng lấy hắn.

Xong rồi! Nàng đã nói hụt.

Cặp mắt đang nhìn lấy lấy lập tức nổi lên một ý cười vừa lòng, khuôn mặt tuấn mỹ gợi lên chút tươi cười ôn hòa, làm hại nàng xem đến mồ hồ lạnh cũng ứa ra.

Cảm giác như là một con mồi bị thợ săn theo dõi, mà nàng vừa vặn giẫm lên cạm bẫy hắn thiết kế sẳn.

“Tiểu Tiểu Nhi.” Tư Lập Thân vô cùng thân thiết kêu nàng, ngón tay xoa hai má trơn mềm, bạc môi tới gần bên tai của nàng “Những điều ta nói khi nãy, tất cả chỉ là lừa ngươi!”

Cái gì?! Viên Tiểu Nhi ánh mắt trừng lớn hơn nữa “Ngươi……” Nàng mở lớn miệng trừng mắt hắn, nói không ra lời.

“Ta biết ngươi sẽ không giao ra ngọc bội.” Hắn giúp nàng nói ra lời nàng muốn nói, khuôn mặt anh tuấn ôn hòa, cười đến thực ôn nhu “Nhưng mà không sao, ta cũng không vội vã muốn lấy lại ngọc bội, nhưng thật ra ngươi, một ngày không giao ra, cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!”

Thanh âm Tư Lập Thân trầm thấp nhẹ nhàng, như một tình nhân nói nhỏ “Ta thật ra không ngại nhốt ngươi ở đây cả đời đâu, Tiểu Tiểu nhi đáng yêu”

“Cái gì…… Ngô!” Viên Tiểu Nhi mở miệng, còn chưa kịp nói hết, đã bị môi của Tư Lập Thân ngăn chặn, động tác đột nhiên mà tới làm cho nàng sửng sốt, hoàn toàn không kị

Mà đầu lưỡi linh hoạt thừa dịp nàng dại ra, làm càn tiến vào đàn khẩu, giống như khiêu khích, phiên quấy trong cái miệng nhỏ ngọt ngào, chiếm lấy hơi thở mê người.

Tư Lập Thân lướt qua dừng lại, đầu lưỡi chưa hết liếm qua môi dưới “Như thế nào? Nàng vẫn ngơ ngác như vậy muốn cho ta chiếm tiện nghi của ngươi sao?”

Nếu thế, hắn không ngại tiếp tục, đến cái tình một đêm nóng bỏng, mùi hương của nàng thật sự cực kỳ mê người!

“Oa!” Viên Tiểu Nhi dùng sức đẩy Tư Lập Thân ra, cả kinh bịt miệng mình, trên môi còn giữ hơi thở của hắn, kia cảm giác nóng nóng, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.

“Ngươi……” Nàng trừng mắt hắn, vừa tức vừa sợ, tức giận đến run run cả người, đôi mắt nhi đỏ, muốn mắng người, nhưng lại mắng không được. (Nhát gan ý mà)

Không biết, bộ dáng này của nàng, ngược lại càng đáng yêu làm cho người ta muốn chạm vào nàng.

Tư Lập Thân thấp giọng nở nụ cười, tiểu Oa Nhi này thật sự rất hứng thú, làm cho hắn không tự chủ muốn tiến gần ôm nàng.

“Minh chủ.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng khinh gọi.

Tư Lập Thân nhìn ra cửa phòng một chút, có điểm đáng tiếc, gợi lên khóe môi “Tiểu Tiểu Nhi, ngươi ngoan ngoãnđợi, không nên vọng tưởng chạy đi, bằng không hậu quả chính mình phụ trách.”

Bỏ lại lời cảnh cáo, toàn thân hắn hướng tới cửa phòng mà đi, trước khi mở cửa, như là nghĩ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Viên Tiểu Nhi.

“Đúng rồi, ta đã quên nói cho ngươi nghe tên của ta, ta gọi là Tư Lập Thân.”

Nghe được tên của hắn, Viên Tiểu Nhi chậm rãi mở to mắt, hắn ném choc ho nàng một cái cười tao nhã, liền rời đi, lưu lại nàng ngây ngốc ở trong phòng, sợ tới mức nói không ra lời.

“Tư, Tư Lập Thân……” Một hồi lâu, nàng như là tìm được thanh âm chính mình, chậm rãi phun ra tên này.

Không thể nào……

Mặt nàng lúc trắng lúc xanh, thật sự ngây dại ra. Nếu nàng nhớ không lầm, đương kim võ lâm minh chủ được mọi người trên giang hồ tôn sùng, tên hình như là kêu như vậy…

*

Tư Lập Thân, đứng đầu Tư Minh sơn trang, năm mười bảy tuổi liền kế nhiệm chủ vị, tuổi hắn còn trẻ, không những không làm cho Tư Minh sơn trang xuống dốc, mà còn thống hợp vận tải đường biển từ nam chí bắc, nắm trong tay thương cơ vận chuyển đường biển, đem Tư Minh sơn trang hướng tới bá chủ địa vị

Không chỉ có như thế, ở lúc hắn hai mươi tuổi trong cuộc đấu võ lâm minh chủ, nghe đồn võ công hắn bí hiểm, năm ấy tại cuộc đấu, đánh bại rất nhiều đối thù, ở dưới sự tôn sùng của mọi người đi lên chức vị minh chủ, ở trước năm năm, không người nào đối với hắn dị nghị.

Nghe nói, Tư Lập Thân bộ dạng tao nhã. tuấn nhã, bên môi luôn cầm một chút ý cười ôn hòa, luôn một thân y phục màu đen,chỉ nói đến phong thái, không biết cướp đi tâm của bao nhiêu cô nương.

Nghe nói, Tư Lập Thân cá tính ôn hòa, không bạo lực, bộ dáng văn nhược không chút nào giống cái mãng phu người giang hồ, mà giống như là một vị thiếu gia tao nhã.

Nghe nói…… Một đống nghe nói, về sự tích lớn nhỏ của Tư Lập Thân, Viên Tiểu Nhi có thể thuộc làu làu, ai bảo nhà nàng là thu thập tin tức bát quái, nàng muốn không nhớ rõ cũng không được.

Nhưng là, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới cái người trong truyền thuyết kia sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng, thậm chí…Một chút phong thái của nhân vật truyền kỳ đều không có!

Cái gì cá tính ôn hòa, không bạo lực? Thí*! Một cái người không bạo lực sẽ đánh bất tỉnh một cái nữ tử yếu đuối (Tỷ mà yếu đuối @@), còn đem nàng nhốt tại trong phòng sao?

(*Một câu chửi tục; cái rắm)

Cái gì tao nhã nho nhã? Chó má! Hắn căn bản chính là háo sắng đồ tử. (Đăng đồ tử thường được chỉ là những người háo sắc)

Nghĩ đến cái hôn kia, Viên Tiểu Nhi giận đỏ mặt.

Hỗn đản kia, thừa dịp thời điểm nàng ngây ngốc khinh bạc nàng, còn nói cái gì muốn nhốt nàng ở đây cả đời? Này giống như chuyện võ lâm minh chủ trong truyền thuyết cá tính ôn hòa sẽ làm sao?

Mà nàng thật sự bị nhốt tại phòng ba ngày, căn bản trốn không thoát, luôn có người trông coi nàng, nàng căn bản không thể ra khỏi cửa phòng.

Ba ngày nay, hỗn đản Tư Lập Thân kia như là biến mất, ngay cả cái bóng dáng cũng chưa thấy, cứ như vậy đem nàng nhốt trong phòng.

Là như thế nào đây? Nàng thực sự sẽ trở thành thành tù phạm sao?

“Tư Lập Thân, chết tiệt!” Viên Tiểu Nhi tức giận đến đậm bàn, đem bát trà trên bàn đánh ngã trên bàn, nước trà chậm rãi đổ ra.

Không được! Nàng tuyệt đối không thể bị nhốt tại nơi này, nàng muốn chạy trốn ra ngoài!

Viên Tiểu Nhi kiên quyết, nắm chặt quyền đầu nhìn về phía cửa phòng, lúc này tiểu tỳ nữ ba ngày hầu hạ nàng –Tiểu Ngọc cũng vừa vặn đẩy cửa tiến vào.

“Viên cô nương, giờ cơm trưa đã đến giờ, cô nhất định đói bụng đi?” Tiểu Ngọc nhếch môi cười, bưng cơm trưa vào cửa.

Vừa vào cửa liền nhìn đến ấm trà trên bàn, cái chén đã đổ, nước trà tích táp đi xuống, mà Viên Tiểu Nhi ngồi ở ghế mím chặt môi, không vui nhìn nàng.

Thấy thế, Tiểu Ngọc cười cười “Viên cô nương, cô phát giận cũng vô dụng, minh chủ phân phó qua, chúng ta trông kỹ cô thật tốt, không thể để cho cô trốn đi.”

Viên Tiểu Nhi nhìn Tiểu Ngọc, mất hứng cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu “Tư Lập Thân đâu? Hắn ở đâu? Gọi hắn tới gặp ta!”

“Minh chủ này hai ngày có việc ra cửa, có khả năng vài ngày sau mới có thể trở về, mấy ngày nay xin mời Viên cô nương ngoan ngoãn ở trong sơn trang đi!” động tác Tiểu Ngọc lưu loát lau sạch nước trên mặt bàn, mau chóng đem cơm trưa bày ra bàn.

Tư Lập đã đi? Viên Tiểu Nhi dấu đi hạnh mâu, tròng mắt nhanh chóng chớp chuyển “Tiểu Ngọc tỉ, nơi này rốt cuộc là nơi địa phương nào? Chắc không có khả năng là Tư Minh sơn trang đi!” Nàng nhớ rõ Tư Minh sơn trang ở phía nam, cách Hoan Hỉ thành có vài trăm dặm.

“Đương nhiên không phải.” Tiểu Ngọc ha ha nở nụ cười, không nghi ngờ mà trả lời “Nơi này là tiểu trang ở Thiên Nhạc Thành do Tư Minh sơn trang mua.”

“Thì ra là thế.” Viên Tiểu Nhi sáng tỏ gật đầu. Nguyên lai nàng ở Thiên Nhạc Thành, cách Hoan Hỉ thành rất gần, chỉ cần một ngày đường trình là nàng có thể

“Đến, cô đói bụng rồi đi?” Tiểu Ngọc đem một chén cơm đưa cho Viên Tiểu Nhi.

“Cám ơn Tiểu Ngọc tỉ.” Viên Tiểu Nhi nở lên nụ cười thiên chân, ngoan ngoãn tiếp nhận bát cơm, nhưng sau khi Tiểu Ngọc quay người đi, nàng lập tức nhắm mắt lại, đem bát cơm đánh tới đầu Tiểu Ngọc.

“Ba!” một tiếng, Tiểu Ngọc mềm nhũn ngã xuống đất.

“Tiểu Ngọc tỉ?” Viên Tiểu Nhi chạy nhanh ngồi xổm xuống kiểm tra, gặp Tiểu Ngọc không có bị thương, chính là hôn mê thôi, nàng mới nhẹ nhàng thở ra “Tiểu Ngọc tỉ, thực xin lỗi.”

Sau khi nói lời xin lỗi, nhanh chóng cởi quần áo trên người Tiểu Ngọc, lại cởi đi y phục của chính mình, tháo bím tóc xuống, buộc thành kiểu tóc y đúc Tiểu Ngọc.

Nàng đem đồ ăn đổ ra, đặt bát trống trơn về lại khay, cúi đầu, thật cẩn thận đi ra cửa phòng.

Làm ơn! Trăm ngàn không bị phát hiện……

Viên Tiểu Nhi không ngừng mặc niệm ở trong lòng, một bên tìm xuất khẩu, sơn trang to như vậy, càng đi càng hoảng. Thời gian càng lâu, đối với nàng càng bất lợi.

“Không thể đi cửa lớn ra ngoài…Vậy cửa sau đâu? Cửa sau ở đâu?” Nàng nhanh chóng đi tìm, rốt cục cũng xuất hiện một cái cửa gỗ nho nhỏ.

Là cửa sau! Nàng một trận vui mừng, chạy nhanh bỏ lại khay mộc ở trên tay, mở cửa sau ra, chạy như điên mà đi ra.

Chạy đến không còn lực, nàng mới dừng lại cước bộ, thở hổn hển, quay đầu nhìn sơn trang cách nàng rất xa, đắc ý nở nụ cười.

“Hừ! Tư Lập Thân, ngươi nghĩ bổn cô nương sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng sao? Ngươi đừng nằm mơ, Viên Tiểu Nhi ta mới không nghe lời như vậy đâu!” (Đắc ý quá sớm =)) )

Nàng mặt nhăn mày nhăn, đối với sơn trang xa xôi làm cái mặt quỷ.

Hắc hắc! Nàng phải về nhà.

Nàng xoay người, khi đang muốn tiếp tục chạy theo hướng Hoan Hỉ thành mà đi, thì một thanh âm mềm mại từ một bên truyền đến.

“Tiểu cô nương, ngươi vừa nói ngươi kêu là Viên Tiểu Nhi?”

Thanh âm đột nhiên tới làm cho Viên Tiểu Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã diện mại mềm mại, tiểu cô nương đáng yêu giữ lấy tươi cười nhìn nàng. Y phục sa mỏng màu đỏ của nàng để lộ ra ngực nhũ no đủ, ẩn ẩn hiện hiện, rất là mê người, mắt đẹp lại ẩn ẩn mang theo một chút tà kh

Trực giác, Viên Tiểu Nhi cảm giác được nguy hiểm “Không phải, ngươi nghe lầm.”

“Phải không?” Yêu mị nữ tử nhíu mày, khi đang muốn hỏi lại, Viên Tiểu Nhi đột nhiên rống to.

“Xem độc phấn của ta!” Nàng nhanh chóng hướng tới nữ tử rãi một thứ gì đó.

“A!” Nữ tử ngẩn ra, theo bản năng nín thở, phi thân né tránh, nhưng qua một hồi lâu, căn bản không có độc phấn gì cả. Nàng sửng sốt, vừa ngẩng đầu, thấy Viên Tiểu Nhi sớm trốn đi thật xa.

“Chết tiệt, tặc nha đầu!” Nữ tử tức giận đến dậm chân, nhanh chóng đuổi theo.

*

“Oa ── ai tới cứu mạng a ──”

Viên Tiểu Nhi vừa chạy vừa kêu, thở hổn hển, chạy tới không thở nổi, nhưng ở núi rừng xa xôi, căn bản không có người cứu nàng.

Chết tiệt! Tư Lập Thân khốn khiếp kia, vì sao lại mua cái sơn trang ở tuốt trong núi rừng xa xôi làm gì? Viên Tiểu Nhi tức giận đến vừa chạy vừa mắng.

Đột nhiên, vách núi trước mặt làm cho nàng mau chóng dừng lại cước bộ, sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn đoạn thâm nhai* trước mắt.

(*vực thẳm thật sâu)

“Không thể nào……” Viên Tiểu Nhi thấp giọng, trời muốn nàng chết sao?

“Hừ! Tặc nha đầu, lần này ta xem ngươi chạy hướng nào!”Nữ tử cũng dừng lại cước bộ, đắc ý nhìn Viên Tiểu Nhi.

Viên Tiểu Nhi quay đầu, cảnh giác nhìn nữ tử “Ngươi…… Ngươi đừng tới đây nga!”

“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi dám nhảy xuống sao?” Nữ tử nở nụ cười, nhìn Viên Tiểu Nhi mà khinh thường.

“Ta……” Viên Tiểu Nhi trừng mắt nhìn vực thẳm, nuốt nuốt nước miếng, mồ hôi không được tích tụ lại, sợ nói không ra lời.

“Ha ha……” Thấy thế, nữ tử kiều mỵ che miệng nở nụ cười “Tiểu Oa Nhi, nếu không muốn mất mạng liền ngoan ngoan đem ngọc bội giao ra đây, như vậy tỷ tỷ ta đây có thể tạm tha ngươi một mạng.”

“Nghe ngươi cái rắm!” Viên Tiểu Nhi trực tiếp nói “Ta cũng không tin ta giao ra ngọc bội, ngươi sẽ thả ta một con đường! Ai chẳng biết lão thái bà nổi tiếng dụ dỗ trên giang hồ là người như thế nào, nổi danh tâm ngoan thủ lạt*, hơn nữa nhìn đến cô nương có tư sắc, càng tức giận đến nghiến răng, đem người ta chỉnh tới sống không bằng chết.”

(*Tâm địa độc ác, giết người không gớm tay)

Khi nãy vừa chạy trốn, nàng nghĩ tới khẩu khí của nữ tử, làm cho nàng nhớ tới nữ ma đầu được người giang hồ đồn đãi. Nếu nàng không đoán sai, xem ra người này đúng là người mà người giang hồ đồn đãi!

Tô Mỵ nghe xong câu “Lão thái bà” kia liền chọc giận nàng “Nha đầu chết tiệt kia, bổn cô nương vốn định lưu* ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự đi tìm con đường chết!”

(*giữ)

Tốt lắm, nàng đoán đúng rồi! Viên Tiểu Nhi khóc không ra nước mắt với vẻ mặt cầu xin, lần đầu tiên nàng hối hận chính mình đoán đúng như vậy, xem ra chỉ còn con đường chết chờ nàng!

“Nha đầu, khuyên ngươi ngoan ngoãn đem ngọc bội giao ra đây, bằng không như trong lời nói……” Tô Mỵ cười lạnh lùng, chậm rãi tiếp cận nàng.

“Không, không cần lại đây nga……” Viên Tiểu Nhi nhanh chóng lui xuống, bên lui bên để ý phía sau, xong rồi! Rốt cuộc! Tâm nàng quýnh lên, tức giận đến rống to “Chết tiệt! Lão thái bà, ngươi muốn ngọc bội liền đứng lại cho ta, bằng không nếu ta ngã xuống, ngươi cái gì đều không có!”

Rống ong, chân nàng không cẩn thận đụng phải tảng đá nhỏ từ đâu nhô ra, Viên Tiểu Nhi lảo đảo một cái, không cẩn thận một giẫm ── không!

Nàng trừng lớn mắt “Oa ──”