Duẫn Nam liên tục gật đầu:
- Dạ, đúng là như vậy nga!
Tử Liên nghịch nghịch lọn tóc, hỏi tiếp:
- Vậy còn sau khi thấy cái xác khô đấy?
- Bẩm nương nương, sau đấy thần lập tức chạy đi báo tin cho các tiền bối, cùng họ đưa cái xác khô ra ngoài sân. Còn sau đấy.......... sau đấy thần cũng không nhớ rõ nữa, xin nương nương thứ tội!
Cả Tử Liên lẫn Bạch Ly đều trố mắt lên, kinh ngạc nhìn người kia.
- Ăn nói ngông cuồng! Rõ ràng lúc gặp Bạch Tử, ngươi có vẻ như vẫn còn tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi.......
Nói tới đây, Tử Liên nàng chợt nhận ra vấn đề.
Ngay lập tức, Duẫn Nam vội chắp tay, dập đầu liên tục nhận tội:
- Oan quá, oan quá nương nương ơi! Những điều tiểu nhân nói trên là sự thật, không hề có 1 chút dối trá nào cả! Nếu có, xin nương nương cứ lấy đầu của cả nhà thần!
Tử Liên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Bạch Ly ả. Con hồ ly đấy nhẹ gật đầu tỏ rằng đã hiểu ý, nhìn Duẫn Nam hắn 1 lúc rồi lắc đầu.
Nhân chứng đầu tiên, cứ coi như là đã thu thập được 1 chút manh mối quan trọng đi a—
Trên đường đến chỗ nhân chứng tiếp theo, Bạch Ly mới nhân thời gian này thỏ thẻ với Tử Liên nàng:
- Chủ nhân, vụ này nghiêm trọng đến thế, ta được phép đến chỗ lãnh cung bị bỏ hoang kia không?
- Tất nhiên là không. - Nàng ta lạnh lùng đáp lại.
- Tại sao nga?
- Ta cũng chẳng rõ tự khi nào nữa, hồi trước kia thực chất ta cũng tò mò muốn lẻn vào đấy chơi những vài lần, không rõ nguyên do nào khiến cho linh tính như mách bảo rằng: tuyệt đối không được vào đó.
Nghe Tử Liên nàng kể chuyện, con hồ ly trắng đó phụng phịu:
- Đấy là ngươi, chứ có phải là ta đâu nga! Ngươi thấy nó nguy hiểm thì cứ ở ngoài, cần gì phải giữ chân ta lại chỉ vì "linh tính" của ngươi đâu!
Con hồ ly này đây là............ đang không tin tưởng "chủ nhân" của nó sao?
Chẳng hiểu sao nghĩ đến đây, thâm tâm nàng ta lại ủ rũ 1 cách kì lạ.
Mặc kệ đi, súc sinh vẫn là súc sinh, cho dù hóa dạng nào cũng là súc sinh, cớ gì phải buồn rầu vì lời nói từ 1 con súc sinh đã hóa tinh kia chứ?
Tử Liên vẫn đi tiếp, nhưng vẫn giữ im lặng, không hề lên tiếng.
Và việc này đã dọa đến chết tâm con hồ yêu đang bám đuôi theo sau kia rồi!
- Chủ nhân, ngươi sao lại im lặng vậy, mau nói cái gì đi! Đừng có đang bàn công chuyện mà đột nhiên im thin thít như thế chứ, không cẩn thận ắt có ngày dọa chết người ta lúc nào không hay đấy nga!
Bầu không khí đột nhiên ngột ngạt, bức bách đến lạ thường, có lẽ là do đối phương vẫn chưa chịu đáp lại lời ả, hay chỉ là do ả ta đã tưởng tượng quá lên chăng.......?
- Chủ nhân, nói cái gì đi chứ?
- Nói 1 câu thôi mà, đâu có chết người đâu mà sao cảm giác trông ngươi cứ coi nó như là kịch độc thế kia?
- Mở miệng ra nói đi chủ nhân, ngươi im lặng thế để làm cái gì vậy a?
Ả ta thao thao bất tuyệt mãi, Tử Liên vẫn im lặng mà đi tiếp, chẳng hề đoái hoài gì đến con hồ yêu đó nữa.
- Ai da thôi được rồi, ta không đi nữa là được chứ gì? - Bạch Ly thở dài.
Nàng ta vẫn không dừng lại, nhưng lúc này cũng đã chịu nói:
- Ngươi đi cũng được chứ sao? Cần gì phải mặt dày mà xin ta đến nơi hẻo lánh đấy?
Trong thâm tâm của Bạch Ly ả lúc này đang gào thét rằng: "Còn không phải là ngươi cấm ta đi sao???", nhưng ả vẫn không biểu lộ ra mặt.
- Do ngươi có quyền sai khiến, có thể điều khiển được cơ thể của ta, nên ta mới hỏi ý kiến ngươi chứ giờ nên biết hỏi ý kiến ai?
"Đoành".
1 lần nữa, tâm trí của Tử Liên lại rơi xuống đáy vực!
Con cáo ngu ngốc này vẫn không chịu gọi nàng ta 2 tiếng "chủ nhân"!
Mà khoan, sao Tử Liên nàng lại quan trọng hóa mấy vấn đề này lên thế nhỉ?
Mấy việc quan trọng khác thì không chú tâm cho cam, đến cái việc tranh cãi với 1 con súc sinh lại khiến nàng lại trở nên hứng thú???
Ôi trời ơi, đừng có nói là trưởng nữ ưu tú nhà Giang gia đây lại........... thích phân thắng bại với 1 con súc sinh còn chưa hiểu sự đời?????
Không được không được, tuyệt đối không được!
Nhất định Tử Liên đây sẽ không để cái chuyện quái gở đấy xảy ra! Không bao giờ!!
- Ta không cản ngươi đi nữa, nhưng đừng có tha theo mấy thứ ô uế về cung, đặc biệt là tha lên giường của ta, thế là được.
Điều mong ước nhỏ nhoi dạo gần đây khiến con hồ yêu phải xuống nước khẩn cầu tha thiết mãi cũng được chấp thuận, khiến Bạch Ly ả vui sướng ra mặt, vội bồng Tử Liên nàng lên mà tung lên trời, luôn miệng hò hét:
- Chủ nhân là số 1! Chủ nhân luôn là tuyệt vời nhất! Đột nhiên ta yêu ngươi đến chết mất thôi a!
Đột nhiên Tử Liên nàng lại bị con cáo lông trắng đó bồng lên, rồi bị tung liên hoàn lên trời như thế thực sự khiến Tử Liên có chút hoảng hốt, vội gào ầm cả lên:
- Bạch Tử! Ngươi mau thả ta xuống, con hồ ly tinh khốn khiếp này!!!