Tiểu Hồ Yêu Không Muốn Mang Thai

Chương 9




Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sắc

Chương 09: Hồ ly trời sinh đã biết quyến rũ người, ngươi quyến rũ hắn đi!

Lê Nguyễn cảm thấy cả người, à không, cả hồ đều mờ mịt.

Theo lý mà nói thì hiện giờ căn cốt của y đã bị hủy sạch, mất hết tu vi, sao có thể hóa hình cho được?

Gần đây y cũng từng thử qua vài lần, chẳng những không thể hóa hình mà ngay đến pháp lực cũng không hề có dấu hiệu khôi phục.

Sao bỗng dưng lại...

Nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Phản ứng đầu tiên của Lê Nguyễn chính là muốn khoe với Giang Thận. Y túm lấy quần áo của hắn, mặc kệ đối phương có còn trong giấc mộng hay không, lớn tiếng gọi: "Giang Thận, ta biến về hình người rồi, ngươi mau nhìn ta..."

Lê Nguyễn đã từng nói hình người của y rất đẹp, nhưng lần nào Giang Thận cũng chỉ ậm ừ cho qua, rõ ràng là chẳng mấy tin tưởng, cho rằng y lại nói quá.

Bây giờ xem hắn còn nói được gì nữa.

Hơn nữa y có thể biến về hình người tức là còn có thể tu luyện một lần nữa, không cần tiếp tục hút tinh nguyên của Giang Thận, cũng chẳng cần song tu.

Lê Nguyễn thực sự rất vui mừng, dường như mấy trăm năm qua y chưa bao giờ vui đến vậy. Y ngửa đầu nhìn khuôn mặt say ngủ của Giang Thận, thế nhưng nhìn được một lúc thì ý cười trên mặt dần dần biến mất.

"Giang... Giang Thận?"

Sắc mặt nam nhân rất tệ, màu môi trắng bệch nhưng hai má lại đỏ lên bất thường. Hai mắt hắn nhắm nghiền, vừa rồi Lê Nguyễn gọi lớn tiếng như vậy mà hắn cũng không hề tỉnh lại.

Dường như ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ.

"Giang Thận, ngươi sao vậy?"

Lê Nguyễn lại đưa tay đẩy hắn một cái, thế nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế lúc ôm hồ ly nhỏ đi vào giấc ngủ, cánh tay vòng qua hông Lê Nguyễn, hoàn toàn không nhận ra vật nhỏ trong lòng đã xảy ra thay đổi. Chân mày Lê Nguyễn cau lại, đang định ngồi dậy thì người kia lại đột nhiên dùng sức siết chặt vòng tay.

Lê Nguyễn vừa mới mơ hồ biến về hình người, không có pháp lực để hóa ra một bộ quần áo cho mình, toàn thân trần truồng.

Y bị độ ấm trong lòng bàn tay Giang Thận làm cho nóng run cả người.

"Giang Thận!"

Không chỉ bàn tay nóng bỏng, toàn thân Giang Thận đều như sắp bốc cháy, nóng tới kinh người.

Sau khi hóa thành hình người, vóc dáng Lê Nguyễn nhỏ hơn Giang Thận một chút, hiện giờ y lại không có pháp lực, sức mạnh cũng kém đối phương. Y chống hai tay lên ngực Giang Thận, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn.

Đột nhiên một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trong động.

Một con hồ ly nhỏ nhảy ra từ trong ngực Giang Thận, lăn hai vòng rồi rơi từ trên giường xuống dưới đất.

Hồ ly nhỏ ngửa mặt nằm trên đất, mờ mịt chớp mắt.

Sao y... Lại biến về nguyên hình rồi?

Bây giờ tình huống của Giang Thận chưa rõ, Lê Nguyễn không để ý gì nữa, vội vàng xoay người dậy đứng lên bằng hai chân sau, chân trước thì đặt ở mép giường.

Hơi thở của Giang Thận vừa dồn dập vừa nóng bỏng, tình trạng y hệt lúc Lê Nguyễn nhặt được hắn ở ngoài cửa động. Nhưng lần đó Lê Nguyễn đã dùng Tục Mệnh đan để cứu người, bây giờ đan dược không còn, y không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Giang Thận khỏe lên.

"Giang Thận, ngươi tỉnh lại đi, ngươi có nghe thấy ta nói gì không?" Lê Nguyễn gấp muốn chết, "Sao lại thế này chứ, tối qua không phải vẫn ổn sao, ngươi..."

Bỗng nhiên y nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức im bặt.

Hồ ly nhỏ cúi đầu, nhìn vết thương ở chân ngày hôm qua.

Trên đùi vẫn quấn mảnh vải Giang Thận dùng để băng bó cho y, thế nhưng vết thương không hề còn chút cảm giác đau đớn nào. Lê Nguyễn cúi xuống kéo mảnh vải kia ra, vết thương bên dưới đã hoàn toàn lành hẳn, lông tơ mượt mà không hề có dấu vết từng chịu thương tổn.

"Là... Là tại ta sao?"

Thời gian qua Lê Nguyễn vân luôn hút tinh nguyên của Giang Thận.

Y biết nếu tiêu hao quá nhiều tinh nguyên thì tính mạng phàm nhân có thể sẽ gặp nguy hiếm, bởi vậy luôn tận lực khống chế lượng tinh nguyên mình hút.

Y không muốn cơ thể Giang Thận bị ảnh hưởng, càng không muốn làm tổn hại tới mạng sống của hắn.

Thế nhưng đêm qua y lại ngủ quên mất.

Bản năng yêu tộc luôn thèm khát tinh nguyên của phàm nhân, vì sợ bản thân sẽ vô thức hút quá nhiều nên Lê Nguyễn chưa bao giờ dám ngủ cùng Giang Thận. Thế nhưng hôm qua không rõ vì sao Giang Thận lại không thả y vào trong ổ mà cứ vậy ôm y ngủ suốt đêm.

Nếu là lúc trước, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cố tình hôm qua y lại bị thương.

Khi bị thương, cơ thể sẽ tuân theo bản năng hút sạch tài nguyên xung quanh nhằm khôi phục sức mạnh. Trong lúc ngủ mơ y đã dùng tinh nguyên của Giang Thận để chữa trị thân mình, còn nhờ đó mà có thể tạm thời khôi phục hình người.

Hồ ly nhỏ rũ tai.

"Giang Thận, ngươi mau tỉnh lại đi được không?" Y vươn chân chạm vào khuôn mặt nóng rực của Giang Thận, "Ta không muốn hại chết ngươi đâu, ngươi không thể bị ta hại chết được."

"Nếu ngươi chết thì trong sổ công đức sẽ ghi ta đã hại chết một mạng người, sao ta có thể phi thăng được nữa chứ?"

"Hơn nữa..."

Giọng hồ ly nhỏ càng lúc càng thấp, y vùi đầu vào cổ Giang Thận, thì thào: "Hơn nữa ngươi chết rồi, chẳng phải ta lại không còn bạn bè nữa sao?"

"Ta vừa mới định kết bạn với ngươi mà."

Trong động nhất thời chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Giang Thận.

Một lát sau hồ ly nhỏ đột ngột vểnh tai.

"Nghĩ ra rồi, ta biết phải làm thế nào để cứu ngươi rồi!" Hồ ly nhỏ bật dậy, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, "Ngươi cố gắng một chút, ta sẽ nhanh chóng quay lại."

Nói xong y quay đầu chạy thẳng ra ngoài.

Một bóng dáng đỏ tươi lao nhanh khỏi động, lúc đang băng qua rừng cây thì bất ngờ bị một bàn tay túm gáy xách lên.

Cơ thể bỗng nhiên bị treo trên không, bốn cái chân hết co lại rồi lại duỗi ra, mờ mịt quơ quơ giữa không trung.

"Khôi phục không tệ, chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu?" Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai y, ngữ khí lười nhác đầy vẻ bất cần.

Hồ ly nhỏ chớp mắt, nghiêng đầu nhìn thanh niên đang xách y lên.

Dáng vẻ thanh niên đẹp vô cùng, là kiểu nét đẹp phi giới tính. Ngũ quan yêu mà không mị, diễm mà không tục, điểm không hoàn mỹ duy nhất là ở đuôi mắt của y không rõ vì sao lại có một vết sẹo nhàn nhạt, không dài, màu sắc mơ hồ, như thể đã bị năm tháng dần dần xóa mờ.

"A Tuyết!"

Trong động, hồ ly nhỏ nằm sấp trong ổ, chột dạ lắc lắc đuôi.

Một thanh niên bạch y đứng cạnh giường, ngón tay hờ hững đặt lên cổ tay Giang Thận.

Một lát sau thanh niên thu tay về, Lê Nguyễn lập tức hỏi: "Thế nào?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi?" Lâm Kiến Tuyết quay lại, nhẹ nhàng cốc đầu hồ ly nhỏ, "Ngươi sắp hút khô hắn luôn rồi."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Lê Nguyễn lo lắng nói, "Vậy hắn còn sống được không?"

Lâm Kiến Tuyết khe khẽ thở dài: "Nếu ngươi ngủ thêm một canh giờ thì chắc là không cứu nổi."

Lê Nguyễn vui vẻ vẫy đuôi: "Nói như vậy là còn có thể cứu được."

Lâm Kiến Tuyết liếc y, Lê Nguyễn lập tức dùng hai chân trước che miệng lại, không dám nhiều lời nữa.

Đã sớm hiểu rõ tính tình của hồ ly nhỏ này, Lâm Kiến Tuyết không so đo với y. Y cúi người nhẹ nhàng chạm vào ấn đường Giang Thận, một luồng linh lực mắt thường không thấy được lẳng lặng tiến vào, hô hấp của Giang Thận dần trở nên ổn định.

Vừa quay sang đã thấy hồ ly nhỏ rụt rè ló đầu ra nhòm nhòm, như thể lo mình sẽ quấy rầy y làm phép.

"Tới đây đi, ổn rồi." Lâm Kiến Tuyết nói, "Hắn ngủ thêm một lát thì sẽ tỉnh."

"A Tuyết thật lợi hại!" Lê Nguyễn khen ngợi.

Y nhảy lên giường, quả nhiên phát hiện hô hấp của Giang Thận đã ổn định, hệt như lúc ngủ say mọi ngày.

Y chợt nhớ ra một chuyện, vươn chân túm lấy vạt áo Lâm Kiến Tuyết: "A Tuyết, nếu ngươi đã giúp hắn thì hãy làm tới cùng đi, chữa khỏi chân cho hắn được không?"

Vết thương trên chân Giang Thận mới dưỡng được hơn nửa tháng, đi lại còn rất khó khăn.

Nhưng Lâm Kiến Tuyết lại lắc đầu: "Không được."

Lê Nguyễn: "Tại sao chứ?"

Lâm Kiến Tuyết nói: "Ngươi nghĩ xem, chẳng phải bây giờ người này ở lại động của ngươi là vì vết thương trên chân chưa lành, không thể rời khỏi núi Trường Minh sao? Nếu ta chữa khỏi cho hắn, hắn mặc kệ ngươi mà bỏ đi thì biết làm thế nào đây?"

Lời này quả thực không sai.

Giang Thận luôn không muốn song tu cùng y, nếu hắn bình phục thì nhất định sẽ rời khỏi nơi này.

Nhưng mà...

Lê Nguyễn bất an dẫm dẫm hai chân trước.

Y vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt cho lắm.

"Cũng tại ngươi cứ trì hoãn không song tu cùng hắn, cho nên pháp lực mãi chưa thể khôi phục." Lâm Kiến Tuyết răn dạy y, "Ngươi mang người về nuôi không một thời gian dài như vậy để làm gì, coi hắn như lương thực dự trữ sao?"

Lê Nguyễn gãi gãi tai: "Nhưng hắn đâu có muốn..."

"Nguyễn Nguyễn, ngươi là hồ yêu." Lâm Kiến Tuyết cúi người, đáy mắt xuất hiện chút gian xảo, "Ngươi quyến rũ hắn đi."

Lê Nguyễn nhìn thẳng vào y, trong mắt toàn là mờ mịt.

Lâm Kiến Tuyết: "..."

"Hồ tộc trời sinh đã biết mê hoặc con người, chẳng biết vì sao lại tòi ra một kẻ dị loại như ngươi." Y thở dài, có vẻ rầu rĩ.

Lê Nguyễn mất hứng: "Ngươi lại nói ta ngốc."

"Không ngốc không ngốc. Nguyễn Nguyễn là hồ yêu thông minh, nhất định có thể tìm ra cách." Lâm Kiến Tuyết nhịn cười, ý cười nơi đáy mắt khiến ngũ quan của y càng thêm diễm lệ.

Lời này khiến Lê Nguyễn hài lòng, y đắc ý run run tai, lại hỏi: "Phải rồi, sao hôm nay ngươi lại ra khỏi động? Ta đang định đi tìm ngươi đó."

"À, suýt nữa thì quên mất chính sự."

Lâm Kiến Tuyết vung tay, một làn khói nhẹ lướt ra ngoài động, sau đó chậm rãi nâng thứ gì đó quay trở về. Lúc thứ kia vững vàng rơi xuống đất, Lê Nguyền chăm chú nhìn kỹ lại.

Là hai nam nhân.

Hai người này mặc y phục dạ hành, khuôn mặt xám ngoét biểu cảm kinh hoảng, đã chết từ lâu.

"Phàm nhân?" Lê Nguyễn ngạc nhiên hỏi, "Chết như thế nào?"

Lâm Kiến Tuyết thẳng thắn thừa nhận: "Do ta giết."

"Sao ngươi lại giết bọn họ?" Lê Nguyễn đi tới bên cạnh hai thi thể kia, tiếc nuối bảo: "Đáng tiếc thật, biết đâu trong hai người này lại có người bằng lòng song tu với ta?"

Lâm Kiến Tuyết nghe không nổi nữa, xách cổ hồ ly nhỏ lên, không chút nương tay ném y lên giường: "Có chút tiền đồ đi! Hai thứ dưa vẹo táo nứt kia sao mà so được với người đang nằm sẵn trong động của ngươi?"

Lê Nguyễn nhìn nhìn hai kẻ nằm thẳng cẳng trên mặt đất rồi lại nhìn nhìn nam nhân dưới người mình, gật đầu: "Đúng lắm, Giang Thận đẹp hơn nhiều."

Nhưng y vẫn chưa hiểu: "Vậy ngươi đem bọn họ tới cho ta làm gì?"

"Không phải cho ngươi." Lâm Kiến Tuyết chỉ người nằm trên giường, "Là cho hắn."

Lê Nguyễn: "?"

Lê Nguyễn: "Nhưng hắn có ăn thịt người đâu."

Lâm Kiến Tuyết: "..."

"Hai kẻ này hôm qua nhân lúc đêm tối lẻn vào núi Trường Minh, ta thấy chúng không có ý tốt nên mới giết. Có điều..." Nói tới đây, Lâm Kiến Tuyết dừng lại một chút, "Trong nửa tháng nay, đây đã là nhóm người thứ ba chết dưới tay ta."

Lê Nguyễn kinh ngạc mở to hai mắt.

Lâm Kiến Tuyết cười khẽ: "Đồ ngốc này, ngươi tưởng nhiều năm như vậy không ai dám tới núi Trường Minh là vì bọn họ thật sự tuân thủ quy định của hoàng thất nên mới không vào núi hay sao? Dĩ nhiên là vì kẻ nào tới cũng bị ta giết hết."

"Nếu không phải lần này muốn giữ lại một phàm nhân cho ngươi song tu thì tên kia cũng đã toi mạng ngay khi bước chân vào núi rồi."

Lê Nguyễn vung vẩy đuôi, không nói gì.

Nhưng mà, yêu quái không thể giết người.

Cấp bậc của các sinh linh trên thế gian này được phân chia rõ ràng thành tiên, người, linh, yêu và quỷ, trong đó tiên và người có địa vị cao nhất. Ngay từ khi ra đời, mỗi lời nói và hành động của yêu tộc đều bị ghi vào sổ công đức, giết người hay giết tiên đều là tội phải chịu hình phạt nghiêm trọng nhất.

Bởi vậy khi tưởng mình đã hại chết Giang Thận, y mới lo lắng như thế.

Một khi hại chết mạng người thì y khó lòng phi thăng.

Giống như sự tồn tại của tiên giới, những thứ này trước nay đều chưa từng xuất hiện ở thế gian, hư vô mờ mịt, bởi vậy cũng chẳng mấy ai để trong lòng.

Ví như rõ ràng y đã từng nói với A Tuyết những điều này, thế nhưng người này vẫn không coi đó là việc là gì to tát.

Lâm Kiến Tuyết quả thật không thèm để ý này nọ, y nói tiếp: "Lúc trước tuy cũng có phàm nhân vào núi nhưng chưa bao giờ thường xuyên như thế. Mọi chuyện chỉ xảy ra sau khi hắn tới đây."

Lê Nguyễn: "Ngươi muốn nói những kẻ này đều là đến tìm hắn?"

"Có thể là tìm, nhưng càng có thể là để... giết hắn."

Hồ ly nhỏ một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Y ngồi trên ngực Giang Thận, cúi đầu dùng chân nhỏ vỗ vỗ mặt nam nhân: "Hóa ra ngươi lại khiến người ta căm hận đến vậy."

Lê Nguyễn lại hỏi: "Hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Sao ta biết được?" Lâm Kiến Tuyết phẩy tay, "Hắn tự rước lấy phiền toái thì phải tự mình giải quyết. Sau khi hắn tỉnh lại thì ngươi nói cho hắn biết việc này, để hắn tự nghĩ cách."

"Còn nữa, nhất định phải nhanh lên, ta không muốn tối nào cũng phải ra ngoài đâu, rất ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta."

Lê Nguyễn vung vẩy đuôi: "Biết rồi."

Những điều cần nói đều đã nói xong, Lâm Kiến Tuyết ngáp một cái, chuẩn bị quay về động ngủ bù.

Nhưng vừa nhấc chân lại nhớ ra một chuyện.

Y vung tay lên không trung, một cái bình gốm men xanh rơi xuống trước mặt Lê Nguyễn.

"Dương khí của hắn bị hao tổn quá nhiều, cho hắn dùng thuốc này vào buổi sáng và tối, mỗi lần một viên, uống liền ba ngày, như thế sẽ khôi phục nhanh hơn." Lâm Kiến Tuyết nói.

Lê Nguyễn "ồ" một tiếng, dùng hai chân trước miễn cưỡng nâng bình thuốc lên lắc lắc, thấy bình nặng trĩu: "Nhiều ghê..."

Lâm Kiến Tuyết: "Hắn yếu như vậy, sau này còn phải dùng đến."

Lê Nguyễn: "?"

Lâm Kiến Tuyết giải thích: "Cứ yên tâm cho hắn uống, không cần phải tiếc, đây cũng chẳng phải linh dược gì, chỉ là một loại thuốc bổ thường thấy ở nhân gian thôi."

Y cố tình nhấn mạnh hai từ "thuốc bổ", nhưng rõ ràng Lê Nguyễn không nghe ra thâm ý trong đó, chỉ gật đầu trả lời: "Ta biết rồi."

Không, ngươi chả biết cái quái gì cả.

Lâm Kiến Tuyết trầm mặc một lát, sau đó nói thẳng: "Thuốc này rất bổ, sau khi dùng sẽ làm dương khí của hắn trở nên cực kỳ sung mãn trong một khoảng thời gian ngắn. Ngươi phải tóm được cơ hội."

Lê Nguyễn vẫn chưa hiểu ra: "Cơ hội gì cơ?"

Lâm Kiến Tuyết: "..."

Lâm Kiến Tuyết: "Không có gì, đợi hắn tỉnh lại ngươi khắc rõ."

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Thận: "Ta yếu???"