Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 02: Lê Nguyễn nhịn không được, liếm lên khóe môi đối phương
Giang Thận hoài nghi có lẽ bản thân đã chết rồi.
Bằng không vì sao hắn lại nghe thấy một con hồ ly nói tiếng người, còn hỏi chuyện... song tu???
Đùa gì thế.
Nhưng ngữ khí của hồ ly nhỏ kia vô cùng nghiêm túc, khi nói chuyện mắt cũng nhìn thẳng vào Giang Thận, như thể đang cố gắng chứng tỏ sự thành khẩn của mình.
Quá hoang đường...
Giang Thận vừa mở miệng đã bị gió lạnh xộc vào phổi, lập tức ho khan kịch liệt. Thương tích trên người vì ho mà trở nên đau nhức, hắn ho khan tới khi trước mắt chuyển thành màu đen, mùi máu bắt đầu trào ra trong khoang miệng.
Hồ ly nhỏ dường như bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, cuống quýt nấp sang một bên, cái đuôi bông xù đảo qua đảo lại trước mắt hắn.
Lúc sờ lên hẳn sẽ rất tuyệt...
Trước khi mất ý thức, suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Thận.
Lê Nguyễn ló đầu ra từ sau thân cây, hai tai run run.
Tiếng ho khan đã ngừng, mảnh đất phủ tuyết trước cửa động bây giờ hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại con gà rừng đang ngắc ngoải giãy giụa trên mặt đất. Lê Nguyễn nhìn cái người không còn nhúc nhích kia, chần chừ một lát rồi cẩn thận đến gần.
Y ngồi xuống bên cạnh nam nhân, vươn móng vuốt khẽ chạm lên mặt đối phương.
Không có phản ứng.
Dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Xem ra những lời A Tuyết nói đều là thật, phàm nhân thực sự rất vô dụng, rõ ràng y đã tỏ ra thân thiện đến vậy, ấy thế mà phàm nhân này vẫn bị dọa tới nỗi hôn mê.
Mới nói một câu đã thế này, sau này tu luyện kiểu gì đây?
Lê Nguyễn hơi lo lắng.
Con gà rừng nằm bên cạnh còn đang yếu ớt kêu "quác quác", Lê Nguyễn nghe mà rầu, vung móng vuốt làm nó ngỏm luôn.
Y lại quay đầu nhìn nam nhân đang ngất xỉu trên nền tuyết, thở dài thêm lần nữa.
Dù thế nào thì bây giờ cũng không phải lúc để tính toán.
Phàm nhân trước mắt quả thật bị thương rất nặng, hơi thở mong manh, so với con gà rừng kia còn yếu hơn. Nếu không nghĩ cách cứu hắn thì có lẽ không sống thêm được bao lâu.
Lê Nguyễn ngẫm nghĩ, xoay người chạy vào trong động.
Tới khi chạy ra, trong miệng đã ngậm một viên đan dược màu xanh nhạt.
Đan dược này là do A Tuyết đưa cho y để chữa thương khi độ kiếp thất bại. Nghe nói dù bị thương nặng tới đâu cũng có thể tạm thời dùng thuốc này để bảo vệ tâm mạch, kéo dài tính mạng.
Hiện giờ Lê Nguyễn không còn pháp lực, không thể chữa khỏi cho phàm nhân kia, đành phải dùng thuốc này để bảo toàn tính mạng cho hắn.
Thuốc này y chỉ còn lại một viên cuối cùng, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì y sẽ không đem ra dùng.
Có điều y từng nghe nhân gian có câu: "Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp", y dùng tục mệnh đan cứu phàm nhân kia một mạng, khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ lấy thân đền đáp, giúp y tu hành phi thăng.
Vụ trao đổi này không lỗ.
Nghĩ vậy, Lê Nguyễn cúi đầu đút thuốc cho đối phương.
Nhưng giờ y không biến về hình người được nên động tác không tiện. Ngồi xổm cạnh cổ nam nhân mân mê nửa ngày, rốt cuộc dùng hai chân trước vạch môi nam nhân ra.
Sau đó cúi đầu dùng đầu lưỡi đẩy thuốc vào miệng đối phương.
Đan dược vừa trôi xuống cổ họng, sắc mặt nam nhân lập tức trở nên hồng hào một cách rõ rệt, hơi thở cũng đều đặn hơn.
Dường như hắn vẫn không thấy dễ chịu, chân mày nhíu chặt, dù Lê Nguyễn đã bỏ móng vuốt ra nhưng cặp môi mỏng kia vẫn vô thức khép mở, mơ hồ có thể trông thấy một phần đầu lưỡi hồng nhạt.
Lê Nguyễn ôm lấy mặt đối phương, chớp chớp mắt rồi cúi đầu liếm một cái.
Song tu không phải cách duy nhất để hút tinh nguyên của phàm nhân. Trong hơi thở, máu thịt và nước bọt của người sống đều chứa tinh nguyên, yêu tộc bình thường chỉ cần tùy tiện ăn một chút là đã có thể tu hành một khoảng thời gian khá lâu.
Tiếc rằng Lê Nguyễn bị thương căn cốt, biện pháp đơn giản này không thể giúp y hoàn toàn khôi phục tu vi.
Ít nhất chỉ một hai người thì không đủ.
Y còn muốn phi thăng Tiên giới, không thể ăn thịt người để tăng cường tu vi. Nếu làm như vậy thì y sẽ không thể qua được cửa công đức.
Song tu lại khác, đây là cách tu hành thuận theo âm dương, đối với y chỉ có lợi mà không có hại.
Có điều dù tạm thời chưa thể song tu, nhưng sau khi "ăn" một chút tinh nguyên y cũng thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lê Nguyễn không nhịn được, giống như đang ăn vụng quà vặt, lại nhẹ nhàng liếm một cái lên khóe môi đối phương.
Thế nhưng không thể ăn quá nhiều.
Phàm nhân vô cùng yếu ớt, nếu tinh nguyên hao tổn quá nhiều sẽ dễ dàng toi mạng. Đặc biệt là cái kẻ trước mắt này, vất vả lắm mới giữ được mạng nhờ tục mệnh đan, nếu y không biết tiết chế mà hút cạn tinh nguyên của hắn thì đúng là mất nhiều hơn được.
Đối với Lê Nguyễn, chút tinh nguyên kia chưa thấm vào đâu, nhưng có còn hơn không, y vẫn cảm thấy rất hài lòng. Y buông đầu nam nhân ra, dùng móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Sau này dựa cả vào ngươi đó."
Dứt lời liền ngậm lấy ống quần của nam nhân, vô cùng vui vẻ lôi người vào trong sơn động.
Giang Thận vừa mới tỉnh lại đã nghe bên tai có tiếng nhấm nuốt đồ ăn.
Hắn không còn nằm ở nơi trống trải kia nữa mà đã được đưa tới một nơi tương đối kín và hẹp, bởi vậy âm thanh nhấm nuốt kia vô cùng rõ ràng, như thể ở sát bên tai.
Giang Thận lẳng lặng mở mắt ra.
Dưới thân là một lớp cỏ khô hơi mỏng, bên cạnh là đống lửa hừng hực cháy, toàn bộ sơn động vô cùng khô ráo ấm áp, khiến tứ chi vốn chết lặng bởi giá lạnh dần dần khôi phục.
Có điều thân thể trở nên ấm áp thì cảm giác đau đớn khi gân cốt vỡ vụn càng rõ rệt.
Thuốc Lê Nguyễn cho hắn uống chỉ có thể bảo vệ được tâm mạch, mà lúc này toàn thân Giang Thận đều bất ổn, nội thương ngoại thương rải khắp người, chỉ một cử động nhỏ cũng ảnh hưởng tới vết thương, làm hắn đau tới mức suýt thì kêu lên thành tiếng.
Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Ánh lửa chiếu sáng sơn động, Giang Thận nương theo ánh sáng mà đánh giá xung quanh, vừa quay đầu đã liếc thấy sau tảng đá lớn gần cửa động ló ra một cái đuôi hồ ly đỏ tươi.
Cái đuôi lắc trái lắc phải hòa cùng âm thanh nhấm nuốt, thi thoảng lại rung rung một chút, ăn uống vô cùng chuyên tâm.
Chẳng thèm để ý tới động tĩnh phía bên này sơn động.
Giang Thận nhìn chằm chằm đám lông tơ màu trắng trên chóp đuôi một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt.
Hóa ra không phải nằm mơ.
Hắn thật sự gặp một con hồ ly.
Cho nên, chính con hồ ly này đã cứu hắn về đây sao?
Giang Thận bỗng nhớ tới bí văn liên quan tới núi Trường Minh mà khi còn nhỏ hắn đã nghe người trong cung kể lại.
Rằng mấy trăm năm trước nơi này từng là bãi săn của hoàng gia tiền triều. Vị Hoàng đế cuối cùng của tiền triều bỏ bê chính vụ, tàn bạo vô độ, cuối cùng khiến trời cao nổi giận. Cao xanh giáng xuống trách phạt, phái một yêu nghiệt họa quốc tới để mê hoặc hôn quân kia, chưa đầy ba năm đã khiến một quốc gia vốn đang cường thịnh bị hủy hoại chỉ trong một sớm.
Ngày quốc gia bị diệt, có người đã tận mắt trông thấy một làn khói trắng bay ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế. Phương hướng khói trắng bay tới chính là núi Trường Minh.
Về sau dân gian nhiều lần đồn đãi, nói yêu nghiệt họa quốc kia hiện vẫn đang sống ở núi Trường Minh, nếu làm kinh động tới nó thì căn cơ của quốc gia sẽ bị đe dọa.
Bởi vậy ngày nay núi Trường Minh đã bị hoàng thất coi là cấm địa, người ngoài không được phép tới gần.
Chuyện xưa được truyền miệng qua rất nhiều đời người, lại thêm việc triều đại thay đổi nên khó mà biết trong đó có bao nhiêu phần là thật.
Ít nhất là trước ngày hôm nay, Giang Thận cũng không tin truyền thuyết quỷ thần. Hắn không tới núi Trường Minh đơn giản bởi vì nơi này đã thành cấm địa, không dễ dàng vào được mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn lại có chút hoài nghi.
Chẳng lẽ núi Trường Minh này thật sự là nơi ở của yêu quái ư?
Mà hắn còn trùng hợp đụng phải?
Âm thanh nhấm nuốt vẫn quanh quẩn trong sơn động, dường như hồ ly nhỏ vô cùng thỏa mãn với đồ ăn, lông đuôi gần như vểnh hết lên rồi, mỗi một sợi lông đều đang bày tỏ sự thỏa mãn.
Giang Thận cảm thấy buồn cười.
Cho dù là yêu quái thì cũng chỉ là một yêu quái nhỏ ngây ngốc, không có tâm nhãn.
Làm gì có dáng vẻ của yêu nghiệt họa quốc trong lời đồn.
Có điều, tạm thời Giang Thận không muốn quấy rầy đến nó.
Hắn nâng tay phải còn khỏe mạnh lên, bắt đầu chậm rãi kiểm tra thương thế của bản thân.
Vai trái có vết thương do vật nhọn xuyên qua, hẳn là trúng tên của đám giặc mai phục đêm qua, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn rơi xuống vách núi. Đùi phải bị chém, Giang Thận xoa xoa ngực, cảm giác xương sườn hình như cũng bị thương rồi.
Trừ những vết thương này ra thì chỉ có vài vết trầy da lớn nhỏ.
Giang Thận suy nghĩ một lát, cho rằng phân nửa là nhờ hẻm núi này bốn phía đều có cây cối dây leo rậm rạp, giúp giảm xóc khi rơi xuống nên hắn mới có thể giữ lại cái mạng này.
Nhưng mà...
Vẫn cứ cảm thấy nguyên khí khôi phục khá nhiều so với trước đó.
Lẽ nào yêu quái nhỏ kia đã làm gì sao?
Nghĩ vậy, Giang Thận theo bản năng quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt tròn xoe.
Giang Thận: "..."
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi âm thanh ăn uống vô tư của yêu quái nhỏ này hay không mà Giang Thận lại phá lệ buông lỏng cảnh giác giữa hoàn cảnh xa lạ, hoàn toàn không phát hiện âm thanh nhấm nuốt đã ngừng từ bao giờ.
Hồ ly nhỏ ngồi xổm trên tảng đá lớn bên cạnh, một người một hồ cứ thế đối diện nhau.
Ai cũng không chịu lên tiếng trước.
"Ngươi..." Giang Thận hắng giọng, thanh âm còn có chút khàn khàn, "Chính ngươi đã cứu ta phải không?"
Hồ ly nhỏ hơi hé miệng như thể định trả lời, sau đó lại như vừa nhớ ra điều gì đó bèn ngậm miệng im lặng.
Nó bình tĩnh nhìn chằm chằm Giang Thận, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu một cách thận trọng.
Phản ứng này có hơi kỳ lạ, Giang Thận nghi hoặc cau mày.
Hắn còn chưa kịp hỏi lại thì hồ ly nhỏ đã đột ngột xoay người chạy về phía sau tảng đá, cái đuôi bông xù vung vẩy sau đó ngậm một cái đùi gà trở ra.
Là một cái đùi gà còn sống, lông chưa được nhổ sạch, da thịt đầy máu.
Động tác của hồ ly nhỏ rất chậm, dường như đang quan sát thái độ của Giang Thận, nó ngậm đùi gà cẩn thận tiến tới, bước một bước lại dừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đặt đùi gà xuống trước mặt hắn.
Nhả đùi gà xuống thì lập tức chạy ra xa, cái đuôi vung vẩy tạo ra gió làm đống lửa lay động.
Giang Thận nhìn cái đùi gà đầy máu, lại ngó hồ ly nhỏ đang ngồi đằng xa, có chút buồn bực.
Hắn đáng sợ đến vậy sao?
Lá gan nhỏ như thế, nó thật sự là yêu quái à?
Thấy Giang Thận chưa có động tác gì, hồ ly nhỏ ngồi đằng xa nghiêng đầu, có vẻ nghi hoặc. Không rõ nó nghĩ đến điều gì, hồ ly nhỏ đột nhiên ngó ra phía sau tảng đá, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Giang Thận, chớp chớp mắt.
Động tác này không rõ ý tứ, Giang Thận cảm thấy khó hiểu.
Lần đầu tiên hắn gặp một con hồ ly có nhân tính, thật sự tò mò muốn biết nó còn làm được những gì, bởi vậy nên mới cố tình không nhúc nhích, lặng yên nằm đấy đối diện nó.
Sau đó hắn trông thấy hồ ly nhỏ kia bối rối lắc lắc đuôi, tầm mắt không ngừng di chuyển, hết nhìn Giang Thận lại liếc ra phía sau tảng đá, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, từ phía sau tảng đá ngậm ra một cái đùi gà nữa.
So với ban nãy thì lần này động tác của hồ ly nhỏ càng chậm hơn.
Nó lề mề đi tới bên cạnh Giang Thận, đặt hai cái đùi gà song song nhau.
Xong việc cũng không vội bỏ đi mà rũ tai lưu luyến nhìn một lúc, sau đó mới vươn móng vuốt đẩy cả hai cái đùi gà vào trong tầm tay của Giang Thận.
Cuối cùng, ngước mắt nhìn Giang Thận lần nữa.
Giang Thận không ngờ lại nhận thấy sự tủi thân trong ánh mắt của một con hồ ly.
Như thể đang nói: Hai cái đều cho ngươi cả, vừa lòng
Tác giả có lời muốn nói:
Hồ ly nhỏ: Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. QAQ!