Tối đó, tại phòng của Mặc Yêu.
..........................................................
Mặc Yêu ném thân thể mệt mỏi của mình lên chiếc giường lớn, nhìn đống đồ mới mua mà thở dài một hơi, đi mua đồ với anh hai và Dạ ca ai có ngờ lại mệt mỏi ghê gớm đến thế, chắc lần sau họ mà rủ thì không dám đi luôn quá! Hầu nữ thân cận của Mặc Yêu – Linh Châu – thấy cô có vẻ mệt nên hỏi thăm:
- Công chúa, người có sao không?
- Ta không sao, Linh Châu tỷ tỷ đừng lo, chỉ là ta có hơi mỏi chút thôi!
- Có vẻ đi mua sắm với đại hoàng tử cũng không phải là việc nhẹ nhàng ha công chúa!
- Tất nhiên rồi! Linh Châu tỷ tỷ không biết đâu, hai người đó bắt ta thử có khi hết tất cả các mẫu có ở của hàng luôn ấy chứ, làm ta mệt chết đi được! – Mặc Yêu bông ngồi phắt dậy rồi nói với vẻ mặt bất mãn
- Còn mua về thì như tỷ nhìn thấy kia kìa, một núi đồ luôn! – Mặc Yêu vừa nói vừa chỉ tay vào núi đồ chất đầy một góc trong phòng cô vẫn còn nguyên trong hộp.
Linh Châu thấy vậy cũng chỉ phì cười, đưa tách sữa ấm cho Mặc Yêu, nói:
- Đại hoàng tử như vậy, không phải là chứng tỏ rằng ngài ấy rất yêu thương người sao công chúa?
Mặc Yêu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhưng mà cái cách thể hiện của Tề Cẩn cũng quá là phô trương rồi đi!
Cùng lúc đó, tại hầm ngục
................................................................
Một gã đàn ông bị trói chặt và bị ném xuống một cách thô bạo, trên người chằng chịt vết rồi đã đánh vào rơm rớm máu, khuôn mặt bị bầm tím tới biến dạng. Toàn thân hắn run lên, theo sau đó là một giọng nói lạnh như băng cất lên:
- Nói! Ai sai ngươi tới đây ám sát ta!
Đó là giọng nói của Mặc Đình Quân, hắn đang nhìn người đàn ông kia với ánh mắt sắc như dao như thể muốn giết người kia ngày lập tức. Tên kia thấy sát khí toả ra từ Mặc Đình Quân thì toàn thân hắn run bần bật cònanhj hơn cả lúc trước, hắn cũng chỉ ấp úng nói mãi mới được một câu:
- Là... Là Minh quốc phái ta tới! Hoàng đế.... Hoàng đế nói chỉ cần giết được ngươi thì hoàng đế sẽ cho ta chức tước và tiền bạc!
Nghe tới đây Mặc Đình Quân cảm thấy sôi máu, dùng tay bóp chặt miệng hắn và nói với sát khí bao trùm:
- Ngươi còn dám lừa ta, tốt nhất là ngươi nên khai thật, còn không...
Nói đến đây Mặc Đình Quân trực tiếp rút kiếm ra, đâm một nhát vào đùi tên thích khách kia làm hắn kêu lên đau đớn, sau đó lại lạnh lùng rút mạnh kiếm ra và nói:
- ..... Ngươi tự biết kết cục của mình đi!
Nhưng tên kia vẫn nhất quyết không chịu nói ra sự thật, điều này đã trực tiếp chọc điên Đình Quân, vậy là Mặc Đình Quân đã ra lệnh:
- Đánh tên này hết năm mươi rồi rồi nhốt vào phòng tối ở cuối nhà ngục kia, nếu hai ngày sau mà không chịu khai thì phế một chỉ vủa hắn rồi lại nhốt vào đó... Cho đến khi phế hết tứ chỉ của hắn thì cứ mặc hắm trong đấy!
- Rõ – thị vệ của Mặc Đình Quân đáp.
Nói rồi Mặc Đình Quân rời đi. Một lúc sau thì hắn đã đi tới phòng của Mặc Yêu với bộ đồ ngủ sạch sẽ không còn một vết máu, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của Mặc Yêu, ngắm nhìn con mình ngủ, rồi bất chợt hắn lại nhớ tới kí ức về Thanh Á – mẹ của bốn anh em Mặc Yêu và cũng là hoàng hậu – trước khi người rời đi. Hiện lên trong kí ức của Mặc Đình Quân là hình ảnh một người con gái tầm tuổi đôi mươi với suối tóc trắng tuyệt đẹp, đôi mắt sáng long lanh tuyệt đẹp đang nhìn hắn mà cười, nói:
- Quân à, tình hình bên quốc mẫu của ta có phần rắc rối và nguy hiểm, có lẽ ta cần về đó một thời gian để giúp cha mẹ ta giải quyết, trong thời gian ta đi, chàng hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình... Và cả những đứa con của chúng ta nữa!
Mặc Đình Quân lúc đó trông rất trẻ và trên khuôn mặt ấy cũng đang hiện lên vẻ lo lắng:
- Nhưng bên đó hiện tại đang rất nguy hiểm, nếu nàng về bên bên đó thì có thể sẽ mất mạng! Nghe ta, ở lại đây với ta và còn, ta sẽ cử người qua nên đó giúp, nên ta xin nàng...
Đình Quân còn chưa nói hết câu thì Thanh Á đã ngăn không cho hắn nói nữa và nói rằng:
- Ta biết chàng lo cho ta, nhưng ta cũng lo cho cha mẹ ta và những người dân ở quốc mẫu của ta, ta không cam lòng khi mà mình được hưởng sự hạnh phúc vui vẻ như này trong khi cha mẹ và anh trai ta cungf người dân lại đáng phải chịu nạn như vậy.
- Nhưng ta và các con cũng không thể sống thiểu nàng được, hơn nữa Mặc Yêu còn rất nhỏ, nó cần có nàng bên cạnh! - Mặc Đình Quân vùa nói vừa ôm chặt Thanh Á vào lòng
Thanh Á cũng có phần hơi bất ngờ khi Đình Quân lại ôm mình, nhưng cũng mau chóng bình tĩnh lại và an ủi Mặc Đình Quân:
- Thật ra thì ta cũng rất muốn ở lại với chàng và các con, nhưng bây giờ cũng chỉ có ta mới giúp được quốc mẫu nên cũng không còn cách nào...
Thanh Á ngập ngừng một lúc rồi nói:
- ... Hãy chờ ta trở về, ta sẽ về sớm thôi... Vì ta còn muốn cùng chàng đưa con gái đi dạo chơi trong vườn, muốn được nhìn thấy bốn đứa con của chúng ta lớn lên mà!
Mặc Đình Quân kết thúc hồi tưởng nhưng khoé mắt đã hơi cay cay, chạm nhẹ vào má Mặc Yêu hắm vừa nghĩ: “ Thanh Á à nàng đúng là đồ nói dối mà, nàng nói sẽ về sớm cơ mà, vậy tại sao... Mặc Yêu giờ cũng đã lớn hơn nhiều rồi mà ngàng vẫn chưa về...”.
Bỗng dưng Mặc Yêu ngọ ngậy làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Mặc Đình Quân, cô bé ôm chặt lấy cánh tay của cha mình rồi gặm gặm – có vẻ Mặc Yêu đang mơ ăn món gì đó – làm Mặc Đình Quân không khỏi phì cười. Quả là giống Thanh Á, đều ham ăn như nhau mà! Nghĩ rồi Đình Quân nằm xuống, ôm đứa con bé nhỏ vào lòng mình, vuốt ve mái tóc tơ của Mặc Yêu rồi cũng ngủ thiếp đi, ánh trăng qua của kính rọi vào phòng tạo nên một khũng cảnh thật thanh bình, bác quản gia thấy Đình Quân mãi không ra nên định vào gọi thì bắt gặp được khủng cảnh ấy nên ông ấy đã khẽ đóng cửa lại rồi cười hạnh phúc...